Chương Kết
Các bản thảo của tôi đã được thông qua. Hai tuần trước tôi bắt tay vào viết bản nháp tập đầu tiên. Tôi đã đề nghị nhà xuất bản gia hạn thời hạn cho hai tập cuối vì lý do sinh nở. Hai tháng rưỡi nữa tôi sẽ sinh con gái. Với sự giúp đỡ của Jeremy, tôi tự tin mình sẽ bắt kịp tiến độ công việc. Anh có rất nhiều kinh nghiệm với Crew và hai con gái.
Khi biết mình có thai, tôi hơi sốc nhưng không hề ngạc nhiên. Tôi cũng hơi lo không biết Jeremy sẽ đón nhận tin đó như thế nào khi anh đã lần lượt mất hai đứa con. Nhưng sự vui mừng của anh chứng tỏ Verity đã sai về anh. Mất một đứa con hoặc hai đứa con không có nghĩa là mất tất cả, cũng không ngăn cản được niềm vui đón chào một mầm sống mới.
Anh là người tuyệt vời nhất trên đời. Kiên nhẫn, chu đáo và là một người tình lý tưởng hơn Verity mô tả rất nhiều. Lúc tôi ở Manhattan, Jeremy điện thoại mỗi ngày. Hai tuần sau, anh đề nghị tôi quay về với anh. Tôi đã lái xe đến ngay trong hôm đó. Kể từ đó chúng tôi luôn bên nhau. Có thể thời gian quen biết chưa đủ lâu, vợ anh lại vừa mất, nhưng tôi không thể sống xa anh, còn anh cũng hạnh phúc khi ở bên tôi, vì vậy chúng tôi không quan tâm đến lời ong tiếng ve. Chúng tôi yêu nhau, điều đó mới là quan trọng.
Sau khi biết tôi có thai, anh quyết định bán nhà. Anh không muốn ở nơi anh và Verity đã sống. Thành thật mà nói, tôi rất mừng. Tôi luôn có cảm giác sợ hãi khi sống trong ngôi nhà gắn liền với những vụ việc khủng khiếp. Ba tháng trước chúng tôi chuyển đến North Carolina. Với khoản tiền tạm ứng nhận được từ nhà xuất bản và tiền bảo hiểm của Verity, chúng tôi dùng tiền mặt mua một ngôi nhà thơ mộng trên bãi biển Southport để luôn nghe thấy tiếng sóng rì rào vỗ bờ.
Bây giờ chúng tôi là một gia đình. Tôi dành nhiều thời gian và tình cảm cho Crew, nó sẽ sớm trở thành một người anh. Chúng tôi đã đưa nó đi trị liệu mặc dù lúc đầu Jeremy hơi do dự, nhưng tôi đã làm anh yên lòng bằng kinh nghiệm thời thơ ấu của mình. Crew sẽ sớm hòa nhập vào cuộc sống bình thường.
Hôm nay chúng tôi quay về ngôi nhà cũ để thu dọn đồ đạc. Có hai người đã liên hệ Jeremy mua nhà.
Phòng làm việc là nơi bừa bộn nhất. Jeremy và tôi mất nửa ngày mới cho hết đống giấy tờ vào máy hủy giấy. Tuy có nhiều tài liệu vẫn còn sử dụng được, tôi không muốn khơi gợi lại quá khứ.
"Em có mệt không?" Jeremy đặt tay lên bụng tôi.
“Em khỏe”. Tôi mỉm cười. “Anh gần xong chưa?”
“Gần xong rồi. Chỉ còn vài thùng ngoài hiên”. Anh hôn tôi.
Crew chạy vào nhà. "Không chạy nữa, Crew!" Jeremy gọi với theo nó.
Tôi đứng dậy đi theo Jeremy, anh ôm một thùng trong khoảng mười thùng còn lại ngoài hiên chất lên thùng xe. Crew chạy ra nhưng sau đó lại quay vào nhà.
“Con suýt quên. Con phải lấy đồ của con để ở phòng mẹ”. Nó chạy lên cầu thang.
Tôi nhìn theo nó. Trước đó tôi đã kiểm tra phòng Verity, không còn gì trong đó. Vậy mà một lúc sau, Crew đi xuống tay cầm vài tờ giấy.
"Đó là cái gì vậy?” Tôi hỏi nó.
“Tranh cháu vẽ cho mẹ”. Nó dúi vào tay tôi. “Cháu quên là mẹ cất nó dưới sàn nhà”.
Crew chạy ra ngoài. Tôi nhìn những bức tranh, cảm giác rờn rợn quen thuộc quay trở lại. Mọi việc đã rõ như ban ngày. Con dao làm Crew đứt tay nằm trên sàn nhà. Lúc nhìn vào màn hình giám sát, cô ấy cũng ở trên sàn nhà, chắc đang tìm một thứ gì đó.
