Đành Vậy Thôi - Chương 5 Tác giả: Verford Crawford-Lời tác giả
Điều làm tôi không thích những quyển tự truyện là chúng giả tạo. Người viết không bao giờ có đủ dũng khí để mô tả bản thân họ một cách chân thực. Nhân vô thập toàn. Con người là sự pha trộn phức tạp giữa cái tốt và cái xấu, giữa cái thiện và cái ác. Một quyển tự truyện đúng nghĩa không tô vẽ để độc giả yêu quý tác giả, sự việc phải được phơi bày dù tàn nhẫn và trần trụi.
Tôi sẽ viết ra tất cả.
Những gì bạn đọc có lúc xấu xa đến nỗi bạn muốn phỉ nhổ vào nó, nhưng sau khi nghiền ngẫm bạn sẽ sống cùng cảm xúc và đam mê.
Đây là lời cảnh báo không mấy dễ chịu, nhưng tôi tin bạn vẫn tiếp tục lật những trang sách, bởi vì bạn đã ở đây.
Con người.
Hiếu kỳ.
Mù quáng.
Đành Vậy ThôiChương 1
Hãy tìm thấy niềm đam mê và hãy chết vì nó - Charles Bukowski
Đôi khi nhớ lại cái đêm gặp gỡ Jeremy, tôi tự hỏi nếu chúng tôi không nhìn thấy nhau, cuộc đời tôi sẽ đi về đâu?
Dĩ nhiên cuộc sống tôi hiện vẫn bình thường. Nhưng tôi linh tính có chuyện gì đó sắp xảy ra. Cũng như tôi đã thấy trước cái chết của Chastin.
Tôi đã phải lòng Jeremy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi từng có bạn trai. Thậm chí có cả tình một đêm. Tôi chỉ chưa bao giờ nghĩ đến việc gắn kết cuộc đời mình với ai đó. Nhưng khi nhìn thấy anh, tôi tưởng tượng đến đêm đầu tiên của chúng tôi, đám cưới của chúng tôi, tuần trăng mật của chúng tôi, những đứa con của chúng tôi.
Tôi luôn cho rằng tình yêu không tồn tại. Chỉ là một toan tính, một chiến lược tiếp thị của các công ty sản xuất thiệp mừng. Tôi không có hứng thú với tình yêu. Đêm đó tôi chỉ muốn say sưa với bia rượu miễn phí và tìm một gã trai nhà giàu để vui vẻ trên giường. Tôi đã đi được nửa đường bằng việc nốc cạn ba ly Moscow Mule. Vẻ đẹp trai nam tính của Jeremy Crawford làm tôi choáng ngợp. Anh có vẻ giàu có, và đây là một bữa tiệc từ thiện. Người nghèo chỉ có mặt trong sự kiện từ thiện để phục vụ người giàu.
Anh nói chuyện với nhiều người xung quanh, nhưng mỗi lần bắt gặp ánh mắt anh tôi cảm thấy chúng tôi là hai người duy nhất trong vũ trụ này. Thỉnh thoảng anh cười với tôi. Dĩ nhiên rồi. Tôi đã mặc một chiếc váy đỏ trộm của siêu thị Macy’s. Đừng lên án tôi. Tôi không giàu còn chiếc váy thì đắt khủng khiếp. Khi nào có tiền tôi nhất định sẽ bù đắp, đại loại như quyên góp cho các tổ chức từ thiện hoặc nhận nuôi trẻ mồ côi. Thật tuyệt vời khi tội lỗi không đòi hỏi phải chuộc lỗi ngay lập tức, và chiếc váy đỏ hoàn hảo đến nỗi tôi không thể cầm lòng.
