← Quay lại trang sách

Chương 1483 Giao cho ta!

“Ha ha, ba vị Thánh chủ, chúng ta đều là bằng hữu, sao có thể dùng thủ đoạn như thế đối phó các ngươi được.” Từ Phàm hơi mỉm cười nói.

Dưới tình huống bình thường, đối với bằng hữu, hắn nho nhã lễ độ, ngươi tới ta đi.

Đối với kẻ địch, vậy không cần nói, trực tiếp không nương tay.

“Đúng rồi, vừa rồi nghe ý trong lời Thánh chủ nói, Thánh chủ Minh tộc không ở vùng Hỗn Độn?” Từ Phàm hỏi.

“Hẳn là ra ngoài thăm bằng hữu, hoặc là nói tìm ngoại viện rồi.” Thánh chủ tộc Thiên Thương nói.

“Tìm ngoại viện? Cuối cùng tổng quyết chiến cũng sắp bắt đầu rồi sao?” Từ Phàm giật mình hỏi.

“Tìm ngoại viện là vì diệt trừ Thần Ma tân tấn, để các đại Thánh tộc trung tâm Hỗn Độn chúng ta duy trì ưu thế.”

“Đối với chuyện này, Thánh chủ Minh tộc rất sốt sắng.” Quốc chủ Đế quốc Thánh Quang trào phúng nói.

“Hiện tại hắn một lòng muốn diệt trừ Thần Ma, chờ sau khi Thần Ma diệt sạch, tâm tư ngu xuẩn kia sẽ lộ ra thôi.” Thánh chủ tộc Linh Hi có phần khinh thường nói.

Nàng đối với những tồn tại không muốn duy trì cân bằng, ôm ác ý lớn vô cùng.

“Hắn tìm ngoại viện thì thế nào, các đại Thánh chủ ai nhìn mà không hiểu.” Quốc chủ Đế quốc Thánh Quang cười ha ha nói.

“Hai bên sinh linh trong giới và Thần Ma, không đánh mấy ngàn vạn năm, căn bản không xong được.” Thánh chủ tộc Thiên Thương nói.

“Được rồi, có thời gian thì cùng nhau chơi giới kỳ, bọn ta đi trước.” Thánh chủ tộc Thiên Thương nói xong, cùng hai vị khác tiêu tan không thấy đâu nữa.

Từ Phàm nhìn Tam Thiên giới lộ như cái sàng, trên mặt không khỏi nghiêm túc.

“Sau này Tam Thiên giới phải làm tốt phòng hộ, không thể để những Thánh chủ này nói tiến đến là đến, nếu không ta rất không có mặt mũi.”

“Bồ Đào, bảo vệ cương vực Nhân tộc cho ta, nhất định phải ngăn lại thần niệm của những Thánh chủ kia.” Từ Phàm phân phó.

“Chủ nhân, giữ gìn đại trận cấp bậc này cần tiêu hao thủy tinh pháp tắc chí cao.” Giọng nói cẩn thận của Bồ Đào vang lên.

“Tiêu hao bao nhiêu?”

“Tiêu hao vạn năm, thủy tinh pháp tắc chí cao phạm vi mười trượng.” Bồ Đào trả lời.

Từ Phàm tính toán, sau đó nói: “Bảo vệ một mình Tam Thiên giới.”

“Tuân lệnh.”

Sau khi làm xong mọi chuyện, Từ Phàm đi vào phòng tu luyện.

Tu hành không năm tháng, ngàn năm sau, Chu Khai Linh lại tới trong tiểu viện.

“Sư phụ, những hạt giống ta bày ra cho Minh tộc đều đã bị rút ra.”

“Có muốn để ta xuất thủ thử thần thuật mới không?” Chu Khai Linh hưng phấn nói.

“Đi đi.”

Trong tiểu viện vang lên tiếng của Từ Phàm.

Chu Khai Linh nhận được cho phép, lúc chuẩn bị đứng dậy đi về cương vực Minh tộc, đang muốn rời đi thì gặp Hùng Lực.

“Chu đường chủ, lại muốn đi Minh tộc thử nghiệm thần thuật mới à?” Hùng Lực cảm thấy hứng thú hỏi.

“Đúng vậy, thần thuật lần trước của ta đã bị Minh tộc tìm được phương pháp khắc chế.”

“Lần này ta đổi mới cho bọn họ!” Tâm trạng Chu Khai Linh rất vui vẻ.

“Lần này ta đi với Chu đường chủ, vừa vặn thử nghiệm phân thân Bồ Đào vì ta chuẩn bị, theo lời Bồ Đào nói có thể đạt tới chín mươi lăm phần trăm thực lực của ta.” Hùng Lực nói.

“Vậy vừa khéo, ta đang thiếu một người chiến lực mạnh, đem thần thuật triệt để lây nhiễm đến bên Minh tộc.” Chu Khai Linh nói, lấy ra một ngọc phù màu đen.

Nhìn thấy khí tức phát ra trên ngọc phù màu đen, đồng tử Hùng Lực hơi co lại một thoáng.

“Sau khi kích phát, bộ thần thuật sẽ này vờn quanh người ngươi.”

“Bất cứ Minh tộc nào bị ngươi đập chết, đều sẽ thông qua nhân quả của bọn họ, nhiễm vào trong dòng sông khí vận của Minh tộc.” Chu Khai Linh cười hì hì nói.

“Không có ảnh hưởng gì với ta đấy chứ!” Hùng Lực chỉ quan tâm vấn đề này.

