NGÔI NHÀ BỊ PHÁ TRỤI Tác Giả: G.Ralxton
Archer bước vào cái xưởng nhỏ. Tiếng chuông cửa nhỏ nghe rất khó vì nó bị át đi bởi tiếng tích tắc của những chiếc đồng hồ để trên các giá dọc theo các bức tường. Ngôi nhà nhỏ mờ tối. Chỉ có đôi bàn tay của cái người ngồi trên chiếc ghế cao ở góc trong là được chiếu sáng bởi ánh sáng của ngọn đèn nhỏ trên chiếc chân vịt. Archer kiên nhẫn đợi trong lúc đôi bàn tay khéo léo của người thợ đồng hồ lắp chiếc bánh xe nhỏ vào đúng chỗ của chiếc đồng hồ được trang trí bằng các viên đá quý.
Cuối cùng, người thợ đồng hồ bỏ chiếc kính lúp ra khỏi một bên mắt, chăm chú nhìn khách bằng đôi mắt lồi, kèm nhèm, hỏi:
- Ông muốn gì?
- Ông Đaggert cử tôi đến đây.
Ngưòi thợ đồng hồ to béo không động đậy, nét mặt vẫn giữ nguyên và có vẻ như không nghe tiếng khách nói.
- Ông ấy bảo tôi đưa cho ông cái này. - Archer nói và lấy từ túi áo vét miếng các tông đặt lên bàn.
Người thợ đồng hồ lấy từ ngăn kéo ra miếng bìa thứ hai, đặt xuống cạnh miếng bìa thứ nhất. Hai mảnh giống hệt nhau. Chủ nhà nhẹ nhàng đứng lên khỏi chiếc ghế rồi từ từ tiến đến gần cửa ra vào. Đóng cửa xong, ông ta quay về phía người khách trẻ, nói:
- Có thể gọi tôi là Giagger. Nào ta cùng đi!
Giagger dẫn khách vào phòng khách sang trọng.
Các đồ gỗ bọc da rất hoà hợp với tấm thảm phương Đông đắt tiền.
- Ông Archer, xin mời ông ngồi!
- Ông biết tên tôi?
- Biết. - Giagger quay số điện thoại, mắt vẫn chăm chú nhìn khách, nói vào máy: “Hãy miêu tả về Archer”.
- Ông Archer, ông chìa tay phải ra. Tôi muốn nhìn thấy chiếc nhẫn của ông.
Archer chìa tay, gật đầu, nói:
- Ông rất cẩn thận.
- Cẩn thận là thói quen nghề nghiệp của tôi. Chủ nhà đồng ý và đặt ống nghe xuống.
- Ông có muốn nghe nhạc không?
- Tôi rất muốn.
- Đó là thực tế duy nhất trong thế giới luôn thay đổi của chúng ta. - Giagger nói, vẻ suy nghĩ.
Archer gật đầu. Một phút sau, các âm thanh của bản “Giao hưởng thứ hai” tràn ngập căn phòng.
Giagger ngồi xuống chiếc ghế bành bọc da, nói:
- Tôi vặn nhỏ để mình nói chuyện. Tôi cần biết những điều quan trọng nhất: địa chỉ, sự bài trí của ngôi nhà. Ông muốn gì, lúc nào làm.
Archer lấy từ túi áo ra chiếc phong bì dựng các tờ giấy. Người thợ đồng hồ nhìn khách, bàn tay phải gõ theo điệu nhạc.
- Đây là sơ đồ của ngôi nhà và bức ảnh chụp từ bên ngoài.
Giagger nghiên cứu các bản vẽ, hơi bĩu môi, nói:
- Tay nghề rất khá.
- Tôi là kiến trúc sư.
- Tôi biết. - Giagger gật đầu nói và soi mói nhìn khách.
- Địa chỉ của ngôi nhà ở trên phong bì. Còn đây là các chìa khoá.
- Còn hàng xóm?
- Không có ai là hàng xóm. Ngôi nhà xây trên ghềnh đá, ở bờ biển.
- Có ai đang sống ở đó không?
- Hiện nay thì không.
- Tại sao ông không bán nó?
- Ngôi nhà do bố tôi để lại, ông mất cách đây một năm. Trong di chúc, có điểm cấm bán nhà trong thời gian 3 năm.
- Nhưng, điều đó không ghi trong hợp đồng bảo hiểm.
- Điều đó không sao cả.
- Ngôi nhà đá. Mái ngói fibrô xi măng. Không đơn giản. Ông muốn phá huỷ hoàn toàn.
- Đúng như vậy. Phá trụi.
- Ngôi nhà đặt ống hơi? - Archer gật đầu.