Đó là một chiếc váy cực kỳ quyến rũ. Kiểu váy khiến một người đàn ông chỉ muốn được ở giữa hai chân bạn. Sai lầm của phụ nữ khi chọn trang phục là họ không đứng trên quan điểm của đàn ông. Phụ nữ luôn lựa chọn chiếc váy tôn ngực tôn dáng dù có phải hy sinh đi sự thoải mái và tự tin. Nhưng đàn ông sẽ không quá ngưỡng mộ chiếc váy ôm lấy hông bạn vừa khít như thế nào, sợi dây nịt thắt chặt khiến vòng eo nổi bật, hay chiếc nơ lạ mắt diêm dúa sau lưng. Họ chỉ nghĩ đến việc cởi chúng dễ dàng ra sao? Liệu có thể vuốt ve cặp đùi cô ta dưới bàn khi ngồi cạnh nhau? Liệu có thể quan hệ với cô ta trong xe mà không phải mất thời gian vì các thể loại dây kéo và đồ lót? Liệu có thể tới bến trong phòng tắm mà không cần cởi hết quần áo cô ta?
Chiếc váy đỏ ăn cắp của tôi chính là câu trả lời có, và có, và một ngàn lần có.
Nó sẽ khiến anh không thể rời bữa tiệc mà không tìm cách tiếp cận tôi. Tôi quyết định làm lơ anh. Tôi không muốn làm một tấm gương để anh nhìn xuyên thấu. Tôi không phải là chuột, tôi là miếng pho mát thơm ngon. Tôi sẽ chờ anh đến.
Và cuối cùng anh đến thật. Lúc đó tôi đứng ở quầy bar, lưng quay ra ngoài, anh đặt tay lên vai tôi và ra hiệu cho nhân viên phục vụ quầy rượu. Jeremy không nhìn tôi, anh chỉ đặt tay lên vai tôi như tuyên bố chủ quyền. Khi anh phục vụ đến gần tôi vẫn đang lâng lâng. Jeremy hất đầu về phía tôi, “Từ giờ anh chỉ được phục vụ nước lọc cho cô đây thôi”.
Như sực tỉnh tôi quay lại, dựa một tay lên quầy bar và nhìn thẳng vào anh. Anh buông tay khỏi vai tôi, những ngón tay sượt xuống khuỷu tay như một luồng điện xẹt qua làm tôi nghẹt thở, cùng với đó là cơn giận dữ dâng trào.
“Tôi hoàn toàn có thể tự quyết định”.
Jeremy tủm tỉm cười và mặc dù bực bội nụ cười kiêu ngạo đó, tôi mụ mị cả người vì vẻ đẹp hoành tráng của anh. “Tôi biết”.
“Tôi mới uống có ba ly”.
“Tốt”
Tôi đứng thẳng người lên gọi anh phục vụ. “Vui lòng cho tôi một ly Moscow Mule nữa”.
Anh ta hết nhìn tôi rồi Jeremy. Sau đó anh ta nói. “Tôi rất tiếc thưa cô. Tôi được yêu cầu phục vụ cô nước lọc thôi ạ”.
Tôi tròn mắt. “Tôi đứng ngay đây và đã nghe anh ấy yêu cầu phục vụ tôi nước lọc. Nhưng tôi không quen anh ấy, anh ấy không quen tôi, và tôi muốn một ly Moscow Mule nữa”.
“Cô ấy sẽ uống nước”, Jeremy nói.
Anh phục vụ giơ tay lên “Tôi không thể can thiệp. Nếu cô muốn xin vui lòng sang quầy bên kia để được phục vụ”. Anh ta chỉ quầy bar đối diện. Tôi cầm lấy ví bước đi, đầu ngẩng cao. Tôi ngồi xuống ghế đợi người nhân viên phục vụ lúc đó đang bận với một người khách khác. Jeremy đến sát bên tôi.
“Cô không cho tôi cơ hội nào để giải thích tại sao tôi muốn cô uống nước”.
Tôi quay sang anh. “Rất tiếc, tôi không thấy mình cần phải biết lý do”.
Anh nở một nụ cười gian xảo, thoải mái tựa người vào quầy bar. “Tôi đã để ý cô từ lúc tôi đến đây. Trong vòng bốn mươi lăm phút cô đã uống hết ba ly, và nếu cô cứ tiếp tục với tốc độ này, tôi e rằng không tiện đề nghị cô đi với tôi. Tôi muốn cô nói đồng ý trong khi tỉnh táo”.
