Chương 24
Tôi đọc đến dòng cuối cùng vừa lúc Jeremy về. Tôi cất tập bản thảo đi và nhìn vào màn hình. Verity vẫn không nhúc nhích.
Tôi vừa xoa bóp cổ cho đỡ mỏi vừa suy nghĩ mông lung.
Không phải là anh không biết gì. Anh nghi ngờ cô ấy có liên quan đến cái chết của Harper. Tại sao bấy lâu nay anh vẫn có thể nhìn mặt cô ấy? Thậm chí anh còn dự định tắm rửa, thay tã cho cô ấy đến cuối đời?
Tôi không thể nào tìm ra lời giải đáp.
Jeremy bế Crew trên tay chuẩn bị lên cầu thang. Anh dừng lại khi nhìn thấy tôi.
“May sáu mũi”, anh nói nhỏ sợ Crew thức giấc. “Và phải uống thuốc giảm đau. Nó hơi bị lạnh”. Anh đưa Crew lên phòng rồi xuống ngay, không ghé qua phòng Verity.
“Anh uống cà phê không?”
“Có, cho anh một ly”.
Anh theo tôi vào bếp và ôm chặt tôi từ phía sau, ấp mặt vào tóc tôi trong lúc tôi pha cà phê. Tôi bật máy rồi quay lại ôm anh. Có lẽ bây giờ chưa phải lúc để hỏi.
Sau khi cảm giác mệt mỏi rã rời qua đi, anh buông tôi ra, “Anh phải đi tắm đã. Người anh dính đầy máu”.
Lúc này tôi mới để ý thấy tay và áo anh dính đầy máu, giống như tôi lúc gặp anh lần đầu. Máu là định mệnh của chúng tôi. May mắn tôi không phải là người mê tín. “Em vào phòng làm việc đợi anh”.
Anh hôn tôi rồi lên phòng. Bình cà phê đã xong. Anh bắt đầu mở nước trong phòng tắm. Tôi rót một ly cà phê đem về phòng làm việc. Ly cà phê rơi xuống đất vỡ tan. Tay và chân tôi có vài chỗ đau rát do mảnh ly vỡ hoặc cà phê nóng bắn vào nhưng tôi không quan tâm. Tôi đứng như trời trồng trước màn hình giám sát.
Verity đang ở dưới sàn nhà.
Tôi vội mở điện thoại lên và kêu thật to. “Jeremy”.
Đầu của Verity nghiêng sang một bên khi nghe thấy tiếng tôi. Trước khi tôi có thể mở điện thoại để chụp ảnh bằng đôi tay run bắn, cô ấy đã kịp bò lên giường. Vào đúng vị trí cũ. Bất động toàn thân.
“Jeremy”, tôi lại kêu lên, chiếc điện thoại bị tuột khỏi tay rơi xuống đất. Tôi vào bếp thủ một con dao rồi chạy lên phòng Verity mở khóa và bật tung cánh cửa.
"Cô đứng dậy đi!" Tôi quát cô ấy.
Cô ấy không nháy mắt, không nhúc nhích.
Cơn thịnh nộ khiến tôi không kịp suy nghĩ, tôi giật tấm chăn khỏi người cô ấy và hạ thấp chiếc giường. “Cô đứng dậy đi, Verity. Tôi đã nhìn thấy cô rồi. Cô không giả vờ được nữa đâu”.
Trong suốt thời gian qua cô ấy đã giả vờ tàn tật và nhẫn tâm để anh phục dịch từng ly từng tí. Tôi phải làm cho Jeremy nhận ra chân tướng của cô ấy. Nhưng vừa nắm mắt cá chân định kéo cô ấy xuống giường, người tôi bị nhấc bổng lên nên đành buông cô ấy ra. Anh vác tôi ra khỏi phòng rồi mới đặt tôi xuống đất.
“Em làm gì vậy Lowen?” Giọng Jeremy ngạc nhiên xen lẫn tức giận.
Tôi bước tới để tay lên ngực anh định giải thích, anh nhìn thấy con dao trong tay tôi và lập tức gỡ nó ra. "Đừng làm như vậy, Lowen".
“Cô ấy giả vờ. Chính em đã nhìn thấy, em thề là cô ấy đang lừa anh”.
Anh quay vào phòng cô ấy, đóng sầm cửa lại.
Không đầu hàng, tôi lại chạy đến mở cửa phòng. Anh đang sửa lại tấm chăn đắp Verity cho ngay ngắn. Sau đó anh quay lại kéo tôi ra ngoài và khóa cửa phòng.