Tôi đi lên phòng cô ấy. Mặc dù cô ấy chết đã lâu, tôi không tránh khỏi cảm giác sởn tóc gáy mỗi khi phải lên đó. Tôi cố điều hòa hơi thở, mở to mắt nhìn khắp phòng một lượt. Có một mảnh ván trồi lên trên sàn nhà bằng phẳng, Crew đã lắp nó vào không khớp sau khi lấy những bức vẽ. Tôi quỳ xuống nhấc mảnh ván ra.
Dưới đó là một lỗ hổng.
Vì không nhìn thấy gì, tôi thò tay xuống mò mẫm. Trong đó có một bức ảnh của hai bé gái, một con dao, một chiếc phong bì. Tôi mở phong bì ra và nhìn thấy một bức thư.
Đó là bức thư viết tay gởi cho Jeremy. Bỗng nhiên một linh cảm khiến người tôi bồn chồn, tay run khi mở bức thư. Trang đầu tiên bỏ trống, tôi lật sang trang hai.
Jeremy thân yêu,
Em hy vọng anh là người tìm thấy bức thư này. Nếu không phải, em mong nó sẽ đến tay anh bởi vì em có rất nhiều điều muốn nói.
Em muốn bắt đầu bằng một lời xin lỗi. Khi anh đọc thư này, có lẽ em đã bỏ đi cùng với Crew. Phải ra đi và bỏ anh lại một mình trong ngôi nhà chúng mình đã chia sẻ rất nhiều kỷ niệm khiến em đau đớn. Chúng mình đã có một cuộc sống hạnh phúc, những đứa con ngoan ngoãn. Nhưng chúng ta đều là những người đa sầu đa cảm. Nỗi đau vì cái chết của Harper sẽ không bao giờ chấm dứt.
Sau bao nhiêu năm làm người vợ tốt của anh, em không bao giờ nghĩ rằng sự nghiệp văn chương mà em đam mê và dành cả đời theo đuổi lại là thủ phạm đặt dấu chấm hết cho quan hệ của chúng mình. Cuộc sống hoàn hảo bỗng chuyển sang một ngã rẽ khác sau khi Chastin qua đời. Tình cảm chúng mình đi vào ngõ cụt vì một lý do duy nhất.
Anh có nhớ lần chúng mình đến Manhattan và hẹn ăn tối với biên tập viên Amanda của em không? Hôm đó anh mặc chiếc áo len mỏng màu xám mà mẹ anh tặng nhân dịp Giáng sinh. Bữa tiệc này để chúc mừng thành công của em - phát hành quyển tiểu thuyết đầu tiên và ký hợp đồng cho hai quyển kế tiếp. Suốt bữa ăn, em và Amanda cứ bàn về hai quyển sách tiếp theo đó. Có lẽ nó làm anh phát chán.
Em hỏi ý kiến Amanda về tuyến nhân vật trong quyển sách mới. Em phân vân không biết có nên viết theo phong cách hoàn toàn khác, hay cứ theo công thức cũ đã làm nên thành công cho quyển tiểu thuyết đầu tiên, xây dựng nhân vật chính là nhân vật phản diện?
Cô ấy khuyên em cứ theo công thức cũ nhưng cần tạo đột phá hơn. Em e ngại không thành công, rằng thật khó khi viết theo cách suy nghĩ khác với suy nghĩ của em trong cuộc sống hàng ngày. Cô ấy bèn khuyên em thử một cách mà cô ấy đã học ở trường đại học gọi là nhật ký trái ngược.
Anh không để ý đến cuộc trò chuyện. Lúc đó anh mải lướt điện thoại, có lẽ là đọc truyện, một quyển truyện không phải do em viết. Khi cảm thấy ánh mắt em, anh ngước lên, và em mỉm cười với anh. Em không giận anh chút nào. Em rất cảm kích vì anh đi cùng em và kiên nhẫn ngồi đó trong khi em và cô ấy bàn công việc. Nhưng anh sợ em giận nên nhẹ nhàng xoa đùi em dưới gầm bàn khiến em rối loạn, mắt nhìn Amanda nhưng đầu chỉ nghĩ đến anh. Em muốn quay về khách sạn ngay. Đó là đêm đầu tiên chúng mình được ở riêng với nhau không có các con. Phải cố gắng lắm em mới hiểu được những gì Amanda đang nói.