Tôi chưa từng nghe giọng nói nào quyến rũ hơn thế. Tôi quan sát anh thật kỹ, tự hỏi có phải anh đang giở trò. Một người đẹp trai và giàu có có thể ân cần như vậy không? Tuy thái độ của anh ngạo mạn, tôi thật sự bị cuốn hút.
Anh phục vụ đến gần. “Hai vị dùng gì ạ?”
Tôi đứng dậy. “Cho tôi nước lọc”.
“Cho hai nước lọc”, Jeremi nói.
Mọi việc đã diễn ra như vậy.
Nhiều năm trôi qua nhưng tôi vẫn nhớ mình đã si mê anh ngay từ giây phút đầu tiên theo cách chưa từng có trước đây. Tôi yêu giọng nói của anh. Tôi yêu sự tự tin của anh. Tôi yêu hàm răng của anh, hoàn hảo và trắng bóng. Tôi yêu những sợi râu của anh, cảm giác nó tuyệt diệu ra sao khi cọ vào đùi tôi, và gây ra vài vết trầy nếu anh cứ ở mãi đó.
Tôi yêu cách anh luôn chạm vào tôi khi chúng tôi trò chuyện, ngón tay anh như có ma thuật làm da tôi râm ran.
Sau khi uống xong ly nước, Jeremy dẫn tôi ra ngoài. Tay anh để nhẹ trên lưng tôi như cái vuốt ve xuyên qua làn vải mỏng.
Chúng tôi đi đến một chiếc limousine, anh mở cửa sau để tôi vào trong. Anh ngồi xuống ghế đối diện. Trong xe phảng phất mùi hoa thơm ngát, tôi biết ngay đó là nước hoa. Tôi dễ chịu hít thở mùi hương bất chấp sự thật một cô gái khác đã ngồi trong xe trước đó. Khẳng định cho suy đoán của tôi là chai rượu sâm banh đã uống một nửa bên cạnh hai cái ly, một cái dính vệt son đỏ chót.
Cô ấy là ai? Tại sao anh lại đi với tôi chứ không phải cô ấy?
Tôi không cần biết, vì anh đã đi với tôi. Đó mới là điều quan trọng.
Chúng tôi im lặng nhìn nhau và lập tức anh biết đã chiếm được tôi. Anh tự tin nhấc chân tôi lên để cạnh bên anh, vuốt ve mắt cá chân, ngắm nhìn khuôn ngực của tôi phồng lên xẹp xuống dữ dội vì sự đụng chạm.
“Em bao nhiêu tuổi?” anh hỏi. Có lẽ anh lớn tuổi hơn tôi, khoảng gần ba mươi. Tôi không muốn anh ngần ngại, vì vậy tôi nói dối là hai mươi lăm.
“Nhìn em trẻ hơn nhiều”.
Anh biết tôi đang nói dối. Tôi hất giày ra và di chuyển ngón chân trên đùi anh. “Hai mươi hai”
Jeremy cười, “Em nói dối, phải không?”
“Đó gọi là phóng đại. Em là nhà văn mà”.
Tay anh vuốt ngược lên trên bắp chân.
“Còn anh?”
“Hai mươi bốn”, vẻ thành thật của anh không hơn gì tôi.
“Vậy là... hai mươi tám?”
Anh cười. “Hai mươi bảy”.
Tay anh đã lên đến đầu gối. Tôi muốn nó cao hơn nữa giữa hai chân, ở bên trong người tôi. Tôi muốn anh nhưng không phải ở đây. Tôi muốn đi với anh để biết nơi anh sống, xem giường anh thoải mái ra sao, ngửi mùi ga trải giường, nếm xem da anh có vị như thế nào.
“Tài xế của anh đâu?”
Jeremy nhìn xung quanh. “Anh không biết. Không phải xe của anh”. Vẻ mặt anh hài hước khiến tôi phân vân không biết nên tin hay không.
Tôi nheo mắt. “Đây là xe của ai?”
Jeremy xoay tròn ngón tay theo đầu gối tôi. “Anh không biết”. Tôi cứ nghĩ mình mê anh vì tưởng anh giàu, nhưng giờ tôi chỉ mỉm cười trước sự thẳng thắn của anh. “Anh là nhân viên mới”. Anh nói. “Anh lái xe đến đây. Honda Civic. Anh phải đỗ xe đằng kia vì mười đô la cho người giữ xe quá chát”.