Anh ôm tôi vỗ về.
“Không, Jeremy”. Tôi gỡ tay anh ra. “Đừng cho Crew ở gần cô ấy”. Anh lắc đầu không hiểu. Tôi ghì người lại không chịu để anh dẫn xuống cầu thang. Anh phải đưa Crew xuống, tránh xa cô ấy chứ không phải tôi. Không còn cách nào khác, anh vác tôi lên vai.
Mặc dù rất tức giận, anh nhẹ nhàng thả tôi xuống giường rồi đến tủ quần áo, vali của tôi, đồ đạc của tôi. “Anh muốn em rời khỏi đây. Anh không thể để em làm hại cô ấy”.
"Anh phải tin em".
Anh vẫn không lay chuyển.
“Quỷ tha ma bắt cô ấy đi!” Tôi chỉ lên lầu. “Cô ấy bị điên! Cô ấy lừa dối anh ngay từ đầu”.
Tôi chưa bao giờ thấy ánh mắt anh ngờ vực và giận dữ như vậy. Tôi sợ hãi lùi lại.
“Cô ấy không giả vờ, Lowen. Cô ấy hoàn toàn bất lực, chết não. Em đã biết rõ từ khi đến đây”. Anh đóng vali, lắc đầu lẩm bẩm. “Không thể nào”.
“Đúng là như vậy, anh biết mà. Anh biết cô ấy giết Harper. Anh nghi ngờ cô ấy”. Tôi chạy ra cửa. "Em có thể chứng minh cho anh thấy".
Anh theo tôi vào phòng làm việc của Verity. Tôi lấy quyển tự truyện đưa cho anh. "Anh hãy đọc đi".
Anh cầm lấy, hết nhìn xuống nó rồi nhìn lên tôi. “Em tìm thấy nó ở đâu?"
“Cô ấy viết nó. Tất cả đều ở trong đó. Từ ngày anh gặp cô ấy cho đến khi cô ấy bị tai nạn xe hơi. Nếu không có thời gian anh có thể đọc trước hai chương cuối”. Tôi khẩn khoản cầu xin trong tuyệt vọng. “Em van anh, Jeremy. Hãy đọc nó vì các con anh”.
Anh vẫn nhìn tôi, chưa biết quyết định ra sao. Chỉ cần anh chịu lật những trang sách, anh sẽ biết ai mới là người cần phải đề phòng.
Mỗi giây trôi qua nỗi sợ hãi của tôi càng tăng lên. Tôi sợ sẽ mất anh. Tôi sợ trong suy nghĩ của anh tôi là một kẻ điên khùng độc ác, đến một người tàn tật cũng đang tâm hành hạ. Tôi sợ phải rời khỏi đây và không gặp anh mãi mãi.
Nước mắt tôi rơi xuống lã chã. “Em sẽ để anh một mình để đọc nó. Anh phải biết sự thật”.
Tôi về phòng ngồi thừ người trên giường. Ngôi nhà im ắng chuẩn bị cho cơn giông bão sắp xảy ra. Tôi nhìn chiếc vali chất đầy quần áo. Tôi đã giấu anh quyển tự truyện, bộ mặt thật của Verity, cái chết của con gái anh. Có thể anh sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Cũng như anh không bao giờ tha thứ cho Verity.
Chợt có tiếng động phát ra từ phòng làm việc của Verity. Có lẽ anh đã xuôi theo tôi và ngồi xuống đọc quyển tự truyện. Tiếp theo là những tiếng rên nhỏ tắc nghẹn. Tôi đoán anh đang trải qua những giây phút đau đớn nhất.
Tôi nằm vật xuống giường ôm lấy chiếc gối để khóc.
Tiếng bước chân anh đi lên lầu. Chắc chắn anh không đủ thời gian để đọc hết quyển tự truyện, chỉ những chương cuối nói về Harper.
Tiếng mở cửa phòng Verity. Tôi vội vào phòng làm việc của Verity nhìn vào màn hình.
Jeremy đứng ở cửa phòng cô ấy. “Verity!”.
Cô ấy không trả lời. Hoặc cô ấy không biết anh đã phát hiện ra sự thật, hoặc phải giả vờ như vậy vì sợ anh báo cảnh sát. Jeremy không từ bỏ, anh bước đến gần giường cô ấy.
“Verity, nếu em không chịu trả lời, anh sẽ gọi cảnh sát”.
