← Quay lại trang sách

LỜI MỞ ĐẦU

Trận Ban Mê Thuột và Cuộc Triệt Thoái Quân Đoàn 2 trên con đường số 7 năm 1975 đến nay vẫn tiếp tục là niềm đau của Quân, Dân miền Nam Tự Do. Đã có nhiều sách vở, tài liệu Việt – Mỹ viết về hai vụ này. Và với những dữ kiện không đúng với thực tế đã xảy ra, đặc biệt là vấn đề tình báo chiến trường tại Cao Nguyên lúc đó, cũng như bản thân cuộc triệt thoái thật và giả lẫn lộn vào nhau khiến độc giả, nếu không phải là người trong cuộc thì khó lòng rõ thực hư.

Năm 2004 nhân đọc được rất nhiều bài của Đại Tá Trịnh Tiếu, cựu Trưởng Phòng 2 Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn II, tác giả đã nhen nhúm ý muốn viết cuốn sách này vì nhận thấy vị cầm đầu ngành Tình Báo Chiến Trường của vùng 2 Chiến Thuật đã kể lại chuyện xưa một cách quá đáng. Tại sao Thiếu Tướng Phạm Văn Phú, Tư Lệnh Quân Đoàn II, lại không chú ý đến những chi tiết tình báo chiến trường quá rõ ràng mà Đại Tá Trịnh Tiếu sau 30 năm sau tiết lộ tại Hoa Kỳ? Tại sao vị Tướng Tư Lệnh Quân Đoàn 2 lại không coi nặng “nhận định sáng suốt” của ông Trưởng Phòng 2 Quân Đoàn II– Quân Khu 2?

Câu trả lời sẽ có trong cuốn sách này.

Lần thứ nhì tác giả trở lại ý định viết cuốn sách này là vào năm 2010 khi gặp Chuẩn Tướng Phạm Duy Tất về tham dự Đại Hội Biệt Động Quân được tổ chức tại Little Saigon, California. Trong dịp ngồi ăn trưa với Trung Tá Trần Duy Hòe (cựu Trưởng Phòng 2 Biệt Động Quân/Quân Khu II) và tác giả, tình cờ Tướng Tất kể chuyện ông Đại Sứ Anh đến KonTum viếng thăm ông vào cuối tháng Hai 1975.

Nghe chuyện, tác giả có ngay nghi vấn đối với cuộc viếng thăm này. Mãi đến Tết 2013, nhân tác giả gọi chúc Tết ông Tướng mà tác giả từng làm việc trong văn phòng ông vào các năm 1971,1972, tác giả lại đem chuyện cuộc viếng thăm của ông Đại Sứ Anh ra bàn bạc với Tướng Tất. Vài tháng sau Tướng Tất đồng ý bỏ quan niệm giữ im lặng, vì “ Là bại tướng thì nói gì cũng là bại tướng”, để kể chuyện cho tác giả viết.

Khoảng giữa năm 1971, đang lúc tác giả là Sĩ Quan Hành Quân, thuộc ban 3 của Liên đoàn 42 Chiến Thuật Biệt Động Quân Biên Phòng, Đại Tá Phạm Duy Tất từ Cần Thơ lên Thất Sơn thành lập Bộ Chỉ Huy Hành Quân. Tướng Tất đã gọi tác giả về làm Tùy Viên. Vì 2 văn phòng của ông tại Bộ Chỉ Huy/ Biệt Động Quân /Quân Khu IV ở Cần Thơ và tại Thất Sơn chỉ có mỗi sĩ quan là tác giả, nên tác giả đã kiêm nhiệm luôn công việc của một Chánh Văn Phòng.

