Chương 8
Hai năm đầu của chúng tôi cũng có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết nhưng nó chắc chắc làm cho bạn chán. Một cuộc sống êm đềm. Hầu như không có cãi nhau. Hai năm chỉ có tình yêu và tình yêu.
Tôi yêu anh say đắm. Tôi không thể sống thiếu anh.
Tôi không biết sống một cuộc đời phụ thuộc hoàn toàn vào người khác có bất bình thường hay không, nhưng anh khiến mọi mặt tiêu cực của cuộc sống biến mất. Tôi như chùm tầm gửi bám chặt lấy anh để tồn tại. Nếu không có anh mọi cơ quan trong người tôi hoàn toàn tê liệt.
Bước ngoặt xảy ra khi anh chuyển công việc đến Los Angeles.
Chúng tôi sống chung với nhau một cách không chính thức. Vì Jeremy không hề hay biết. Tôi đã tự ý không quay về căn hộ của mình, cắt tất cả hóa đơn và tiền thuê nhà.
Đêm hôm đó lúc chúng tôi đang ân ái, anh lên tiếng đề nghị tôi dọn đến sống với anh. Không hiểu sao anh vẫn có khả năng suy nghĩ trong những lúc như vậy.
“Em hãy dọn đến ở với anh. Đừng thuê nhà nữa”. Anh vừa thì thầm vừa di chuyển bên trong người tôi
“Em không thể”.
Anh dừng lại và rút ra. “Tại sao lại không?”
Tôi vòng tay xuống mông anh thúc anh tiếp tục. “Vì em đã không còn thuê nhà từ hai tháng trước”.
Anh nhìn tôi chăm chăm, còn tôi nhẹ nhàng hôn lên hàng mi đen viền quanh cặp mắt xanh thẳm. “Chúng mình đang sống với nhau ư?” anh hỏi.
Tôi gật đầu. Phản ứng của anh không như tôi mong đợi, anh ngạc nhiên và hơi cáu.
Tôi phải tìm cách sửa chữa tình huống này. “Em đã nói với anh rồi”.
Anh lại rút ra. “Em không nói gì. Nếu có chắc chắn anh sẽ nhớ”.
Tôi ngồi dậy và quỳ trước mặt anh. Tôi chầm chậm vẽ ngón tay trên đường quai hàm anh rồi cúi xuống thủ thỉ. “Jeremy, sáu tháng nay không có đêm nào em không ở cùng anh. Trong giây phút này chúng ta đang sống cùng nhau”. Tôi đẩy vai anh nằm ngửa ra trên gối, định nằm lên trên và hôn anh, nhưng vẻ khó chịu của anh ngăn tôi lại. Anh muốn tiếp tục câu chuyện.
Nhưng tôi không muốn. Bất chấp phản ứng của anh, tôi trèo lên ngồi dạng chân trên mặt anh và hạ thấp người xuống lưỡi anh. Lập tức anh nắm chặt mông tôi kéo sát miệng anh hơn. Tôi hài lòng ưỡn người ra sau. Đó chính là lý do em sống với anh, Jeremy.
Tôi nắm chặt đầu giường và cắn vào đó để kìm nén những tiếng thét hoang dại.
Rắc rối đã được giải quyết.
Tôi đã vô cùng hạnh phúc cho đến khi anh chuyển công việc. Tuy chỉ là tạm thời, cuộc sống thiếu vắng anh đã tàn phá cơ thể và tâm hồn tôi một cách ghê gớm.
Tôi vô cùng đau khổ, cảm thấy mình bị tước mất động lực sinh tồn. Chỉ liên lạc qua điện thoại hoặc FaceTime, chừng đó không thể xoa dịu những đêm dài cô đơn và thương nhớ.
Đôi khi quá bức bách tôi đành cưỡi lên chiếc gối giả vờ anh đang ở đó rồi tự chạm vào mình và cắn răng vào đầu giường. Nhưng sau cơn cực khoái là cảm giác cô đơn trống rỗng. Làm thế nào tôi đã sống cuộc đời không anh trước đó?