Cảm giác thích thú trước việc anh dẫn tôi vào chiếc limo không phải của anh nhiều đến nỗi chính tôi cũng phải ngạc nhiên. Anh không giàu. Không giàu một chút nào, vậy mà tôi vẫn muốn lên giường với anh.
“Công việc của em là dọn vệ sinh trong tòa nhà”, tôi thú nhận. “Em nhặt được thiệp mời dự tiệc trong thùng rác. Em không được mời đến đây”.
Anh mỉm cười, và tôi chưa từng muốn tan chảy vì một nụ cười nào đến thế. “Em có tài xoay sở đúng không?” Anh luồn tay sau đầu gối kéo tôi lại gần anh. Tôi trượt khỏi ghế ngồi và ngã vào lòng anh, lòng thầm cảm ơn chiếc váy thần thánh tiện lợi. Anh cứng như đá giữa hai chân tôi, ngón tay cái anh miết nhẹ môi dưới tôi. Tôi quét chiếc lưỡi ẩm ướt qua tay anh khiến anh thở dài. Không phải tiếng rên. Không phải tiếng than. Tiếng thở dài trước niềm khao khát nhất từng xảy ra trong đời.
“Em tên gì?” anh hỏi.
“Verity”
“Verity” Anh lặp lại hai lần. “Tên rất đẹp”. Anh dán mắt vào môi tôi và định nghiêng người cho một nụ hôn nhưng tôi lùi lại.
“Còn anh?”
Mắt anh lấp lánh trong bóng tối. “Jeremy”. Anh nói vội như thể đó là một sự lãng phí thời gian, một sự gián đoạn phiền phức cho nụ hôn của chúng tôi. Ngay khi vừa dứt lời, môi anh quấn lấy môi tôi. Đúng lúc đó, đèn trong xe bật sáng khiến chúng tôi ngồi ngây ra. Ai đó vừa ngồi vào sau tay lái chiếc limousine.
“Chết tiệt”, Jeremy thì thầm trên môi tôi. “Anh ta quay lại không đúng lúc chút nào”. Anh mở cửa xe và chúng tôi chạy đi. Người lái xe lúc đó mới nhận ra có người ở trong xe.
“Này!” anh ta hét lên từ đằng sau.
Jeremy nắm tay tôi cùng chạy, nhưng tôi cần cởi đôi giày chết tiệt này ra khỏi chân ngay lập tức. Tôi kéo tay anh dừng lại. Người lái xe đuổi theo phía sau. “Này! Hai người làm cái quái gì trong xe của tôi vậy?”
Jeremy cầm đôi giày, chúng tôi chạy ra đường, cười nắc nẻ, thở hổn hển. Cuối cùng cũng đến được nơi anh đậu xe. Anh không nói dối. Đó là một chiếc Honda Civic đời mới. Anh áp sát vào người tôi, thả đôi giày xuống đất và lùa tay vào tóc tôi.
Tôi nhìn chiếc xe. “Đây có đúng là xe của anh không?”
Anh cười, thò tay vào túi áo rút chìa khóa mở cửa xe khiến tôi cũng bật cười.
Chúng tôi nhìn nhau say đắm, môi kề môi, và tôi thề là đã đọc được trong mắt anh mong ước ràng buộc gắn bó cuộc đời cùng tôi. Cái cách anh nhìn tôi – không cần biết quá khứ, chỉ hướng tới tương lai
Anh nhắm mắt lại và hôn tôi. Nụ hôn tràn đầy khao khát và trân trọng - anh là một người tốt.
Tôi cảm thấy thật tuyệt với tay anh trong tóc tôi và lưỡi anh trong miệng tôi. Anh hẳn cũng có cùng cảm xúc vì nụ hôn kéo dài vô tận. Chúng tôi chưa biết gì về nhau, nhưng như vậy cũng tốt. Hôn một người lạ cũng như nói “Anh không biết gì về em, nhưng anh tin anh sẽ thích em nếu anh biết em”.