“Sao ngươi có thể có loại ý nghĩ này, không tin ta hả?”

“Nói cho ngươi, hiện tại ta đã ngăn cách đạo Vận Không Lành và Nhân tộc rồi.”

“Về sau bất cứ loại thần thông nào của đạo này cũng sẽ không sinh ra bất cứ thương tổn gì cho Nhân tộc.” Chu Khai Linh nghiêm túc nói.

“Ngại quá, là ta hiểu lầm Chu đường chủ rồi.” Hùng Lực nói, nhận lấy ngọc phù màu đen, nhưng không biết là do tác dụng tâm lý hay là gì khác, cứ luôn cảm thấy ngọc phù này như một quả bom không ổn định.

Một chiếc tiên chu phong cách khác biệt chở Chu Khai Linh và Hùng Lực bay ra khỏi Tam Thiên giới, sau đó bay về hướng cương vực Minh tộc.

Lúc đang truyền tống chuẩn bị tiến vào cương vực Minh tộc, giọng Bồ Đào đột ngột vang lên.

“Hiện tại toàn bộ cương vực Minh tộc đã phong tỏa, muốn qua chỉ có thể truyền tống đến khu vực gần nhất, hoàn toàn đến cương vực Minh tộc cần ít nhất ba ngàn năm.”

“Minh tộc này lại học thông minh, biết phong tỏa toàn bộ cương vực.”

“Vậy cũng chỉ có thể từ từ đi từng chút, ba ngàn năm, ta chờ được.” Chu Khai Linh hơi mỉm cười nói.

Lúc này một màn sáng xuất hiện trước mặt hai người, phía trên đánh dấu phạm vi cương vực Minh tộc.

“Đề nghị hai người tiến vào từ phía sau, phía trước thế nào cũng có phòng bị của Thánh chủ Minh tộc.” Bồ Đào đề nghị nói.

“Vậy lập ra lộ tuyến đi vòng phía sau thôi, không quan trọng, ta nhất định phải gieo hạt giống vào trong dòng sông khí vận của Minh tộc.” Chu Khai Linh dõng dạc nói.

Ba ngàn năm trăm năm sau, trong một vùng cương vực phía sau Minh tộc, một chiếc linh chu chậm rãi xông qua.

“Ba ngàn năm trăm năm, không dễ dàng, không nghĩ tới lúc sau cần tốn thời gian lâu như thế.”

“Nhưng có thể vào đến cương vực Minh tộc cũng đáng!”

“Hiện tại chúng ta tìm nhiều thêm mấy Hỗn Độn Thánh Nhân hoặc là Đại Thánh Nhân của Minh tộc.”

“Hùng Lực, ngươi chỉ cần kích phát ngọc phù nện chết bọn họ thì xem như nhiệm vụ hoàn thành.”

Lúc Chu Khai Linh đang chuẩn bị bắt đầu, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đôi cự nhãn thanh minh.

“Chính là ngươi!”

Một cự thủ Minh tộc to lớn chụp xuống hai người.

Một kích này ẩn chứa toàn lực của Đệ Nhị Thánh chủ Minh tộc.

Vì giải quyết hạt giống tồn tại trong vận mệnh Minh tộc, gần như phải điều động tất cả lực lượng của toàn bộ Minh tộc.

Trong ngàn năm đó, sự tích của Minh tộc đã truyền khắp cả vùng Hỗn Độn.

Tất cả thế lực chủng tộc đều biết, Minh tộc, đường đường là một trong mười ba đại Thánh tộc ở trung tâm Hỗn Độn, lại bị một Hỗn Độn Thánh Nhân nho nhỏ của Nhân tộc trêu đùa.

Loại lửa giận bị người khác khinh thường này, đã thiêu đốt trong lòng Đệ Nhị Thánh chủ Minh tộc mấy ngàn năm.

Một chưởng này, ẩn chứa phẫn nộ mấy ngàn năm của hắn.

“Giao cho ta!”

Trong nháy mắt, Hùng Lực hóa thành Hỗn Độn Kim Thân, chiến ý trong mắt điên cuồng thiêu đốt, đánh tới cự chưởng kia.

“Sâu kiến, đi chết đi!!”

Cự chưởng thình lình đập xuống, Hỗn Độn Kim Thân của Hùng Lực tựa như thuỷ tinh, bị đập nát không có chút ngăn trở.

Chu Khai Linh, Hùng Lực vừa tiến vào cương vực Minh tộc đã bị Đệ Nhị Thánh chủ Minh tộc tự mình toàn lực xuất thủ mẫn diệt.

Một kích này, toàn bộ cương vực Minh tộc đều chấn động lên.

“Nhân tộc, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ bóp nát tất cả các ngươi.”

Hiện tại Đệ Nhị Thánh chủ còn hận Nhân tộc hơn cả Thánh chủ Minh tộc.

Trong Ẩn Linh môn, Chu Khai Linh và Hùng Lực đồng thời tỉnh lại.

“Không cho cơ hội, vậy phải làm sao đây?” Chu Khai Linh vò đầu nói.

Mà Hùng Lực bên kia, thì bắt đầu hoài nghi thực lực của mình.

“Nhẹ nhàng một kích, phân thân có thể so với chín mươi lăm phần trăm thực lực chân thân của ta liền bị diệt, bị diệt như sâu kiến.” Hùng Lực lẩm bẩm.

“Trải qua nỗ lực tu luyện trong những năm này, vốn cho rằng có thể hơi chống lại, không nghĩ tới chỉ là người si nói mộng.”