Tất nhiên tôi không bao giờ kể với anh. Tôi hiểu rõ nếu muốn giữ chân người đàn ông mãi mãi, phụ nữ phải giả vờ dễ dàng rũ bỏ anh ta trong một ngày.
Và đó là lúc tôi bắt đầu viết sách.
Đầu óc tôi lúc nào cũng ngập tràn hình ảnh Jeremy đến nỗi nếu không tìm việc khác để làm, tôi sợ mình sẽ phát điên. Trong quyển truyện đầu tiên, tôi tạo ra nhân vật hư cấu Lane theo hình mẫu Jeremy. Mỗi khi nhớ Jeremy là tôi viết một chương về Lane. Dần dần tôi nghĩ về nhân vật của mình nhiều hơn Jeremy, nhưng đó vẫn chính là Jeremy.
Sau vài tháng quyển truyện đã hoàn thành. Lúc tôi vừa chỉnh sửa xong trang cuối cùng thì Jeremy quay về. Để làm tôi ngạc nhiên, anh xuất hiện trước cửa nhà mà không báo trước.
Tôi đón chào anh bằng màn lên đỉnh ngay trong miệng tôi. Đây là lần đầu tiên, vì chưa bao giờ tôi hạnh phúc đến thế.
Anh vẫn đứng ngay ở cửa, trang phục đầy đủ ngoại trừ chiếc quần jean ở dưới đầu gối. Tôi hôn lên má anh, “Em sẽ quay lại ngay”.
Tôi vào phòng tắm, khóa cửa, bật cho tiếng nước chảy rồi nôn hết vào bồn cầu. Lúc để anh lên đỉnh trong miệng, tôi đã không tưởng tượng được khối lượng hạt giống đó. Tôi cố nuốt mãi mới hết vì vật cứng rắn của anh lấp đầy trong cổ họng.
Khi đánh răng xong và trở vào phòng ngủ, tôi thấy anh ngồi ở bàn, trong tay là tập bản thảo.
“Em viết à?” anh xoay ghế lại phía tôi.
“Vâng, nhưng em không muốn anh đọc”. Mồ hôi tay bắt đầu rịn ra, tôi muốn lấy lại tập bản thảo ngay lập lức.
Anh đứng dậy giơ nó lên quá đầu không cho tôi với tới. “Tại sao anh không được đọc?”
Tôi cố kéo tay anh xuống. “Em phải chỉnh sửa đã”.
“Tốt”, anh bước lùi lại tránh tôi. “Nhưng anh vẫn muốn đọc”.
“Em không muốn anh đọc”.
Anh nắm chặt tập bản thảo. Tôi phải tìm mọi cách ngăn anh lại. Tôi sợ mình viết dở tệ và anh sẽ không còn yêu một nhà văn kém cỏi như tôi. Tôi nhảy qua chiếc giường hòng đuổi kịp anh nhưng anh đã nhanh hơn biến mất vào phòng tắm và khóa cửa lại.
Tôi đập cửa.
“Jeremy”, tôi hét lên.
Vẫn không có câu trả lời.
Trong hơn mười phút tôi hì hục cạy cửa nhà tắm bằng chiếc thẻ tín dụng. Rồi dùng kẹp tăm. Cuối cùng là lời hứa hẹn thêm một màn lên đỉnh trong miệng.
Mười lăm phút nữa trôi qua.
“Verity ơi?”
Tôi bất lực ngồi bệt xuống sàn, lưng dựa vào cửa phòng tắm. “Vâng?”
“Truyện em viết hay lắm”.
Tôi không trả lời.
“Hay thật đó. Anh rất tự hào về em”.
Tôi mỉm cười.
Anh đã cho tôi nếm trải hương vị đầu tiên về cảm nhận của độc giả. Lời bình luận ngọt ngào, đơn giản nhưng là một động lực mạnh mẽ đối với tôi. Tôi để anh lại một mình đọc tiếp và lên giường cuộn tròn trong chăn, rồi thiếp đi với nụ cười hài lòng trên môi.