Cô ấy nói em nên tập viết nhật ký trái ngược để rèn luyện kỹ năng. Điều đó có nghĩa là em phải viết ra những sự việc xảy ra trong đời nhưng theo khuynh hướng độc ác, bất thường, trái ngược với sự thật. Cô ấy nói có thể viết về ngày anh và em gặp nhau, em mặc quần áo gì, nơi gặp gỡ, chủ đề trò chuyện. Điểm mấu chốt là suy nghĩ và hành động của em phải nguy hiểm và không lương thiện.
Nghe có vẻ đơn giản. Chẳng có hại gì cả.
Em sẽ viết lại đoạn trên nhưng theo thể loại nhật ký trái ngược để minh họa.
Tôi nhìn sang Jeremy chờ phản ứng của anh. Anh không thèm lắng nghe. Anh mải nhìn vào cái điện thoại chết tiệt của mình. Tôi biết Jeremy không thích tiệc tùng và hội họp, nhưng đâu phải lúc nào tôi cũng bắt anh tham gia chứ. Bữa tối này đối với tôi rất quan trọng, nhưng anh thà đọc một quyển truyện vớ vẩn của một tác giả vớ vẩn khác. Anh đọc suốt từ nãy đến giờ, không phải đọc sách CỦA TÔI. Lại thêm một sự xúc phạm ở mức độ cao nhất. Tôi đỏ mặt vì giận nhưng cố giấu không để cho Amanda nhận thấy. Nếu không cô ấy sẽ biết Jeremy không tôn trọng tôi. Khi cảm thấy ánh mắt tôi, anh ngước lên. Tôi cố gạt hậm hực sang một bên để nặn ra nụ cười bâng quơ rồi quay sang Amanda tiếp tục câu chuyện. Như muốn chuộc lại tội lỗi, Jeremy nhẹ nhàng xoa đùi tôi dưới gầm bàn khiến tôi cứng người lại. Đúng, tôi luôn thèm khát sự đụng chạm của anh, nhưng ngay lúc này, cái tôi cần là sự ủng hộ của một người chồng đối với sự nghiệp của tôi.
Như vậy đó, chỉ cần thay đổi một chút, nhân vật sẽ thay đổi hoàn toàn.
Ngay khi về đến khách sạn, em mở máy tính xách tay viết về đêm đầu tiên chúng mình gặp nhau. Trong phiên bản thay thế của mình, em nghĩ ra chiếc váy đỏ ăn cắp, mục đích em đến bữa tiệc để săn những người đàn ông giàu có. Điều đó hoàn toàn không đúng. Anh hiểu em không phải là người như vậy mà, Jeremy.
Lần đầu tiên đó em không thành công lắm trong việc biến mình thành một nhân vật phản diện, vì vậy em tiếp tục viết nhiều bản nháp về những cột mốc quan trọng của chúng mình. Đêm anh cầu hôn em, lúc em biết mình có thai, ngày em sinh hai con. Dần dần kỹ năng sáng tạo của em ngày càng điêu luyện nhờ cách luyện tập này.
Sự nghiệp của em ngày càng thăng tiến. Em tạo ra được những tuyến nhân vật cực kỳ thực dụng và đáng sợ. Tất cả sách đều bán rất chạy.
Khi viết xong quyển tiểu thuyết thứ ba, em thấy mình đã khá thuần thục. Em quyết định kết hợp các bản nháp riêng lẻ thành một quyển tự truyện để các tác giả khác có thể sử dụng làm tài liệu nghiên cứu và thực hành. Em thêm vào một số xung đột căng thẳng hơn, gay gắt hơn để tạo ra cốt truyện xuyên suốt.
Em không hối hận viết quyển tự truyện vì mục đích nghề nghiệp, em chỉ hối hận vì đã viết về cái chết của Harper vài ngày sau khi chuyện xảy ra. Em rất đau khổ vì mất con, và với một nhà văn như em, cách duy nhất để giải tỏa cảm xúc là đưa nó vào những trang sách. Hormone gây đau khổ được giải phóng khi em đổ mọi tội lỗi vào một nhân vật phản diện hư cấu. Dù anh cảm thấy khó hiểu hoặc không chấp nhận, đó là cách của em.
Bên cạnh đó, em không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày anh đọc quyển tự truyện. Anh không bao giờ đọc sách của em, ngoại trừ tập bản thảo đầu tiên. Vậy tại sao... tại sao anh lại đọc nó?
Nó là một dạng bài tập mẫu, không phải là cuộc đời của em, cuộc đời của chúng mình.
Em biết bối rối và nghi ngờ là cảm xúc của anh khi đọc bức thư này, nhưng cũng không thể so sánh được với sự điên loạn khi anh đọc quyển tự truyện. Xin anh hãy kiên nhẫn và khoan dung để đọc tiếp sự thật.