- Ống hơi ở đâu?
Archer chỉ cái gian nhỏ gần phòng khách, nói:
- Ống hơi dẫn vào nhà kho, đi dọc theo tường, tới nhà bếp. Ống thứ hai đi qua bức tường đó tới lò sưởi trong phòng khách.
- Có hầm không?
- Không. Ngôi nhà xây trên tấm bê tông.
- Các bức tường bên trong xây bằng gì?
- Gạch và đá.
- Việc khó đấy. - Giagger chăm chú nhìn khách. - Cần làm cho toàn bộ ngôi nhà bay lên không. - Archer gật đầu. - Cần làm cho giống như vụ nổ ga. Đó là cả một nghệ thuật.
- Vì thế, tôi mới tìm đến ông.
- Tiền công đắt đấy.
- Bao nhiêu?
- Đặt trước 50 nghìn.
- Một nửa bây giờ, một nửa lúc xong việc.
- Đặt tất cả cùng một lúc. Tiền mặt.
- Ông sẽ làm điều đó như thế nào?
- Trước hết là tiền. - Giagger lại bên máy quay đĩa rồi nhã nhặn hỏi: Delieus chứ?
Archer lấy ra chiếc phong bì dày ném lên mặt cái bàn nhỏ dùng để uống cà phê.
- Ông hãy nghe! - Giagger đề nghị. - Nhạc thiên thần đưa ta lên bầu trời. - Ông ta bắt đầu chăm chú đếm tiền, đặt thành từng chồng 5 nghìn đô la. - Đó là âm nhạc thực sự.
Archer hỏi:
- Ông định làm như thế nào?
- Tất nhiên. - Tôi sẽ nói. Tôi cần ông giúp đỡ.
- Cần tôi giúp?
- Ông sẽ chuẩn bị ngôi nhà theo sự chỉ dẫn của tôi, mua những thứ tôi bảo. - Đó là sự bảo đảm của tôi.
- Tôi không đồng ý như vậy.
- Tiền trên bàn, ông nhận lấy rồi về đi.
Archer do dự.
- Tôi sẽ phải làm gì?
- Phải đóng hết các cửa sổ, cửa ra vào. Bàn ghế và các đồ vật riêng phải để ở trong nhà. - Giagger giải thích.
- Gì nữa?
- Mua một hòm thuốc nổ và ắc quy dùng cho ô tô. Để các thứ đó ở nhà kho.
- Thuốc nổ?
- Ông là kiến trúc sư, biết nó được bán ở đâu. Archer chăm chú nhìn Giagger, gật đầu, bảo:
- Tôi sẽ làm mọi việc.
- Tôi sẽ đến vào lúc 23 giờ 30 ngày thứ năm.
- Làm có lâu không?
- Không lâu lắm, cần nối thùng thuổc nổ với các ống ga trong nhà kho.
- Lúc nào nổ?
- Ngày hôm sau. Vào đúng 12 giờ.
- Ông có muốn xem kỹ ngôi nhà không?
- Không cần. Mỗi giây tôi ở trong nhà ông nguy hiểm cho cả hai chúng ta. Tôi đến, làm việc 10 phút rồi đi.
- Tôi phải làm gì?
- Không phải làm gì cả. - Giagger nhún vai, nói. - Ông vẫn làm như mọi ngày. Nhưng trước hết là, chuẩn bị cho ngôi nhà bị nổ.
- Ông có cần các dụng cụ không?
- Không, tôi chỉ cần cuộn dây thép. Tôi sẽ mang nó đến.
- Có nghĩa là đã thoả thuận xong? - Archer hỏi và đứng dậy.
- Xong.
Archer bỏ đi trong tiếng nhạc của Đebưxi.
Hai ngày sau, Giagger thở nặng nhọc, bước lên trong bóng tối về phía ngôi nhà lẻ loi, thấp, to như cái pháo đài dựng trên ghềnh đá.
Giagger dừng lại, chiếu đèn pin vào các cửa sổ. Nhìn thấy các cửa sổ đã đóng, ông ta gật đầu, tỏ ý hài lòng. Sau đó, ông ta lấy chiếc chìa khóa Archer đưa trước đó hai hôm mở cửa ra vào. Ông ta bước vào hành lang, khép cửa ra vào, dừng lại để làm quen với sự im lặng. Nhớ sơ đồ nên ông ta định hướng nhanh rồi nhìn vào phòng khách. Ánh sáng đèn pin chiếu vào chiếc lò sưởi to xây bằng đá, các giá sách, các đồ gỗ đồ sộ. Trừ bức tường nhìn ra biển, tất cả các bức tường còn lại đều dày đặc.
