← Quay lại trang sách

Chương 6

Có vẻ như sau khi mở ngăn kéo đồ lót của Verity, tôi lại lục lọi giữa mớ đồ lụa và đồ ren. Tôi biết không nên làm vậy. Nhưng…

Tôi đặt tập bản thảo xuống. Có rất nhiều câu hỏi về Verity mà tôi không thể trực tiếp hỏi cô ấy, còn Jeremy thì sẽ không muốn trả lời. Tôi muốn hiểu cô ấy suy nghĩ như thế nào, và cách tốt nhất là đọc quyển tự truyện này.

Ngụy biện. Tôi đến đây để tìm tài liệu cần thiết rồi biết mất mãi mãi. Họ đã trải qua quá nhiều thử thách và không muốn một kẻ xâm nhập như tôi.

Tôi đến chiếc bàn khổng lồ cầm điện thoại lên xem. Đã hơn mười một giờ. Lúc tôi đến khoảng bảy giờ tối, không ngờ bây giờ đã trễ như vậy. Không gian im lặng như tờ, có lẽ căn phòng này được cách âm.

Dĩ nhiên tôi thích làm việc trong một căn phòng cách âm.

Tôi bỗng thấy đói.

Tôi ngần ngại không biết có nên xuống bếp không. Jeremy đã dặn tôi tự xử.

Tôi mở cửa phòng định ra ngoài thì những tiếng động trên lầu làm tôi đứng hình.

Văn phòng cách âm nên trước đó tôi không hề nghe thấy gì. Tôi căng tai nghe ngóng, nhẹ nhàng đi đến chân cầu thang. Bây giờ tôi chắc chắn tiếng động phát ra từ phòng Verity. Đó là tiếng cọt kẹt lặp đi lặp lại. Âm thanh chiếc giường phát ra khi người đàn ông nằm trên người đàn bà.

Chúa ơi, không phải vậy chứ. Tôi đưa bàn tay run rẩy lên bịt miệng.

Tôi từng đọc một bài báo. Một cô gái hôn mê vì tai nạn xe hơi phải nằm trong trung tâm điều trị. Chồng cô đến thăm cô mỗi ngày. Nhân viên ở đó lén đặt camera vì nghi anh ta vẫn quan hệ tình dục với cô. Sau đó anh chồng bị bắt vì tội hiếp dâm vợ mình.

Giống Verity.

Tôi phải làm gì đây?

“Ồn quá phải không”.

Tôi hoảng hốt quay phắt lại, Jeremy đứng ngay trước mặt.

“Tôi sẽ dừng nó lại nếu cô thấy phiền”, anh nói.

“Anh làm tôi mất hồn”. Tôi nhẹ nhõm thốt lên.

Jeremy nhìn lên lầu. “Cứ hai tiếng đồng hồ chiếc giường của Verity sẽ tự động thay đổi độ dốc để cô ấy đỡ mỏi người”.

Tôi chỉ muốn độn thổ. Hy vọng anh không biết tôi nghĩ gì. Tôi ôm người che làn da cứ đỏ lựng lên mỗi khi bối rối, lo lắng hoặc giận dữ.

Tôi hắng giọng. “Tôi không biết là có loại giường tiện lợi như vậy”. Nếu biết tôi sẽ mua cho mẹ tôi. Mỗi lần nâng bà tôi bở cả hơi tai.

“Nó hơi đắt tiền, khoảng mấy ngàn đô một chiếc và không được bảo hiểm chi trả”.

Tôi bỏ ngay suy nghĩ vừa rồi.

“Tôi đang hâm đồ ăn. Cô có đói không?”

“Dạ có, tôi đang định vào bếp”.

“Bánh pizza”

“Tuyệt”. Tôi ghét pizza.

Chúng tôi vào bếp vừa lúc lò vi sóng tắt. Anh lấy đĩa pizza ra đưa cho tôi rồi làm một đĩa khác cho mình. “Công việc của cô tới đâu rồi?”

“Tốt ạ”. Tôi mở tủ lạnh lấy một chai nước và ngồi vào bàn. “Anh nói đúng. Có rất nhiều thứ phải xem qua, chắc phải mất vài ngày”.

Anh dựa người vào kệ bếp. “Cô có hay làm việc ban đêm không?”

“Dạ có. Tôi hay thức khuya và dậy trễ. Mong là anh không phiền”.