Khi đưa Harper và Crew ra hồ chơi, em muốn các con được vui chơi thoải mái. Anh đã đúng, thời gian gần đây em không thường chơi với các con. Em chưa thể gượng dậy sau cái chết của Chastin.
Đúng là Harper đòi xuống hồ chơi nhưng em không đồng ý nên nó chạy lên lầu khóc. Không có chuyện em la mắng nó vì vô cảm trước cái chết của Chastin. Đó là hư cấu. Em tổn thương ghê gớm vì không cần bỏ chút công sức để tìm hiểu, anh tuyệt đối tin em đã đối xử với con theo kiểu đó. Anh không mảy may nghi ngờ em đã chính tay hại chết con mình.
Cái chết của Harper là một tai nạn, Jeremy. Chúng muốn đi ca nô trong một ngày trời đẹp. Đáng lẽ em phải cho chúng mặc áo phao. Nhưng nhiều lần trước chúng ta cũng không cho chúng mặc áo phao, anh có nhớ không? Nước hồ không sâu lắm. Nhưng không may, tấm lưới đánh cá ở đúng vị trí Harper rơi xuống, nếu không em có thể tìm thấy con và kéo nó vào bờ để chúng ta có thể cười đùa khi nhớ về chuyện ca nô lật úp.
Em vô cùng hối tiếc giá như ở thời điểm đó em đã hành động khác đi. Nếu có thể em sẽ đánh đổi tất cả để quay ngược thời gian.
Nhìn anh ôm xác con lên bờ, em muốn moi trái tim mình ra trao anh vì em biết tim anh đã hoàn toàn tan vỡ. Em chỉ muốn chết khi nhìn thấy nỗi thống khổ của anh. Chúa ơi, Jeremy. Chúng ta đã mất hai đứa con. Cả hai đứa.
Cái đêm nằm trên giường cùng nhau, anh đã hỏi em rất nhiều câu hỏi. Anh nghi ngờ em. Em không thể tin rằng anh lại nghi em cố tình làm ca nô bị lật. Dù đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua đầu anh, em biết tình yêu anh dành cho em đã tiêu tan như thể chưa từng tồn tại. Quá khứ của chúng mình, những khoảnh khắc chia sẻ cùng nhau. Không còn gì nữa.
Đúng là em bảo Crew nín thở. Em bảo nó phải nín thở vì ca nô đã lật úp. Em cố cứu nó. Em nghĩ Harper không sao vì cả nhà mình đã bơi ở hồ rất nhiều lần trước đó, vì vậy em lo cho Crew trước. Em túm lấy nó bơi vào bờ trước khi sự hoảng loạn của nó khiến hai mẹ con cùng chết đuối. Ba mươi giây sau, em mới nhận ra Harper không bơi theo sau.
Đến hôm nay em vẫn còn tự trách mình. Em là mẹ, là người bảo hộ của con nhưng lại không cứu được con. Sau khi phát hiện không có Harper bên cạnh, em dìu Crew bơi ngược lại tìm con. Nhưng nước chảy quá xiết, em thậm chí không xác định được chỗ Harper rơi xuống. Còn Crew vẫn níu chặt khiến em rất khó xoay sở, nếu không bơi vào bờ có lẽ cả ba chúng em đều chết hết.
Em đã cố hết sức để cứu con. Bằng tất cả mọi sức lực của em, Jeremy. Anh phải tin em. Khi con nằm lại dưới hồ, phần hồn em cũng chết theo nó.
Em không trách anh vì đã nghi ngờ em. Đôi khi chúng ta mất lòng tin vào con người. Chỉ một giây phút thoáng qua thôi, sáng hôm sau thức dậy anh sẽ nhận thấy lời buộc tội gián tiếp của mình nực cười như thế nào. Em không thanh minh hoặc tranh cãi – tinh thần em quá kiệt quệ để làm việc đó. Con mới mất vài ngày và thật lòng, em chỉ muốn chết. Em muốn đi ra hồ và gieo mình xuống đó cho xong, bởi vì nói cho cùng cái chết của con hoàn toàn là lỗi của em. Nếu em bắt chúng mặc áo phao, nếu em chú ý hơn đến Harper và tóm được cả hai, nếu em khỏe hơn,… thì con chúng mình vẫn sống.
Em không ngủ được, vì vậy em vào phòng làm việc mở máy tính sau hơn sáu tháng trời không đụng đến nó.
Câu chuyện hư cấu của em là một người mẹ mất cả hai con gái buộc tội một trong hai đứa giết đứa kia. Câu chuyện thật khủng khiếp, nó làm em khóc trong suốt thời gian ngồi bên bàn phím. Em viết về cái chết của Chastin. Kể cả cái chết của Harper. Em quay lại phần đầu của quyển tự truyện để thêm vào chi tiết giấc mơ báo điềm gở, mục đích để tăng thêm phần kịch tính. Phương pháp giải tỏa này có tác dụng, những câu chữ viết ra khiến cơn giông bão trong lòng em dịu đi.
