Chương 9
Tôi biết mình có thai vì ngực tôi đẹp hơn bao giờ hết.
Tôi yêu và biết cách chiều chuộng cơ thể mình. Cứ nhìn vòng eo của mẹ tôi ngày càng phì nhiêu là quyết tâm tập thể dục hàng ngày của tôi càng mạnh mẽ, nhiều khi hai lần một ngày. Con người phân chia thành hai phần tách biệt. Một là ý thức, bao gồm trí tuệ và tâm hồn. Hai là thể chất để ý thức dựa vào đó tồn tại. Bạn sẽ chết nếu quan hệ với một cỗ máy quắt queo.
Vì vậy hãy chăm sóc cơ thể của bạn. Cho cơ thể những gì nó cần, không phải những gì ý thức muốn. Đáp ứng ý thức để rồi làm tổn thương cơ thể cũng giống như một người mẹ yếu đuối nhượng bộ con mình. “Con không vui à? Con có muốn bánh quy không? Được rồi, con ăn đi. Và uống soda này”.
Chăm sóc cơ thể cũng giống như chăm sóc một đứa bé. Nhiều khi rất khó khăn và bạn chỉ muốn nhượng bộ, nhưng nếu làm vậy bạn sẽ phải trả giá trong mười tám năm sau đó. Giống như mẹ tôi. Bà chăm tôi theo cách bà chăm sóc cơ thể bà. Rất ít quan tâm. Tôi không rõ hiện nay bà có tăng cân thêm hay không. Đã lâu tôi không nói chuyện với bà.
Tôi không quan tâm đến người mẹ đã bỏ bê tôi. Tôi đang lo lắng cái đầu tiên con tôi lấy mất của tôi.
Là Jeremy của tôi.
Lúc đầu tôi không nghĩ đến kẻ trộm này.
Như những bà mẹ khác tôi hạnh phúc vì mang thai. Tôi hạnh phúc vì Jeremy rất hạnh phúc khi biết tin. Tôi chưa nhận thức được việc mang thai sẽ ảnh hưởng lớn đến cơ thể, cỗ máy mà tôi luôn chăm chỉ tập luyện và gìn giữ.
Vào tháng thứ ba cơ thể tôi bắt đầu có sự thay đổi. Sau khi tắm xong, tôi khỏa thân đứng trước gương ngắm nhìn cơ thể mình. Tôi để tay lên bụng, cảm thấy nó hơi nhô ra.
Tôi thấy chán ghét. Tôi thề tập thể dục ba lần một ngày. Tôi đã chứng kiến những phụ nữ mang thai tăng cân vùn vụt, nhất là trong ba tháng cuối thai kỳ. Phiền toái này có thể tránh được, nếu tôi sinh sớm vào khoảng tuần ba mươi ba hoặc ba mươi bốn. Hiện nay y học rất tiến bộ, những đứa trẻ sinh non hầu như không có vấn đề gì.
“Em tuyệt lắm”.
Tôi buông tay khỏi bụng nhìn ra cửa. Jeremy khoanh tay trước ngực mỉm cười với tôi. “Em bắt đầu thấy bụng rồi”.
“Đâu có”. Tôi hóp bụng vào.
Anh cười, đến gần vòng tay ôm tôi từ phía sau. Anh đặt hai tay lên bụng tôi và nhìn vào gương. Anh hôn lên vai tôi, “Em chưa bao giờ đẹp thế này”.
Tôi siết chặt tay anh đầy biết ơn vì đã an ủi tôi, dù đó chỉ là lời nói dối. Anh xoay tôi lại và vừa hôn tôi, vừa đẩy tôi vào phòng tắm. Anh nhấc tôi ngồi lên tủ bồn rửa rồi đứng vào giữa hai chân tôi.
Anh mới đi làm về quần áo đầy đủ, còn tôi trần truồng vừa tắm xong. Vật cản duy nhất giữa chúng tôi là chiếc quần của anh và phần bụng nhô ra mà tôi đang cố gắng hóp lại.
Chúng tôi bắt đầu trong nhà tắm và kết thúc trên giường.
Khi anh nằm gối đầu lên ngực tôi, bụng tôi bỗng nhiên kêu réo. Tôi đằng hắng để anh đừng nghe thấy, nhưng anh đã cười và xoa bụng tôi. “Có người đói bụng rồi kìa”.