Hai tiếng sau anh đánh thức tôi. Anh lướt môi trên vai tôi, chạy những ngón tay dọc theo người tôi từ vai xuống eo và hông rồi úp vào người tôi vừa khít từ phía sau.
“Em thức dậy chưa?” anh thì thầm.
Tôi khẽ rên lên trả lời.
Anh hôn vào dưới tai tôi, “Em thật tuyệt”. Tôi biết mình chưa bao giờ cười một cách vui sướng như vậy. Anh xoay tôi nằm ngửa, gạt những sợi tóc vương trên má. “Anh muốn em chuẩn bị sẵn sàng”.
“Để làm gì?”
“Để làm người nổi tiếng”.
Tôi cười nhưng anh có vẻ rất nghiêm túc. Anh cởi quần anh và tôi. Sau khi chôn thật sâu vào trong tôi anh tiếp tục, “Em nghĩ anh đùa ư?” Anh hôn tôi. “Em sẽ nổi tiếng. Trí tưởng tượng của em thật siêu phàm. Nếu có thể anh muốn được chôn mình sâu vào đó”.
Anh bắt đầu những chuyển động đầy mê hoặc trong tiếng cười xen lẫn tiếng rên rỉ của tôi. “Anh nói vậy vì em thật sự viết hay, hay vì anh yêu em?”
Nhịp độ mỗi cú thúc chậm lại, anh nhìn tôi bằng ánh mắt biểu lộ những cảm xúc mãnh liệt “Hãy lấy anh, Verity”.
Tôi sợ mình nghe nhầm. Có phải anh vừa cầu hôn tôi? Trong giây phút này tôi cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi nhiều hơn bất cứ lúc nào khác. Tôi muốn nói đồng ý ngay lập tức, đó là điều tôi mong ước nhất trên đời. Thay vào đó tôi chỉ hỏi “Tại sao?”
“Vì anh là fan hâm mộ nhất của em”, anh cười.
Nụ cười của anh thay bằng những cú thúc mạnh và nhanh khiến chiếc đầu giường đập vào tường liên tục và đầu tôi trượt ra khỏi gối. “Lấy anh nhé”, anh nài xin một lần nữa và lách lưỡi tiến vào âu yếm miệng tôi.
Tôi muốn anh nhiều hơn nữa, cơ thể tôi vặn vẹo đau nhức và tôi thì thầm trên môi anh “Vâng”.
“Cảm ơn em”, giọng anh nhẹ như hơi thở. Người tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi nếm được vị máu trong miệng do anh vô tình cắn phải tôi. Hoặc tôi đã cắn anh. Không thành vấn đề, máu của anh là máu của tôi.
Cuối cùng anh trút dòng tinh dịch nóng hổi vào trong tôi, hôn thê của anh, không bao cao su. Lưỡi anh vẫn ở trong miệng tôi, hơi thở anh truyền xuống cổ họng hòa nhập cùng tôi vĩnh viễn.
Khi chúng tôi đã xong, anh xuống giường lục túi chiếc quần jean. Anh lại nằm trên tôi và nhấc tay tôi lồng chiếc nhẫn vào. Tay kia anh luồn vào giữa hai chân tôi khiến tôi lên đỉnh dữ dội.
Anh đã chuẩn bị trước cho đêm đính hôn của chúng tôi.
Trong suốt hai tháng sau đó tôi vẫn còn cười mỗi khi nhìn chiếc nhẫn và nghĩ đến ngày đám cưới. Trong suốt hai tháng tôi tua đi tua lại từng chi tiết đêm đính hôn của chúng tôi.
Nhưng trớ trêu thay đó cũng là đêm tôi thụ thai.
Và từ đây bạn sẽ đi vào nội dung chính quyển tự truyện của tôi, những sự việc mà có lẽ nên tô điểm bằng hào quang chứ không nên đem ra soi dưới tia X.
Vì phía trước toàn là bóng tối.