Thật khó để giải thích cách suy nghĩ của một nhà văn cho anh hiểu, Jeremy. Đặc biệt là của em, người đã trải qua nhiều đau thương mất mát hơn tất cả những nhà văn khác cộng lại. Em có thể tách rời thực tại và tưởng tượng, nhưng không phải trong cùng một lúc. Thế giới thực tại của em tàn nhẫn đến nỗi em không thể sống ở đó nữa mà phải thoát khỏi nó và tìm đến một thế giới khác có một nhân vật khác gánh mọi trách nhiệm thay cho em. Nếu không, có lẽ em phải từ giã cả hai thế giới.
Đến sáng hôm sau, quyển tự truyện hoàn thành. Không còn gì để viết khi thế giới của chúng mình kết thúc. Hết chuyện.
Em in quyển tự truyện ra cất vào một cái hộp. Một ngày nào đó có thể em sẽ dùng đến nó. Hoặc thêm vào một vài đoạn. Hoặc đốt nó đi. Em không bao giờ nghĩ anh sẽ đọc nó và tin vào những gì viết trong đó.
Sau khi thức cả đêm, em vùi đầu ngủ sâu. Đến tối thức dậy, em không nhìn thấy anh đâu. Crew đã vào giường, nhưng anh không có ở đó với nó. Em đang tự hỏi anh ở nơi nào thì nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng làm viêc.
Đó là tiếng than khóc của anh. Nó rền rĩ, tang thương hơn cả lúc anh hét lên khi biết các con chết. Em định vào phòng nhưng dừng lại trước khi mở cửa. Tiếng than khóc đã thay thế bằng tiếng rầm rầm của đồ vật đập vào tường trước khi rơi xuống đất.
Em nghĩ ngay đến máy tính xách tay. Quyển tự truyện là tập tin cuối cùng em mở.
Em mở toang cánh cửa. Em không bao giờ quên ánh mắt anh nhìn em lúc đó: đau đớn, phán quyết, kết thúc.
Không phải là đau đớn khi mất những đứa con. Đó là sự thiêu hủy hoàn toàn mọi ký ức hạnh phúc mà chúng mình đã từng có. Không còn gì trong anh ngoài thù hận và hủy diệt.
Em lắc đầu và cố giải thích mọi chuyện. Em muốn nói, “Quyển tự truyện không phải sự thật, Jeremy. Mọi việc không phải như vậy”. Nhưng quá sợ hãi, em chỉ thốt lên được mỗi một từ. “Không”.
Ngay lập tức anh nắm cổ em kéo lê vào phòng ngủ, đè em trên giường, giữ chặt hai tay em bằng đầu gối và siết cổ em.
Nếu anh cho em năm giây. Chỉ cần năm giây, em có thể giải thích và cứu được chúng mình. Em cố van xin anh bằng ánh mắt, “Hãy để em giải thích”, nhưng rồi em bất tỉnh vì ngạt thở.
Có lẽ anh đã kịp dừng lại. Nếu em chết trên giường, anh sẽ bị bắt vì tội giết người. Crew sẽ mất cha.
Em tỉnh dậy trong chiếc Range Rover, miệng bị dán băng keo, tay và chân bị trói chặt. Em ú ớ ra hiệu muốn nói nhưng anh không chú ý đến em nữa. Anh ngồi sau tay lái, dây an toàn của em không thắt, và em hiểu ngay ý định của anh. Đó là đoạn trong quyển tự truyện em nói về việc đâm xe vào một thân cây khi túi khí bên ghế Harper đã được tháo ra và nó không thắt dây an toàn để cái chết của nó giống như một tai nạn.
Anh định giết em và làm cho cái chết giống như một tai nạn. Số phận em sẽ đúng như hai câu kết thúc quyển tự truyện. “Đành vậy thôi. Tôi sẽ tự đâm xe vào một gốc cây”. Nếu bị điều tra, anh chỉ cần đưa ra quyển tự truyện. Đó là bức thư tuyệt mệnh hoàn hảo.
Tất nhiên chúng mình đều biết kết cục của vụ tai nạn. Em đoán anh đã cởi trói cho em, chuyển em sang ghế lái và về nhà chờ cảnh sát báo tin em đã chết. Tuy nhiên kế hoạch của anh không hoàn chỉnh, em vẫn sống. Em không biết việc mình sống sót là may hay rủi vì chết đi còn dễ dàng hơn giả vờ tàn tật. Chắc anh rất thắc mắc tại sao em lại phải giả vờ lâu như vậy.