“Không. Tôi cũng sống về đêm. Buổi tối y tá của Verity về, bảy giờ sáng hôm sau mới đến nên tôi phải thức đến khuya cho Verity uống thuốc”. Anh lấy đĩa pizza khỏi lò vi sóng và ngồi đối diện tôi.

Tôi không dám nhìn vào mắt anh khi từng câu từng chữ của Verity, đặc biệt hình ảnh bàn tay anh ở giữa hai chân Verity trong quán Steak’ n Shake cứ lởn vởn trong đầu. Chúa ơi, tôi không nên đọc nó để rồi phải đỏ mặt mỗi khi nhìn anh. Ánh mắt tôi rơi xuống bàn tay anh, đẹp và mạnh mẽ.

Tôi phải dừng lại ngay.

Hãy nghĩ về công việc.

“Cô ấy có nói gì với anh về sê ri đó không? Về nhân vật? Về kết cục?”

“Nếu cô ấy có nói tôi cũng không nhớ”, anh lơ đãng nhìn đĩa pizza. “Trước khi tai nạn xảy ra cô ấy đã ngưng hoàn toàn việc viết lách”.

“Cô ấy bị tai nạn lúc nào ạ?” Mặc dù đã tra google, tôi vẫn hỏi để tiếp tục câu chuyện

“Chỉ ít lâu sau khi Harper mất. Sau thời gian hôn mê, cô ấy nằm trong trung tâm phục hồi chức năng. Cô ấy mới về nhà được vài tuần nay”. Anh cắn một miếng bánh.

Tôi đâm ái ngại trước câu chuyện không mấy dễ chịu.

“Tôi biết mọi việc khó khăn như thế nào. Tôi cũng không có anh chị em nên phải tự mình chăm sóc mẹ”.

“Không dễ”, anh gật. “Nhân tiện cho tôi chia buồn về việc mẹ cô. Tôi không nhớ đã nói với cô chưa lúc ở quán cà phê”.

Tôi mỉm cười. Tôi không muốn anh hỏi thêm về bà. Tôi muốn anh kể về anh và Verity.

Tôi bị quyển tự truyện và người đàn ông đang ngồi đối diện ám ảnh. Tôi cảm thấy như mình đã biết anh từ lâu lắm. Qua cách Verity mô tả.

Tôi nóng lòng muốn biết về cuộc hôn nhân của họ, tại sao cô ấy kết thúc chương đầu tiên bằng một câu chứa đựng đầy điềm gở. “Cho đến khi không còn như vậy nữa”.

Có thể chương tiếp theo sẽ hé lộ những bí mật xấu xa của anh, hoặc đó chỉ là một kỹ thuật viết chuyện nhằm câu độc giả, anh vẫn là người cha tuyệt vời yêu con hơn hết thảy.

Tôi muốn đọc tiếp đến phát điên. Dù có rất nhiều việc phải làm, tôi ước gì được nằm cuộn tròn trên giường và đọc về cuộc hôn nhân của Jeremy và Verity.

Có thể đó không phải câu chuyện của họ. Nhiều tác giả sử dụng tên chồng mình trong bản thảo cho đến khi nghĩ ra được một cái tên hay cho nhân vật. Không phải tự truyện của Verity mà là một tác phẩm hư cấu khác của cô ấy và cái tên Jeremy được dùng tạm.

Chỉ có một cách để tìm hiểu.

“Anh và Verity gặp nhau như thế nào?”

Jeremy cắn một miếng xúc xích. “Tại một bữa tiệc”, anh ngả người ra ghế. “Cô ấy mặc chiếc váy đẹp nhất mà tôi từng thấy, màu đỏ và dài chấm đất. Cô ấy rất xinh đẹp”. Giọng anh xa xăm. “Chúng tôi cùng nhau rời bữa tiệc. Khi ra ngoài tôi thấy một chiếc xe limousine đậu ngay đó nên dẫn cô ấy vào xe nói chuyện. Tài xế bỗng xuất hiện và tôi phải thú nhận chiếc limousine không phải của tôi”.

Tôi giả vờ như chưa biết gì. “Không phải xe của anh à?”

“Không. Tôi chỉ muốn gây ấn tượng với cô ấy. Ông tài xế giận dữ làm chúng tôi chạy mất dép”. Anh mỉm cười, ánh mắt mơ màng ngược dòng thời gian. “Sau đó chúng tôi gắn bó với nhau”.

