Chương 1950 Đáp xuống Vạn Kiếm tông (2)
Mới đầu Hắc Giao trước mặt đằng đằng sát khí tới đánh giết, đột nhiên một cảm giác rùng rợn dâng lên từ tận đáy lòng.
Thanh niên kia rõ ràng đứng yên tại chỗ, cũng không khuếch tán đạo uy, lại khiến nó tê dại cả da đầu, một nỗi nguy hiểm không rõ từ đâu phủ xuống.
Mặc dù Hắc Giao không biết nguy hiểm đến từ đâu nhưng giác quan thứ sáu báo cho hắn biết nếu không trốn, có thể sẽ chết ở đây.
Thế là, Hắc Giao hóa thành một luồng khí đen xoay người chạy trốn.
“Trốn à.”
Có một nụ cười lạnh thoáng qua trong mắt Lục Trần, nguyên thần trường kiếm “vèo” đâm xuyên ra ngoài.
Truy Hồn kiếm quyết, có năng lực khóa chặt mục tiêu.
Ở nơi xa, Hắc Giao trong nháy mắt đã trốn được mấy vạn dặm, nguyên thần đột nhiên trở nên đau đớn do bị kiếm xé rách, thân thể đột nhiên dừng lại, không gian như ngưng trệ. Một giây sau, cơ thể Hắc Giao rơi từ không trung, nện xuống một mảng núi rừng to rộng.
Trên mặt đất, thân thể Hắc Giao hoàn toàn không bị tổn hại, không hề có ngoại thương, nhưng nguyên thần đã bị hủy diệt.
Cơ thể Lục Trần cũng lảo đảo, mắt tối sầm, suýt nữa hắn đã rơi xuống khỏi không trung rồi.
Tuy Truy Hồn Kiếm Pháp lợi hại nhưng tiêu hao cực nhiều lực lượng nguyên thần, với cường độ trước mắt của nguyên thần Lục Trần thì quá lắm chỉ có thể sử dụng một kiếm mà thôi.
Lục Trần nghỉ ngơi chốc lát, rồi rời khỏi nơi này.
…
Tử Dương cung!
Cùng ngày, một thanh niên xa lạ đứng tại cổng sơn môn, chỉ đích danh muốn gặp cung chủ Tử Dương cung.
Đệ tử Tử Dương cung ra mặt, quát to trách thanh niên không biết tốt xấu, Đạo Tổ là người mà hắn muốn gặp là gặp sao. Nhưng thanh niên chỉ nhẹ nhàng tự báo lai lịch, và rằng phụng mệnh lời dặn của gia sư thành chủ thành Vận Mệnh tới đây, lập tức làm đệ tử xung quanh Tử Dương cung sợ không dám hó hé.
Cuối cùng, thanh niên lạ mặt này gặp Tử Dương Đạo Tổ tại một cung điện.
Thanh niên nhìn lão giả vô cùng uy nghiêm đang mặc đạo bào nọ, hai tay thi lễ: “Vãn bối Đông Dật Lưu bái kiến cung chủ Tử Dương cung.”
Cung chủ Tử Dương cung nhìn lướt qua rồi hỏi: “Ngươi đường xa đến, có gì muốn làm.”
Đông Dật Lưu vừa cười vừa đáp: “Gia sư muốn nhờ tiền bối ra tay bắt một người.”
“Ai?”
Cung chủ Tử Dương cung hỏi.
Lòng thầm nghi hoặc, Vận Mệnh thành chủ nhờ hắn ra tay bắt người, sao lại muốn nhờ hắn, thành chủ thành Vận Mệnh muốn dẫn một người đi không phải là chuyện dễ dàng sao.
Đông Dật Lưu nói: “Người kia đang ở Vạn Kiếm tông, tên Lục Trần.”
Đồng tử của cung chủ Tử Dương cung hơi run lên, hắn trả lời: “Thành chủ thành Vận Mệnh bảo ta đi Vạn Kiếm tông bắt người, ngươi không thấy buồn cười à, ngươi cũng biết nơi đó là địa bàn của ai mà nhỉ.”