Lúc đầu em hoàn toàn mất ý thức, có lẽ do não bị tổn thương. Ngày em bình phục, em đang ở một mình trong phòng, Chúa đã giúp em có thời gian suy nghĩ những việc cần làm tiếp theo.
Em không thể giải thích với anh về quyển tự truyện, anh sẽ không tin em vì chính tay em đã viết nó. Từ ngữ, sự việc là do em viết ra, bất kể chúng không đúng sự thật. Ai sẽ tin đó là truyện hư cấu chứ? Nếu biết em bình phục, anh sẽ giao em cho cảnh sát. Một cuộc điều tra về cái chết của Harper sẽ được mở ra và với sự tố cáo của người chồng cùng quyển tự truyện, chắc chắn em sẽ bị kết tội.
Trong ba ngày tiếp theo em vẫn giả vờ hôn mê trước bác sĩ, y tá, anh, Crew. Nhưng có một ngày, anh bất ngờ vào phòng và bắt gặp em mở mắt. Anh nhìn em chằm chằm. Em đành phải nhìn lại anh. Anh siết chặt nắm đấm, anh tức giận vì em tỉnh lại, anh muốn bóp cổ em một lần nữa.
Anh bước đến giường em, em phải giữ ánh mắt cố định chứ không dám nhìn theo anh. Nếu em giả vờ không còn nhận thức, anh sẽ cho em được sống và không giao em cho cảnh sát.
Đó là cơ hội sinh tồn duy nhất. Em phải giả vờ chấn thương não cho đến khi tìm được cách khác.
Việc giả vờ không đơn giản như em tưởng. Em đã nhục nhã, muốn đầu hàng, muốn tự sát, muốn giết anh rồi ra sao thì ra. Em tức giận vì cách chúng mình kết thúc. Sau bao nhiêu năm quen biết và kết hôn, có với nhau ba mặt con, anh không chút nghi ngờ những chi tiết trong quyển tự truyện hoặc tìm hiểu rõ ràng hơn. Em rất nghiêm túc, Jeremy. Chẳng lẽ đàn ông thực sự tin rằng phụ nữ bị tình dục ám ảnh? Chỉ là trí tưởng tượng mà thôi! Tất nhiên em thích làm tình với anh, nhưng hầu như để làm hài lòng anh như cách những người yêu nhau hay làm cho nhau. Không phải vì em không thể sống nếu thiếu nó.
Anh là một người chồng tốt và, anh tin hay không cũng được, em cũng là một người vợ tốt của anh. Đến giờ anh vẫn vậy, dù tin rằng em giết con, anh vẫn chăm sóc em chu đáo. Có lẽ anh cảm thấy thương hại em, một cái xác không hồn. Anh đưa em về nhà vì Crew. Sau khi mất đi hai người chị, anh không đành lòng nhìn nó mất luôn mẹ. Điều em luôn trân trọng ở anh là tình yêu thương vô bờ bến anh dành cho các con.
Rất nhiều lần em định thú nhận với anh là em đã hồi phục, em không sao cả. Nhưng chẳng có ích lợi gì cả. Bóng đen hai vụ anh cố sát em trước đó đã vĩnh viễn chia cắt chúng mình, Jeremy. Nếu phát hiện ra em giả vờ, chắc chắn anh sẽ thành công trong lần thứ ba.
Em viết bức thư này không mong anh thay đổi suy nghĩ. Anh không bao giờ tin em nữa. Tất cả là vì Crew. Em luôn nghĩ đến con kể từ lúc tỉnh dậy trong bệnh viện. Em không muốn bắt Crew xa anh nhưng em không còn lựa chọn nào khác. Em là mẹ nó và nó phải ở bên em. Nó là người duy nhất biết em tỉnh táo, có thể suy nghĩ và nói chuyện. Em chỉ thấy an toàn khi ở với nó, bởi vì nó mới lên năm. Nếu nó có kể với anh em nói chuyện với nó, anh cũng sẽ cho là nó tưởng tượng hoặc bị ảnh hưởng chấn thương tâm lý sau tất cả những biến cố nó đã trải qua.
Vì Crew mà em phải vất vả tìm cho được quyển tự truyện. Nếu không nó có thể được sử dụng để chống lại em nếu anh tìm thấy hai mẹ con. Ngoài ra em sợ Crew tin những gì em viết trong đó như anh đã tin.
Đêm đầu tiên về nhà, em vào phòng làm việc để xóa tập bản thảo khỏi máy tính xách tay, nhưng anh đã xóa nó rồi. Em bèn cố tìm bản nháp đã in ra nhưng không thể nhớ đã để nó ở đâu. Vẫn còn những chỗ trống trong ký ức của em sau vụ tai nạn.