Cô ấy vẫn im lìm. Anh cúi xuống kéo một mí mắt cô ấy ra.
Anh ngần ngừ rồi đi ra cửa. Cuối cùng anh cũng không tin tôi.
Anh bỗng dừng lại. “Khi bước ra khỏi căn phòng này, anh sẽ giao quyển tự truyện của em cho cảnh sát. Em sẽ bị bắt và không bao giờ gặp lại anh và Crew nữa, nếu em không chịu mở mắt ra và giải thích rõ mọi chuyện”.
Tôi nín thở chờ đợi.
Và cô ấy mở mắt ra. Tôi vội đưa tay bịt miệng để khỏi hét lên. Ở trên kia Jeremy căng cứng người. Anh ôm đầu bước lùi ra xa chiếc giường cho đến khi lưng đụng phải bức tường. “Em đã làm gì vậy, Verity?”
Verity lắc đầu. “Em bị bắt buộc, Jeremy”, cô ấy ngồi dậy trên giường và nói một cách thận trọng.
Jeremy vẫn chưa tin những gì vừa chứng kiến. Nét mặt anh là sự pha trộn giữa giận dữ, bối rối, bị phản bội. “Từ đầu đến giờ…em đã…”. Anh giữ tông giọng thật thấp, nhưng có vẻ cơn thịnh nộ đã lên đến đỉnh điểm và chuẩn bị bùng nổ. Anh tung nắm đấm vào cánh cửa khiến Verity giật thót người.
Cô ấy giơ tay lên. “Xin anh đừng hành xử bạo lực. Em sẽ giải thích tất cả”.
“Đừng bạo lưc ư?” Jeremy lừng lững tiến sát chiếc giường. “Em đã giết con bé, Verity”.
Verity định nhảy xuống đất nhưng bị vướng vào thành giường. Anh nắm cổ chân bắt cô ấy nằm im. Cô ấy hoảng hốt định kêu lên nhưng bị anh lấy tay bịt miệng. Họ giằng co dữ dội. Cô ấy cố đẩy anh ra còn anh đè cô ấy xuống giường. Bàn tay anh siết quanh cổ cô ấy.
Không, Jeremy. Tương lai của anh và Crew sẽ tiêu tan. Sự mất kiểm soát hôm nay sẽ khiến anh trả giá bằng cả cuộc đời mình. Tôi chạy lên phòng Verity.
Jeremy ngồi trên người cô ấy, đầu gối anh kẹp chặt hai tay cô ấy. Hai chân cô ấy quẫy đạp loạn xạ rồi bấu sâu xuống chiếc nệm để ưỡn người lên cố đẩy anh ra. Hơi thở cô ấy khò khè yếu dần trước sức mạnh áp đảo.
“Jeremy”. Tôi kéo anh ra.
Trong cơn điên loạn anh không nghe thấy gì, không buông cô ấy ra. Tôi hét vào tai anh. “Anh phải dừng lại ngay. Cô ấy sẽ chết mất. Anh sẽ bị bắt nếu giết cô ấy”.
Nó đã có tác dụng. Anh dừng lại, còn tôi vẫn liên tục lặp đi lặp lại. “Anh đừng làm như vậy”.
Nước mắt ràn rụa trên mặt anh. “Cô ấy đã giết con anh, Low. Con bé thật tội nghiệp”.
“Anh hãy vì Crew. Con trai anh sẽ mất luôn cha nếu anh giết cô ấy”.
Anh bất động một lúc rồi buông cô ấy ra. Tôi lảo đảo lùi ra lấy lại hơi sức. Cũng giống như Verity, tôi phải há miệng để có thể lấy đủ không khí vào lồng ngực.
Sau khi thở bình thường, cô ấy bắt đầu nói gì đó. Không phải, cô ấy la hét điên cuồng. Jeremy lại đưa tay bịt miệng cô ấy. Cơn giận dữ lại được châm ngòi. Mắt anh đỏ ngầu nhìn sang tôi khẩn khoản. Anh muốn tôi đồng ý để anh kết thúc cô ấy.
Đầu tôi căng lên trước vô số tình huống. Nếu bóp cổ cô ấy, dấu tay của anh để lại trên cổ và cảnh sát sẽ phát hiện ngay. Nếu đè gối cho cô ấy ngạt thở, các phần tử nhỏ từ chiếc gối sẽ lọt vào phổi và để lại dấu vết. Tôi phải tìm ra cách gì đó. Cô ấy là người rất giảo hoạt, nếu cảnh sát không tìm đủ bằng chứng, cô ấy sẽ thoát tội và làm hại Jeremy và Crew. Cô ấy đủ tàn nhẫn để giết cả hai, cũng như đã giết Harper.