Tôi lắc đầu. Anh nhấc đầu lên, “Con muốn ăn gì nhỉ?”
“Không. Em không đói”
Anh cười phá lên. “Không phải em, là con”. Anh chỉ bụng tôi. “Phụ nữ mang thai luôn thèm ăn một cách kỳ lạ và ăn mọi lúc cho em bé. Em thì hầu như không ăn gì cả. Bụng em đang phản đối kìa”. Anh ngồi dậy. “Anh phải cho các cô gái của anh ăn thôi”.
Các cô gái của anh ư?
“Sao anh biết là con gái?”
Anh cười. “Là cảm giác của anh”.
Tôi tròn xoe mắt. Nó chưa là gì cả, không phải con trai cũng không phải con gái, chỉ là một giọt máu. Tôi chưa từng nghĩ xa đến việc giọt máu trong bụng tôi đang đói hoặc thèm ăn gì. Nhưng tôi không nói ra khi Jeremy đang phấn khích như thế.
Nó làm tôi cũng phấn khích.
Nó là động lực nâng đỡ tôi trong những tháng ngày sau đó. Bụng tôi càng lớn, anh càng chăm chút tôi nhiều hơn. Đêm nào anh cũng rải lên đó cả ngàn cái hôn.
Buổi sáng anh thường giữ tóc cho tôi trong khi tôi nôn mửa rồi ôm chặt lấy tôi vỗ về. Khi anh đến chỗ làm, anh nhắn cho tôi hàng tá cái tên để lựa chọn cho em bé. Anh làm mọi việc để chia sẻ việc mang thai cùng tôi. Lần khám thai đầu tiên anh đưa tôi đi.
Lần thứ hai cũng vậy. Đó là ngày cả thế giới của tôi đảo lộn.
Tôi sẽ sinh đôi.
Hai em bé.
Tôi rời phòng khám trong im lặng. Chỉ làm mẹ của một em bé thôi tôi cũng đã sợ. Tôi phải yêu một đứa bé mà Jeremy yêu hơn tôi. Nhưng bây giờ có hai, và là con gái. Tôi không thể chấp nhận vị trí thứ ba trong cuộc đời Jeremy.
Tôi gượng cười khi anh bàn về những đứa bé. Tôi vờ sung sướng khi anh xoa bụng tôi, trong lòng cay đắng vì anh đang âu yếm hai đứa bé nằm trong đó chứ không phải tôi. Ngay cả việc sinh sớm cũng không còn ý nghĩa, người tôi sẽ to đùng vì mang song thai. Hàng ngày tôi rùng mình nghĩ đến hai đứa bé đang lớn lên trong bụng làm da tôi căng lên, ngực và bụng tôi xệ xuống. Còn vật báu giữa hai chân tôi, nơi Jeremy tôn sùng mỗi đêm, lạy trời đừng có bị huỷ hoại.
Làm sao Jeremy vẫn còn ham muốn tôi sau này chứ?
Tháng thứ tư của thai kỳ, tôi hy vọng mình sẽ sẩy thai. Tôi cầu được nhìn thấy máu mỗi khi vào phòng tắm. Nếu mất những đứa bé, tôi lại trở thành số một của Jeremy. Anh sẽ sống vì tôi, tôn thờ tôi, chăm sóc tôi, lo lắng cho tôi chứ không phải cho những mầm sống đang lớn lên trong tôi.
Tôi lén anh uống thuốc ngủ. Tôi uống rượu khi anh vắng nhà. Tôi làm mọi thứ mà tôi nghĩ ra nhưng đều không có kết quả. Chúng vẫn phát triển từng ngày. Bụng tôi ngày càng to.
Tôi đã ở tháng thứ năm. Chúng tôi nằm nghiêng làm tình. Jeremy thực hiện những chuyển động nhẹ nhàng từ phía sau, tay trái anh ôm ngực tôi, tay phải áp vào bụng tôi. Tôi không muốn anh chạm vào bụng tôi khi ân ái. Nó nhắc tôi về sự tồn tại của những đứa trẻ và làm tôi hoàn toàn mất hứng.