Em tìm kiếm nó mọi lúc, mọi nơi. Phòng làm việc, tầng hầm, tầng áp mái, thậm chí mạo hiểm vào phòng ngủ trong khi anh đang ngủ trên giường. Em không thể bỏ đi với Crew khi chưa tìm ra bằng chứng anh có thể sử dụng để chống lại em. Ngoài ra tiền cũng là một vấn đề vì em không thể lái xe đến ngân hàng rút tiền.
Khi tình cờ nghe được cuộc trao đổi giữa anh và nhà xuất bản Pantem Press về việc tiếp tục sê ri truyện với một tác giả mới, em biết cơ hội đã đến. Trong lúc anh thuê một y tá ban đêm chăm sóc em và đến Manhattan gặp họ, em lên mạng mở một tài khoản mới.
Sau đó, đồng tác giả mới đến nhà chúng mình để chuẩn bị tư liệu cho loạt sách. Đó chỉ còn là vấn đề thời gian khi khoản tiền ứng trước cho ba quyển sách còn lại được chuyển vào tài khoản. Em sẽ chuyển tiền vào tài khoản mới và đưa Crew rời khỏi đây. Nhưng khó khăn lại đến từ đồng tác giả mới. Không biết bằng cách nào cô ấy đã tìm thấy bản in của quyển tự truyện.
Nhưng em không quan tâm đến nó nữa. Em chỉ muốn rời khỏi đây.
Em làm cô ấy nghi ngờ. Cô ấy bắt gặp em đang nhìn cô ấy, nhưng anh không thể trách em được. Cô ấy bước vào cuộc sống của chúng mình, chiếm lấy sự nghiệp của em, yêu anh. Và từ những gì em chứng kiến, anh cũng yêu cô ấy.
Mới vài giờ trước, em nghe thấy anh làm tình với cô ấy trong phòng ngủ của chúng mình. Em đau đớn, em giận dữ. Tuy nhiên trong lúc anh bận rộn bên cạnh cô ấy, em có thời gian viết bức thư này. Em khóa cửa phòng hai người để anh không thể bất thình lình vào phòng em và phát hiện em đang viết thư.
Em thật không chịu đựng nổi, Jeremy. Tất cả. Anh tin vào một quyển truyện nhiều hơn tin vào con người mà anh đã yêu và quyết định gắn bó cuộc đời mình. Em phải lừa dối tất cả mọi người để tự cứu mình khỏi tội danh dã man nhất dành cho một người mẹ. Anh đã yêu người khác trong khi em ngày này sang ngày khác phải giả vờ ngây ngô, phó mặc gia đình cho số phận.
Nhưng em tiếp tục hy vọng, em sẽ rời khỏi đây ngay khi có được số tiền, em phải để lại cho anh bức thư này. Có thể anh tìm thấy nó, có thể không. Em hy vọng anh sẽ tìm được.
Bởi vì em không thể ngừng yêu anh ngay cả khi anh giết em bằng cách bóp cổ và lao xe vào gốc cây. Anh luôn che chở bảo vệ cho các con, ngay cả việc phải ra tay với người mẹ đã trở thành mối đe dọa. Ôi sao anh lại có thể tin em là mối đe dọa đối với Crew chứ? Điều đó làm em như chết cả con người.
Khi Crew và em đi khỏi đây, em sẽ gọi cho anh một ngày nào đó, em sẽ nói cho anh biết nơi giấu bức thư này. Em mong anh tha thứ cho em. Em mong anh tự tha thứ cho chính mình.
Em không trách những gì anh đã làm với em. Anh là một người chồng tuyệt vời cho đến khi anh không thể tiếp tục được nữa. Anh là người cha tốt nhất trên thế giới. Không nghi ngờ gì nữa.
Em yêu anh. Mãi yêu.
Verity.
Bức thư rơi xuống sàn.
Cô ấy không giết ai cả?
Tôi không muốn tin vào bức thư này. Tôi muốn tin rằng Verity là người độc ác và xứng đáng những gì chúng tôi đã làm với cô ấy. Nhưng bây giờ tôi nghi ngờ điều đó.
Ôi Chúa ơi. Nếu đó là sự thật? Cô ấy đã mất hai đứa con, chồng cô ấy cố giết cô ấy, cuối cùng... chúng tôi đã giết cô ấy.
Tôi ngồi xuống sàn nhà nhìn mãi vào bức thư, vũ khí hủy diệt cuộc sống tôi sắp tạo dựng với Jeremy.
