Chương 828 Giáng lâm thành Phi Tuyết
Nghe được âm thanh này, hai người họ mở mắt ra, trong đồng tử hiện lên khó hiểu, chợt ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Hứa Nhạc lộ ra cái đầu trên chiến thuyền.
“Hứa Nhạc!”
Trong mắt huynh muội Thư Tử Minh hiện ra nghi hoặc và giật mình nồng đậm, đương nhiên bọn họ quen biết với Hứa Nhạc, con trai của cô cô Thư Mộng Nguyệt, phụ thân là một chủ của Hoàng triều, khi còn bé thường xuyên trở về nhưng sau khi lớn lên thì không còn giao tiếp gì.
Sao Hứa Nhạc lại ở trên chiến thuyền phi hành?
Đây là nghi hoặc của hai huynh muội Thư Tử Minh.
Mặc dù phụ thân của Hứa Nhạc là người đứng đầu Hoàng triều nhưng đó chỉ là Hoàng triều hạ đẳng, tu vi của Hoàng Chủ tương đương với gia gia của bọn họ, chẳng qua hiện tại gia gia đã ngã xuống, Thư gia như mặt trời lặn phía Tây, là gia tộc nào ở thành Phi Tuyết cũng dám đến giẫm một cước.
Tuy trong lòng hai người họ rất nghi hoặc Hứa Nhạc đã kết bạn với nhân vật lớn nào, nhưng bọn họ cũng hiểu được chiến thuyền này đến là để cứu bọn họ.
Hai người họ lên chiến thuyền, phát hiện trên chiến thuyền ngoại trừ Hứa Nhạc ra thì còn có hai nam hai nữ, hai nam tử đều vô cùng anh tuấn có khí chất, thần thái anh cao, trên người tản mát ra khí chất cực kỳ xuất chúng.
Còn hai nữ tử thì rất xinh đẹp, xinh đẹp động lòng người, trên người mơ hồ có ý tôn quý, vừa nhìn đã biết có gia thế hoặc bối cảnh siêu nhiên.
Hơn nữa lại không nhìn thấu khí tức của bốn người bọn họ, cho họ một luồng uy hiếp vô song, bốn người này dường như đều là nhân vật Hoàng giả.
Bọn họ tu vi quá thấp, chỉ có Nguyên Thần cảnh, hoàn toàn không nhìn thấu khí tức của bốn người, nhưng lại hiểu được trong bốn người tùy tiện một người ra tay, bọn họ đều sẽ bị giết ngay tức khắc.
Hai người đi tới chiến thuyền, trong lòng không khỏi thấp thỏm, vẻ mặt cũng có chút câu nệ.
“Sao hai người lại gặp được người của Hầu gia vậy, may mà gặp được bọn ta, nếu không…” Hứa Nhạc có chút quen thuộc nói, lời sau tuy rằng còn chưa nói hết nhưng ý tứ không cần nói cũng biết.
Thư Tử Minh thấp giọng nói: “Lần này ra ngoài lịch luyện, vận khí rất xui xẻo, gặp được Hầu lão tam.”
Thư Tử Nhan nhìn về phía Hứa Nhạc, cảm kích nói: “Hứa Nhạc, đa tạ ngươi ra tay cứu giúp, nếu không ta và ca ca đã rơi vào trong tay Hầu lão tam.”
Hiện tại trong lòng hai huynh muội dâng lên cảm giác may mắn, cảm giác cảm kích với Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc cười ha hả nói: “Người các ngươi phải cảm tạ không phải là ta, mà là biểu đệ.”
Thấy hai người họ nghi hoặc, Hứa Nhạc chỉ vào Lục Trần nói: “Người này tên là Lục Trần, là biểu đệ của chúng ta.”
Nghe Hứa Nhạc nói, hai huynh muội Thư Tử Minh nhìn về phía Lục Trần, sau đó đánh giá, đối phương một thân bạch y không nhiễm bụi trần, khí chất siêu phàm, đặt biệt là khuôn mặt anh tuấn vô song, rất có khí phái tiêu sái ngọc thụ lâm phong.
“Người thật anh tuấn!” Thư Tử Nhan thì thầm trong lòng, đối phương thật sự là biểu đệ của mình sao.
Mà trong lòng Thư Tử Minh lại dâng lên cảm giác tự ti.
Khuôn mặt tuấn mỹ của đối phương không chút thay đổi, ánh mắt lạnh nhạt, ẩn chứa mấy phần cảm giác từ chối người ngoài ngàn dặm.
Hai người họ vắt óc suy nghĩ, vẻ mặt khó hiểu.
Bọn họ có một biểu đệ tên là Lục Trần từ khi nào vậy?
“Biểu đệ này là…” Hứa Nhạc chuẩn bị giới thiệu thân phận Lục Trần, lại bị Lục Trần lãnh đạm cắt ngang: “Ngươi nói hơi nhiều rồi.”
Hứa Nhạc đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Lục Trần, trong lòng run lên, lập tức hiểu được suy đoán của mình là chính xác, Lục Trần biểu đệ không có chút thiện cảm nào với gia tộc của mẫu thân.
Chuyến đi này có thể không chỉ đến nhận người thân, mà còn gây phiền toái.
Vì thế, Hứa Nhạc lập tức ngậm miệng lại không nói gì nữa.
...
Thành Phi Tuyết, một thành trì cỡ lớn trong lãnh địa Hoàng triều Long thị, nhân số vượt ngàn vạn, cực kỳ phồn hoa.
Gia tộc Thư gia lâu đời ở thành Phi Tuyết là gia tộc đệ nhất luôn lo việc nghĩa, địa vị có một không hai ở thành Phi Tuyết, nguyên nhân là vì Thư gia có một nhân vật Thánh cảnh tọa trấn, chỉ là tám năm trước, nhân vật Thánh cảnh này đã bỏ mình ở bên ngoài trong lúc đi tìm cơ duyên ở di tích.
Cường giả Thánh cảnh mạnh nhất Thư gia ngã xuống, nhưng có một Nhân Hoàng chống đỡ nên không đến mức xuống dốc.
Chỉ là vì thời kỳ Thư gia cường thịnh nhất ở thành Phi Tuyết, con cháu gia tộc đã làm mưa làm gió, diễu võ dương oai, đắc tội với rất nhiều gia tộc bản địa, nên ân oán rất sâu.
Hiện giờ vì cường giả mạnh nhất Thư gia đã ngã xuống, nên nhiều gia tộc bản địa đã liên hợp lại với nhau, từng bước chiếm đoạt và xâm chiếm sản nghiệp của Thư gia.
Thậm chí còn nghe nói lão thái quân của Thư gia tràn đầy nguy cơ, không còn bao nhiêu năm thọ mệnh nữa.
Một khi Nhân Hoàng đại thành này ngã xuống nữa thì Thư gia rất có khả năng sẽ bị gia tộc bản địa liên hợp lại ở thành Phi Tuyết tiêu diệt.
Một chiến thuyền phi hành đen sâu thẳm xẹt qua trên không trung của thành Phi Tuyết giống như một vệt sáng màu đen, chiến thuyền tản mát ra chấn động cực kỳ đáng sợ hấp dẫn vô số người trong thành Phi Tuyết ngẩng đầu quan sát.
“Pháp bảo phi hành, vậy mà lại là pháp bảo phi hành hiếm thấy!”
“Không biết là nhân vật lớn tôn quý nào xuất hành, có lẽ là đi ngang qua thành Phi Tuyết.”
Nơi chiến thuyền đi tới, phía dưới có vô số người xì xào bàn tán.