← Quay lại trang sách

Chương 1940 Hai vạn năm (2)

Đối với người tu hành đến gần cảnh giới tu hành cuối cùng mà nói, hai vạn năm giống như bạch mã chạy qua, trôi qua rất nhanh, Lục Trần hao hết bốn ngàn năm trăm lá trà Ngộ Đạo, một vạn viên Ngộ Đạo đan, cộng thêm thời gian hơn hai vạn năm, tu hành đến Tạo Giới cảnh viên mãn.

Ngoài Đạo Tổ trở xuống ra, về cơ bản vô địch.

Nói cách khác, chỉ cần Lục Trần không đụng tới Đạo Tổ, trên lý luận là vô địch, không có người nào là đối thủ.

Kiếm Đế cung, trong một gian mật thất, Lục Trần mở mắt, hiện lên một chút thần sắc tang thương.

“Trong nháy mắt, ta đã trải qua mấy vạn năm.” Lục Trần lẩm bẩm.

Trong lòng Lục Trần cảm thán, thời gian trôi qua thật nhanh.

Đối với phàm nhân bình thường mà nói, tuổi thọ chỉ có một trăm năm, trong đó sẽ trải qua mấy giai đoạn hài nhi, thiếu niên, trưởng thành, lấy vợ sinh con, niềm vui gia đình, hoá thành một đống đất vàng, tuổi thọ mặc dù ngắn ngủi, thế nhưng sống vô cùng dễ chịu.

Nhưng đối với võ giả, tuổi thọ dường như không có phần cuối, hầu như vĩnh viễn không có điểm dừng.

Cho dù là Thánh Vương bình thường, cũng có thể nhẹ nhàng sống mấy trăm ngàn năm, càng đừng nhắc tới loại Tạo Giới cảnh như Lục Trần.

“Mấy vạn năm đã qua, không biết bây giờ Kiếm Đế cung còn lại bao nhiêu đệ tử, có lẽ chừng mười vạn đệ tử nhỉ?” Lục Trần lẩm bẩm.

Lúc trước, điều kiện của Kiếm Quân Chủ là Kiếm Đế cung nhất định phải đủ mười vạn đệ tử, hắn mới có tư cách tu hành trân tàng của Vạn Kiếm tông, thời gian thoáng chốc lướt qua, hai vạn năm qua đi, có lẽ đã thỏa mãn điều kiện.

Lục Trần nghĩ ngợi, bước ra khỏi mật thất tu luyện, đi ra bên ngoài.

Trong chớp mắt, Lục Trần liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.

Khi đó trước khi hắn bế quan, Kiếm Đế cung chỉ có hơn mười cung điện, vẫn là từ cung điện lụn bại trước đây sửa chữa lại thành, về phần công trình xây mới, Lục Trần lại không có thời gian xây dựng.

Bây giờ bên ngoài đập vào mắt có thể thấy được cung điện liên miên, san sát nối tiếp nhau, một toà tiếp một toà, phồn vinh đến cực điểm.

Thần niệm Lục Trần bao trùm ra ngoài, trong ý niệm, bóng người đông đảo.

Phỏng đoán cẩn thận, Kiếm Đế cung hiện tại có bốn, năm mươi vạn người.

Lúc đầu, Lục Trần yêu cầu chỉ có mười vạn người, giới hạn thấp nhất cũng chỉ như vậy, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới nhân số Kiếm Đế cung, thế mà tăng gấp bốn năm lần.

Hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.

Trong hai vạn năm bế quan này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

“Cung chủ!”

Đúng lúc này, một âm thanh cắt ngang Lục Trần dại ra.

Lục Trần quay đầu nhìn lại, thấy được Vương Mãnh đứng bên cạnh, người nọ mặt đầy kích động nhìn hắn.

“Cung chủ, ngươi lại không xuất hiện, đám đệ tử này muốn ầm ĩ lật trời luôn đó.” Đây là câu đầu tiên Vương Mãnh nói khi nhìn thấy Lục Trần.

Lục Trần hỏi: “Có ý gì?”

“Còn có, ta mới hai vạn năm không ra, vì sao đệ tử Kiếm Đế cung nhiều ra bốn, năm mươi vạn vậy?”

Mới hai vạn năm… Khóe miệng Vương Mãnh co giật, trong lòng trợn trắng mắt, hai vạn năm đủ để phát sinh rất nhiều chuyện đó, có được không.

Vương Mãnh nói: “Cung chủ, là như này, sau khi ngươi bế quan một vạn năm, Vạn Kiếm tông cử hành tông môn đại bỉ, bốn mạch hội ngộ, Kiếm Đế cung không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên làm kinh người, độc chiếm mười vị trí đầu, làm đệ tử ba phe phái kinh ngạc, sôi nổi tràn vào Kiếm Đế cung.”

Lúc Vương Mãnh nói đến đây, trên mặt lộ vẻ cực kỳ phấn khởi.

Vì sao!

Bởi vì bây giờ Kiếm Đế cung là một phe phái lớn nhất trong Vạn Kiếm tông, ước chừng hơn năm mươi vạn người, uy thế như mặt trời ban trưa, trái lại tam đại phe phái thì như mặt trời lặn phía tây, mỗi ngày đều có đệ tử rút khỏi, tiếp đó gia nhập Kiếm Đế cung.

Lục Trần khẽ gật đầu, trong lòng thoải mái, thì ra là nguyên nhân này.

Lục Trần hỏi: “Phải rồi, vừa rồi ngươi nói ầm ĩ lật trời là có ý gì?”

Vương Mãnh giải thích: “Sau khi những đệ tử này vào Kiếm Đế cung, yêu cầu ngươi truyền đạo, mỗi ngày đều có người tới ầm ĩ, rất phiền.”

Lục Trần nghe, cũng không tức giận gì, nói: “Đi thông báo đệ tử tập hợp, ta tới truyền đạo.”

Lục Trần cũng không của mình mình quý, ngược lại hi vọng người tu hành trong Nguyên giới đều tu hành kiếm ý, nhiều ra mấy Kiếm Đế, ngoài ra, nếu có một ngày, kiếm tu thật sự bao trùm Nguyên giới, đến lúc đó, hắn có lẽ sẽ được tôn sùng là tổ sư gia của đại đạo Kiếm Ý, học trò khắp thiên hạ.

Nếu muốn đối phó ai, chỉ cần vung tay hô lên, là sẽ có ngàn vạn kiếm tu tới cứu viện, nghĩ đến cảnh tượng đó, Lục Trần cực kỳ xúc động.

Vương Mãnh gật đầu: “Được.”

Sau khi Vương Mãnh rời đi, một tiếng chuông trầm bổng truyền vang trong Kiếm Đế cung, khoảnh khắc này, vô số người tu hành mở mắt, hiện lên vẻ khác lạ.

Nếu không có chuyện quan trọng thì sẽ không gõ chuông báo động.

“Nếu muốn nghe cung chủ giảng đạo, lập tức tới đạo trường tu hành.” Một âm thanh vang dội truyền khắp nơi, từng người tu hành vẻ mặt kích động, từ cung điện tu luyện, hoặc là động phủ lách mình biến mất không thấy đâu nữa, đi tới đạo trường tu hành.

Vút vút vút!

Bốn phương tám hướng, từng luồng lưu quang lấp lóe mà tới, thoáng chốc, trên đạo trường tu hành đã xuất hiện hơn mười người tu hành.

“Gặp qua cung chủ!”

“Gặp qua cung chủ!”

Trong đám người đông nghịt, bộc phát tiếng hét to rung trời, thanh thế giống như biển gầm, ầm ầm sóng dậy.