Mạch máu nơi thái dương tôi căng lên vì một loạt câu hỏi. Jeremy biết về quyển tự truyện ư? Anh đã đọc trước khi tôi đưa nó cho anh? Có phải anh đã nói dối tôi?
Không. Anh không hề phủ nhận nó. Tôi nhớ lại chính xác những gì anh đã hỏi. “Em tìm thấy nó ở đâu?"
Trong tức thời tôi không thể xác định tính chân thực của bức thư. Nhưng thời gian không còn nhiều, Jeremy có thể lên đây bất cứ lúc nào.
Tôi nhoài người cầm bức thư, bỏ con dao và tấm ảnh vào lại chỗ cũ và kéo tấm gỗ đậy lại. Tôi cầm bức thư vào phòng tắm và khóa cửa. Tôi quỳ trước bồn cầu, xé bức thư thành từng mảnh vụn thả vào đó và nhấn nút. Tôi cẩn thận nhấn nước nhiều lần để chắc chắn rằng không ai có thể nhìn thấy mảnh giấy nào.
Nếu biết về bức thư, Jeremy sẽ không tha thứ cho mình. Không bao giờ. Nếu nghi ngờ quyển tự truyện chỉ là hư cấu và Verity không giết Harper, anh không thể sống tiếp. Anh đã giết người vợ vô tội. Chúng tôi đã giết một người vô tội. Tôi phải mang gánh nặng đó cho anh.
Nếu đó là sự thật.
“Lowen?”
Tôi nhấn nước lần cuối cùng.
"Em không sao chứ?"
"Em không sao". Tôi cố giữ giọng bình thường, nhưng nét mặt tôi thì không. Để trì hoãn giây phút phải đối diện với anh, tôi rửa tay, nhấp một ngụm nước xuống cổ họng khô rát rồi chăm chú nhìn hình bóng thẫn thờ của mình trong gương. Tôi nhắm mắt lại, cố đẩy những biến cố kinh khủng trong ba mươi hai năm qua ra khỏi đầu.
Đêm đứng như người làm xiếc trên lan can.
Ngày chứng kiến đầu người đàn ông nằm gọn dưới lốp xe.
Quyển tự truyện.
Giây phút nhìn thấy Verity đứng ở cầu thang.
Đêm cô ấy chết.
Tất cả phải biến mất, cũng như bức thư của cô ấy.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi mở cửa, mỉm cười với Jeremy. Anh đưa tay xoa đầu tôi. "Em không sao chứ?"
Cố giấu đi sợ hãi, buồn đau, ăn năn, tôi gật đầu quả quyết. "Em khỏe".
Jeremy mỉm cười. “Tốt”, và lồng tay vào tay tôi. “Chúng ta sẽ rời khỏi đây và không bao giờ quay trở lại”.
Anh nắm tay tôi không rời cho đến khi lên xe. Tôi nhìn ngôi nhà xa dần rồi biến mất trong kính chiếu hậu. Jeremy thò tay qua ghế và xoa bụng tôi. “Mười tuần nữa thôi”.
Ánh mắt anh đầy phấn khích, tôi biết mình đã đưa anh ra khỏi quá khứ ám ảnh để trở về cuộc sống bình thường. Tôi đã đem ánh sáng vào cuộc đời anh, tôi sẽ tiếp tục là ánh sáng để anh không bao giờ bị lạc trong bóng tối quá khứ.
Anh sẽ không bao giờ biết bí mật này. Tôi sẽ mang bí mật này xuống mồ để Jeremy được thanh thản.
Tôi không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Do đó không có lý do gì tôi để anh phải dằn vặt, trăn trở cả đời tìm ra sự thật. Có thể bức thư là chiêu trò trả thù cuối cùng của Verity khi phát hiện chúng tôi ở trong phòng đêm đó. Cô ấy luôn tìm cách điều khiển anh, ngay cả khi cô ấy đã chết.
Tôi không lên án Jeremy đã ngụy tạo vụ đụng xe. Anh tin Verity đã giết con mình. Việc anh giết cô ấy sau khi phát hiện cô ấy giả vờ tàn tật cũng vậy. Bất kỳ người cha nào cũng sẽ hành động như vậy để bảo vệ con mình. Chúng tôi sợ cô ấy gây nguy hiểm cho Crew, cho chính chúng tôi. Chỉ bằng ngòi bút của mình, cô ấy đã tác động mạnh mẽ đến cách chúng tôi suy nghĩ, cảm nhận và hành động mà chúng tôi không tự nhận thức được.
Dù nhìn sự việc dưới góc độ nào đi nữa, Verity rõ ràng là bậc thầy trong việc thao túng từ ngữ, thao túng sự thật. Câu hỏi duy nhất đặt ra là: Sự thật ở đâu?
HẾT