Tôi tưởng anh đã lên đỉnh vì anh ngừng lại. Nhưng không phải, đó là vì anh cảm thấy cử động của những đứa bé trong bụng tôi. Anh kéo tôi nằm ngửa ra để áp tay vào bụng tôi.
“Em có cảm thấy các con không?” Anh không còn cứng nữa. Ánh mắt anh lấp lánh phấn khích vì những lý do không liên quan đến tôi. Anh áp tai vào bụng tôi chờ đợi những chuyển động kế tiếp.
“Jeremy?” Tôi thì thầm.
Anh hôn bụng tôi và ngước lên.
Tôi gạt những sợi tóc trên trán anh. “Anh có yêu chúng không?”
Anh cười, chắc anh nghĩ rằng tôi muốn anh nói có. “Anh yêu chúng nhất trên đời”
“Hơn em không?”
Anh ngừng cười, hôn lên má tôi. Anh đặt một tay lên bụng tôi, tay kia luồn dưới gáy tôi. “Khác nhau”.
“Em biết. Nhưng ít hơn hay nhiều hơn. Anh yêu chúng hơn em phải không?”
Anh nhìn sâu vào mắt tôi. Tôi hy vọng anh sẽ cười và nói, “Chắc chắn là không”. Nhưng anh không cười. “Đúng”.
Thật sao? Câu trả lời của anh đè bẹp tôi. Bóp nghẹt tôi. Giết chết tôi.
“Phải vậy thôi. Em sao vậy? Em có thấy mình sai vì yêu chúng hơn anh không?”
Tôi không trả lời. Chẳng lẽ anh nghĩ tôi yêu chúng hơn anh sao? Thậm chí tôi còn chưa biết mặt chúng.
“Không sao. Anh muốn em yêu chúng nhiều hơn. Tình yêu dành cho các con là vô điều kiện. Tình yêu của chúng ta thì không”.
“Tình yêu của em dành cho anh là vô điều kiện”.
Anh cười. “Không. Có những chuyện mà em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Nhưng em sẽ luôn tha thứ cho các con”.
Anh sai rồi. Tôi không tha thứ cho sự xuất hiện của chúng. Tôi không tha thứ vì chúng làm tôi bị đẩy xuống hàng thứ ba. Tôi không tha thứ vì chúng đã lấy mất đêm đính hôn của chúng tôi.
Chúng chưa ra đời nhưng đã tước đi của tôi mọi thứ.
“Verity”, Jeremy thì thầm, lau nước mắt cho tôi. “Em sao vậy?”
Tôi lắc đầu. “Em không tin rằng anh lại yêu chúng đến như vậy”.
“Anh biết”, anh cười, nghĩ đó là một lời khen. Anh lại ngả đầu vào ngực tôi và xoa bụng tôi. “Chắc anh sẽ mừng đến phát khóc khi chúng được sinh ra”.
Anh sẽ khóc ư?
Anh chưa bao giờ khóc vì tôi.
Có lẽ vì chúng tôi ít khi cãi nhau.
“Em phải đi vệ sinh”. Tôi không có nhu cầu, chỉ là tôi cần chút không gian riêng, ngay lập tức.
Anh hôn tôi trước khi tôi xuống giường rồi quay lưng lại ngủ thiếp đi, quên mất rằng chúng tôi còn chưa kết thúc cuộc yêu.
Tôi vào phòng tắm và dùng chiếc móc áo bằng sắt cố trục xuất các con gái của anh ra khỏi cơ thể tôi. Trong nửa tiếng đồng hồ tôi làm đủ các kiểu. Bụng tôi co thắt, máu chảy thành dòng xuống chân. Mọi việc đã được giải quyết.
Tôi leo lên giường chờ đợi. Tay tôi run rẩy, hai chân tê cứng vì ngồi xổm quá lâu. Bụng tôi đau đớn và tôi muốn ói, nhưng tôi vẫn nằm yên vì tôi muốn ở trên giường với anh khi cái thai bị sảy. Tôi lên sẵn kế hoạch hoảng hốt đánh thức anh dậy chỉ cho anh xem vết máu. Tôi muốn anh phải hoảng loạn, lo lắng, đau khổ, khóc lóc vì tôi.
Anh phải khóc vì tôi.