Nhưng thời gian tác giả phục vụ dưới quyền Tướng Tất cũng không lâu, cuối năm 1972 ông thuyên chuyển ra Vùng 2, nhận nhiệm vụ mới Chỉ Huy Trưởng Bộ Chỉ Huy Biệt Động Quân Quân Khu II. Trong thời gian ngắn ngủi làm việc với ông, tác giả nhận xét Tướng Tất thuộc loại người “ Trời sinh ra để làm lính”. Tướng Tất bận tâm với chức vụ, có nhiều sáng kiến tổ chức để cống hiến cho quân đội, nhưng rất tiếc ông quá dở về phần …màu mè, trình diễn. Một vị chỉ huy sạch, chịu khó đánh giặc, sẵn sàng tình nguyện, nhưng đời binh nghiệp thì luôn bị vướng đến những trận lui binh. Thí dụ như năm 1972 khi trận Kampong Trach nổ ra trên đất Kămpuchia, đúng ra nhiệm vụ Tư Lệnh Mặt Trận phải do Đại Tá Thiết Giáp Vũ Quốc Gia, Tư Lệnh Lữ Đoàn 4 Kỵ Binh, vì đây là lãnh thổ trách nhiệm của Thiết Giáp. Nhưng vì lý do cá nhân gì đó của vị Tư Lệnh Lữ Đoàn 4 Kỵ Binh, nên Đại Tá Biệt Động Quân Phạm Duy Tất đã tình nguyện vào Kampong Trach vào lúc trận đánh đã lên tới cực điểm, căn cứ đang bị quân Bắc Cộng siết chặt vòng vây hãm. Phần nhiệm của Đại Tá Tất là tử thủ căn cứ, ngăn không cho căn cứ bị địch tràn ngập, và dùng không tập để xóa sổ Sư Đoàn 1 CSBV. Ông đã thi hành trách vụ của mình thật tốt, khiến sau trận Kampong Trach, phía Hà Nội không bao giờ còn nhắc nhở gì đến Sư Đoàn này nữa. Sau đó Đại Tá Tất đưa đoàn quân Việt Nam Cộng Hòa trở về bên này biên giới. Nhưng vì trận đánh xảy ra trên chiến trường ngoại biên, cách tiêu diệt địch là khiến cho địch tập trung dứt điểm căn cứ Kampong Trach, rồi dùng hỏa lực Không Quân Việt– Mỹ thanh toán họ; đã không gây được sự chú ý của dư luận như trận Mùa Hè Đỏ Lửa và An Lộc tại nội địa. Phần nữa, như đã nói, Hà Nội đã giữ im lặng về số phận nghiệt ngã của Sư Đoàn 1 CSBV, gây trở ngại không ít cho những nhà nghiên cứu.

Nhưng nếu Trung Tướng Ngô Quang Trưởng đánh giá đây là một trận thắng lớn, tạo được sự yên ổn toàn Vùng 4, để ông có thể thoải mái gửi Liên Đoàn 4 Biệt Động Quân ra Miền Trung tiếp sức cho Trận Mùa Hè Đỏ Lửa, và toàn bộ Sư Đoàn 21 cùng 1 Trung đoàn của Sư Đoàn 9 tiếp trận An Lộc vùng 3; thì cũng có dư luận cho đây là một thất bại. Rất dễ hiểu thôi, không phải ai cũng có cái nhìn chiến thuật, chiến lược.

Ngay cả cặp ngôi sao trên cổ áo Tướng Tất sau này ở Vùng 2, cũng có nhiều người đặt thành vấn đề, vì tiếp liền sau đó là Cuộc Triệt Thoái Quân Đoàn II. Và khi cuộc triệt thoái này xảy ra, dư luận chung lại lầm tưởng tân Chuẩn Tướng Phạm Duy Tất là vị Tướng chỉ huy tổng quát cuộc rút quân này.

Tướng Tất chấp nhận im lặng, chịu đựng mọi hiểu lầm vì quan niệm “là bại tướng thì nói gì cũng bại tướng”, một phần nữa là không muốn đụng chạm đến uy tín các vị khác. Cho đến bây giờ …

Chuẩn Tướng Phạm Duy Tất bị Việt Cộng nhốt tù 17 năm, tác giả thì sang Hoa Kỳ từ 1975. Từ năm 1995 đến 2009 tác giả là chủ nhân đài phát thanh VOV tại Little Saigon. (VOV Voice of Vietnameses, không phải VOV Voice of Vietnam của Hà Nội), đã nhiều lần nói lên rằng Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa là một đạo quân bị ám sát!

Có nhiều thính giả lúc đó gọi vào VOV tỏ ý thích thú, nhưng tác giả biết rằng họ đã không thật sự hiểu tại sao tác giả lại xử dụng hai chữ “ám sát” nặng nề đó.

Chúng tôi, Chuẩn Tướng Phạm Duy Tất và tác giả, hy vọng độc giả cuốn sách này sẽ có câu trả lời rõ ràng hơn đối với câu “Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa Là Một Đạo Quân Bị Ám Sát” nêu trên.

Tác giả cũng nhân đây xin chân thành cám ơn đến năm vị, Thiếu Tướng Nguyễn Duy Hinh, Giáo Sư Lưu Trung Khảo, Thẩm Phán Nguyễn Cần tức Nhà Báo Lữ Giang, Trung Tá Trần Duy Hòe, BĐQ Đỗ Như Quyên đã ưu ái góp ý kiến cho tác giả hoàn thành cuốn sách này hoàn hảo hơn.

California, Mùa Đông 2013

Đỗ Sơn