Trong lòng cung chủ Tử Dương cung lửa giận ngút trời, nếu không phải thấy hắn là đệ tử của Vận Mệnh thành chủ và phụng lệnh thành chủ thành Vận Mệnh đến đây thì khi hắn vừa dứt lời, hắn đã một tay đập chết người đối diện rồi.
Kiếm Quân Chủ, đệ nhất đạo tổ được Nguyên giới công nhận, giết hắn, chỉ cần một kiếm.
Đến Vạn Kiếm tông bắt người, hắn chán sống sao.
Đông Dật Lưu cười ha ha: “Tiền bối đừng vội nổi nóng, nếu ta cho tiền bối biết mạng sống của Kiếm Quân Chủ như chỉ mành treo chuông, sinh mệnh ngàn cân treo sợi tóc thì sao.”
“Cái gì?”
Cung chủ Tử Dương cung ra chiều lung lay.
Mạng sống Kiếm Quân Chủ như chỉ mành treo chuông?
Đông Dật Lưu nói: “Tiền bối có biết Kiếm Quân Chủ bị mấy vị Đạo Tổ đỉnh tiêm phục kích tại khu vực hỗn độn nên đã bị thương nặng chăng.”
“Nghe nói vết thương nghiêm trọng, chưa tới vạn năm thì hoàn toàn không hồi phục được.”
Cung chủ Tử Dương cung nheo mắt: “Ngươi nói thật à.”
“Kiếm Quân Chủ chỉ bị thương nặng, chứ không phải đã chết, nếu sau khi về biết ta đến phái họ bắt người thì phải làm sao, ta không thể gánh nổi việc sẽ bị hắn trả thù đâu.”
“Tại sao sư phụ Vận Mệnh thành chủ của nhà ngươi không tự ra tay đi?”
Cung chủ Tử Dương cung không phải kẻ ngốc, Vận Mệnh thành chủ muốn ai, tự ra tay chẳng phải sẽ tốt hơn sao.
Vận Mệnh thành chủ không ra tay chứng tỏ người hắn chỉ đích danh muốn bắt có thân phận không tầm thường.
Đông Dật Lưu nói: “Sư tôn không ra tay, đương nhiên có lý của hắn.”
“Nếu tiền bối hỗ trợ ra tay giết chết Lục Trần, sau đó gia sư sẽ dâng lên một miếng Thế Giới Thạch, nếu tiền bối hợp đạo thất bại, cũng có thể bảo đảm mạng sống cho ngươi.”
Nghe vậy, cung chủ Tử Dương cung hít thở dồn dập: “Ngươi nói thật chứ.”
Đông Dật Lưu đáp: “Đương nhiên là thật.”
“Được, ta đồng ý ra tay.” Cung chủ Tử Dương cung lập tức đồng ý, tự nhủ thầm rằng Vạn Kiếm tông chính là môn phái lúc trước Hoa Điệp và Giản Khinh Âm gia nhập.
Lần này ngoài Vận Mệnh thành chủ ra, còn có thể mang hai người đó về.
“Người đâu.” Cung chủ Tử Dương cung nói.
Ngay tức khắc, trong cung điện bỗng nhiên có một người đi ra và nói với cung chủ Tử Dương cung: “Không biết cung chủ có gì căn dặn.”
Cung chủ Tử Dương cung nhìn hắn: “Triệu Lập, ngươi dẫn năm vị Tạo Giới cảnh viên mãn tới Vạn Kiếm tông mang ba người về, là Lục Trần, Hoa Điệp và Giản Khinh Âm.”
Tử Dương cung chủ kể ra chuyện của Kiếm Quân Chủ.
“Được, ta lập tức đi ngay.” Triệu Lập đáp.
Không bao lâu, trong sơn môn Tử Dương cung nổi lên mấy vầng hào quang rồi mau chóng bay về phía xa.
Mấy ngày sau, Triệu Lập và sáu vị viên mãn đáp xuống trước sơn môn Vạn Kiếm tông rồi lập tức phóng ra uy áp cuồn cuộn như thiên uy, bắn dữ dội vào trận pháp hộ sơn trên Vạn Kiếm tông.
Ầm ầm!