Cũng như cô ấy cố giết Harper khi còn nhỏ. Tôi không phản đối nữa. Cô ấy quả thật không xứng đáng được sống trên đời. Tôi đã nghĩ ra được một cách.
“Anh hãy làm như một tai nạn. Làm cho cô ấy nôn ọe. Bịt mũi và miệng cô ấy cho đến khi ngạt thở. Làm sao để họ nghĩ rằng cô ấy ngưng thở trong khi ngủ”. Giọng tôi chỉ lớn hơn những âm thanh khò khè trong cổ họng cô ấy một chút.
Jeremy hiểu, anh thọc ngón tay vào họng cô ấy.
Tôi quay đầu đi không dám nhìn. Tôi nghe thấy tiếng nôn ọe, rồi tiếng nấc nghẹn kéo dài như không có điểm dừng.
Tôi khuỵu chân xuống sàn, toàn thân run lẩy bẩy, nhắm mắt bịt tai để khỏi nghe những âm thanh và cử động giật cục cuối cùng của Verity.
Lạy Chúa tôi, lạy Chúa tôi …
Tôi lẩm bẩm trong miệng, mắt vẫn nhắm nghiền.
Căn phòng trở nên yên ắng. Tôi phải biết chắc việc khủng khiếp này đã chấm dứt. Không nhịn được nữa tôi mở mắt ra.
Mắt cô ấy mở trừng trừng. Nhưng khác với lần trước khi cô ấy nhìn tôi, cái nhìn trống rỗng vô hồn.
Jeremy buông thõng người, hai tay ôm đầu gục xuống khóc một cách lặng lẽ. Tôi hiểu những giọt nước mắt như những giọt máu lăn ra từ hốc mắt - cho sự bất lực không bảo vệ được đứa con bé bỏng đáng thương, cho người vợ đầu ấp tay gối độc ác khôn lường.
Tôi cũng khóc. Không phải anh đã giết cô ấy. Chúng tôi giết cô ấy.
Cuối cùng Jeremy đứng dậy ôm tôi vào lòng. Tôi nhắm mắt nằm yên để anh bế về phòng. Anh đặt tôi vào giường rồi bắt đầu bước tới bước lui, lắc đầu, lẩm bẩm. Cả hai chúng tôi đều đang trong cơn sốc.
“Thật khốn kiếp”. Anh sải bước tới giường lùa tay vào tóc tôi. “Cô ấy chết trong khi ngủ”, anh nói một cách cứng nhắc.
Tôi gật đầu.
“Sáng mai”, anh cố giữ giọng bình tĩnh. “Anh sẽ gọi cảnh sát và khai rằng anh phát hiện sự việc khi vào phòng đánh thức cô ấy. Cô ấy ngưng thở khi ngủ”.
Tôi liên tục gật đầu. Anh nhìn tôi đầy vẻ quan tâm xen lẫn thông cảm và hối lỗi. “Anh xin lỗi vì đã kéo em vào chuyện này”. Anh hôn vào đầu tôi. “Anh quay lại ngay, Low. Anh phải lên đó dọn dẹp và giấu quyển tự truyện đi”.
Anh quỳ xuống nhìn sâu vào mắt tôi.
“Cứ đi ngủ vào nửa đêm như bình thường. Anh cho cô ấy uống thuốc. Khi thức dậy lúc bảy giờ để chuẩn bị cho Crew đến trường, anh phát hiện cô ấy đã chết".
“Em hiểu”.
"Verity ngưng thở khi ngủ”, anh lặp lại. “Từ đây trở đi chúng ta sẽ không bao giờ nói chuyện này nữa”.
“Dạ”, tôi thì thào.
Anh thở dài. "Được".
Anh ra khỏi phòng. Tôi nghe tiếng anh lục đục khắp nơi trong nhà, đầu tiên là trong phòng anh, rồi phòng Crew, rồi phòng Verity, rồi phòng tắm, rồi phòng làm việc, rồi nhà bếp.
Cuối cùng anh vào giường với tôi. Ôm tôi, chặt hơn lúc nào hết. Chúng tôi không ngủ. Chúng tôi thấp thỏm chờ đến sáng mai.