Tôi thích ý tưởng này. Nó làm tôi tự tin rằng tôi rất đáng yêu.
Anh dừng lại, và tôi muốn đi cùng anh ngay lập tức. Đôi môi tôi không muốn rời anh, những ngón tay tôi cứ quấn lấy tay anh. Chúng tôi lên xe và lái đi, quãng thời gian ngồi trên xe dài như cả thế kỷ. Anh đã thổi bùng ngọn lửa đam mê trong tôi, cơ thể tôi bốc cháy vì ham muốn.
Nhưng trước tiên anh ghé vào nhà hàng.
Trong quán Steak’n Shake, chúng tôi ngồi sát bên nhau nhấm nháp khoai tây chiên và sô cô la giữa vô số những nụ hôn. Quán hầu như không có ai, lại ngồi ở góc xa nên không ai nhìn thấy tay Jeremy để trên đùi rồi mất hút giữa hai chân tôi, không ai nghe thấy tiếng tôi rên rỉ lúc anh rút tay ra và thì thầm rằng anh không có ý định đưa tôi lên đỉnh trong một quán Steak’n Shake vớ vẩn dọc đường.
Tôi không quan tâm.
“Vậy thì hãy đưa em lên giường”
Giường của anh, giữa một căn hộ nhỏ ở Brooklyn. Jeremy không giàu. Ngay cả món ăn ở quán Steak’ n Shake mà anh mời tôi cũng là xa xỉ đối với anh. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi nằm ngửa trên giường, nhìn anh cởi quần áo và nhận ra đây là lần làm tình đầu tiên của mình. Trước đây tôi chỉ quan hệ tình dục.
Lần này không chỉ cơ thể của tôi mà nhiều hơn thế nữa. Trái tim tôi đầy ắp… những gì tôi không định nghĩa nổi. Nó trống rỗng trước khi gặp Jeremy.
Thật kỳ diệu khi tình dục là sự kết hợp của mọi bộ phận trên cơ thể với cảm xúc, giác quan, suy nghĩ và hy vọng. Tôi đã đổ gục. Không chỉ là yêu. Mà đổ gục.
Cứ như thể cả đời tôi đã đứng bên bờ vực và cuối cùng khi gặp Jeremy, tôi đã đủ tự tin để nhảy xuống. Bởi vì lần đầu tiên tôi tin rằng mình không tiếp đất. Tôi sẽ bay lên.
Sau này nhìn lại, tôi thấy mình điên rồ vì yêu anh quá nhanh. Và càng điên rồ hơn nữa khi tình yêu đó chưa hề có giây phút giảm sút. Nếu sáng hôm sau tôi thức dậy và đi khỏi căn hộ của anh, đó sẽ là chuyện tình một đêm như mọi lần và không để lại gì trong ký ức. Nhưng tôi không đi khỏi, vì vậy mọi việc có ý nghĩa nhiều hơn thế. Mỗi ngày trôi qua, đêm đầu tiên với anh càng trở nên đáng nhớ. Tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trong ba ngày liền chúng tôi không rời khỏi nhà.
Chúng tôi gọi món Trung Quốc. Chúng tôi làm tình. Chúng tôi đặt pizza. Chúng tôi làm tình. Chúng tôi xem TV. Chúng tôi lại làm tình.
Hôm thứ hai cả hai chúng tôi đều gọi điện thoại báo nghỉ bệnh và đến thứ ba, tôi đã hoàn toàn bị anh mê hoặc. Tôi yêu tiếng cười nồng nhiệt, bộ phận đàn ông đẹp đẽ, khuôn miệng quyến rũ, kỹ năng điêu luyện, cách trò chuyện hóm hỉnh, đôi tay mạnh mẽ, phong thái tự tin và ánh mắt dịu dàng của anh.
Tôi sẵn sàng sống để làm anh hài lòng.
Tôi muốn làm anh cười, muốn thành không khí để anh hít thở, muốn là tiếng chim đánh thức anh mỗi sáng.
Và trong một thời gian dài, anh yêu tôi hơn tất cả. Tôi là mục đích sống của anh.
Cho đến khi không còn như vậy nữa.