Tôi cố mỉm cười. Trước đây họ là một đôi hạnh phúc, vậy mà số phận đưa đẩy thành ra như thế này. Mong rằng quyển tự truyện sẽ kể ra chi tiết hành trình của họ từ điểm A đến điểm B. Ngay trang đầu cô ấy đã đề cập đến cái chết của Chastin, có nghĩa là cô ấy đã bắt đầu viết sau thảm kịch đó.

“Khi gặp anh cô ấy đã viết sách chưa ạ?”

“Chưa, cô ấy còn đi học. Sau khi công việc buộc tôi phải đi Los Angeles vài tháng, cô ấy mới bắt đầu viết quyển đầu tiên. Chắc là để giết thời gian. Ban đầu cô ấy được vài nhà xuất bản liên lạc, nhưng sau khi bản thảo đầu tiên ký được hợp đồng, mọi thứ xảy ra... rất nhanh. Cuộc sống của chúng tôi thay đổi đến không ngờ”.

“Cô ấy thích ứng với sự nổi tiếng như thế nào?”

“Đó là vấn đề của tôi chứ không phải cô ấy”.

“Anh hẳn không thích được mọi người vây quanh?”

“Có phải điều đó thể hiện rành rành trên mặt tôi không?”

Tôi nhún vai. “Tôi cũng là kiểu người hướng nội”.

Anh cười. “Verity không giống cô. Cô ấy thích nổi tiếng, những sự kiện hoành tráng. Chúng làm tôi khó chịu. Tôi chỉ muốn ở đây với các con”, anh khựng lại một giây, “với Crew”. Anh khẽ lắc đầu, để hai tay ra sau gáy ngả người ra ghế. “Đôi khi tôi quên mất là chúng không còn ở đây với tôi nữa”. Giọng anh chùng xuống. “Tôi vẫn nhìn thấy vài sợi tóc vương trên ghế sofa. Thỉnh thoảng tôi với lên lầu gọi tên chúng, chờ đợi chúng xuất hiện và chạy xuống cầu thang”.

Tôi quan sát anh. Là tác giả của dòng tiểu thuyết kinh dị với toàn những tình huống bất ngờ và nhân vật khả nghi, tôi không dễ bị anh thuyết phục. Tôi cần tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra trước khi kết luận.

Nhưng anh đang trút hết nỗi niềm u uất trong lòng với tôi.

Tôi muốn chia sẻ cùng anh

“Em hiểu. Trong tuần đầu tiên sau khi mẹ em mất, sáng nào em cũng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho bà”.

“Anh không biết tình trạng đau khổ này kéo dài cho đến bao giờ. Hay là mãi mãi”.

“Thời gian sẽ giúp anh nguôi ngoai, ngoài ra anh thử xem xét việc chuyển nhà. Một không gian hoàn toàn mới có thể giúp anh xóa đi những ký ức đau buồn. Anh sẽ quen dần với cuộc sống không có chúng bên cạnh”.

“Anh không muốn một cuộc sống không còn chút dấu vết nào của Harper và Chastin”.

“Vâng”, tôi đồng ý.

Anh lặng lẽ nhìn tôi tìm sự đồng cảm. Đôi khi một cái nhìn giữa hai người có thể như là vô tận, nó làm bạn rung động đến tận tâm can. Buộc bạn phải nhìn đi chỗ khác.

Tôi cụp mắt xuống chiếc đĩa của mình trước cái nhìn như xuyên suốt, thâm nhập và thám hiểm những góc khuất sâu thẳm nhất trong tâm hồn.

“Em phải tiếp tục làm việc đây”. Tôi lí nhí trong miệng.

Như thoát khỏi trạng thái thôi miên, anh đứng dậy. “Được”, rồi với lấy hai chiếc đĩa bỏ vào bồn rửa. “Anh cũng phải lên cho Verity uống thuốc”. Tôi vừa bước ra khỏi bếp thì anh nói với theo “Ngủ ngon, Low”.

Tim tôi đập loạn xạ trước cái tên quá đỗi thân mật. Tôi bối rối mỉm cười và vội quay lại phòng làm việc của Verity.

Càng tiếp xúc với Jeremy, tôi càng muốn đọc quyển tự truyện để hiểu thêm về anh.

Tôi cầm lấy nó, tắt đèn và đem về phòng. Cửa không có khóa, tôi hì hục đẩy cái rương gỗ để ở chân giường ra chặn cửa.

Dù đã kiệt sức sau cả ngày lái xe, tôi vẫn lên kế hoạch đọc thêm một chương nữa, sau khi tắm xong.