Cái cửa ra vào ở cuối phòng phía xa dẫn vào nhà kho được mở ra. Có cái hộp các tông đựng thuốc nổ. Cạnh đó là bộ ắc quy. Giagger lấy từ túi áo ra cái đồng hồ định giờ, cuộn dây thép, hai cái kíp nổ, khéo léo dùng dao nhíp rạch hai rãnh sâu ở cái hòm rồi đặt kíp nổ vào. Sau đó, ông ta đặt cái hộp gần ống ga đi qua sàn.
Giagger nhanh chóng nối đồng hồ định giờ, xem đồng hồ tay và đặt hai chiếc kim ở con số 12 giờ.
Ông ta lại đeo găng tay, bước ra hành lang, khép cửa ra vào ở sau lưng, ông ta thở dài tiếc rẻ lúc nhìn thấy chồng đĩa hát lớn. Sau đó, ông ta bước ra hành lang, xoay tay nắm nhưng cửa không mở. Ông ta lấy ra chiếc chìa khóa, nhưng đút không vừa. Chỉ có thể dùng chìa khoá để mở cửa ra vào ở bên ngoài. Giagger tỳ cả người vào tay nắm cửa làm nó bị vỡ.
Giagger vứt tay nắm cửa, đi về phía cửa bếp. Cửa bếp đóng. Giagger nghĩ một cách cay đắng: “Archer”.
Giagger quay trở lại hành lang, bật đèn. Sau đó, ông ta ngồi xuống chiếc ghế rồi tập trung suy nghĩ. Ông ta là dân lành nghề, không quen với các điều kiện thay đổi. Ông ta nghĩ cách thoát ra khỏi ngôi nhà.
Giagger bắt đầu nghiên cứu kỹ ngôi nhà. Tường của lò sưởi được xây từ các tảng đá, chắc như tường ở cạnh cửa ra vào. Trong nhà, chẳng có vật gì bằng kim loại.
Giagger nghĩ: đây là cái hộp đá với các cửa ra vào bằng thép, dựng trên tấm bê tông. Cái chỗ yếu nhất của nó là cái trần trát vữa và các cửa sổ khép bằng cánh gỗ. Ông ta cố mở các cửa sổ mà không được. Kính cửa cũng
không phá được. Ông ta bắt đầu nghiên cứu các đồ gỗ. Cái bàn lớn, hai chiếc ghế bành bọc da, cái tủ buýp phê lớn cạnh tường, ba cái ghế, cây đàn piano ở góc phòng, chiếc bàn cà phê nhỏ.
Còn 10 giờ rưỡi nữa là phát tiếng nổ, vẫn còn thời gian. Cái chính là không hốt hoảng. Cửa vào ở nhà kho cũng như cửa vào nhà đều tự động đóng khoá.
Khung cửa vào nhà kho bằng kim loại, bản lề ở bên trong. Ông ta lùi một bước rồi đột ngột lao người vào cửa ra vào bằng kim loại. Cửa vẫn không suy chuyển. Mấy chiếc ghế bành bọc da cồng kềnh và rất nặng. Trái lại, mấy chiếc ghế thì quá nhẹ, dễ gãy. Ông ta cầm một chiếc ghế đập xuống sàn. Chiếc ghế bị vỡ tan.
Giagger lại nghiên cứu cửa ra vào nhà mà không có kết quả. Ông ta cảm thấy mệt và khát. Ông ta xem đồng hồ, ngồi xuống chiếc ghế bành, thở lấy hơi.
Mấy phút sau, ông ta đứng dậy, đi về phía các cửa sổ, liếm đôi môi khô, cầm chiếc ghế bành đập một chân ghế vào cửa sổ. Cửa vẫn đóng im ỉm.
Giagger hiểu rằng chẳng làm gì được các cửa sổ. Vì dù có đập gãy chấn song, thì vẫn không phá được các tấm kính, ông ta mệt bã, nhìn đồng hồ rồi lại ngồi xuống ghế bành, lấy tay xoa các chỗ đau.
Cuối cùng, Giagger đứng dậy, thúc một chân ghế lên trần nhà, làm bụi rơi xuống mặt. Ông tự rủa mình là đã không bắt đầu từ trần nhà. Nhưng ông đã lại bị thất vọng vì nhìn thấy các lưới sắt.
Giagger mệt mỏi, ngồi phịch xuống sàn. Những giọt nước mắt thất vọng lăn trên hai gò má. Ông ta chợt nổi
khùng rồi lại lao về phía cửa vào nhà kho. Sau mấy giây nằm trên sàn, ông ta chửi toáng lên.
Chỉ còn 30 phút nữa là phát tiếng nổ. Mọi cố gắng để thoát ra khỏi ngôi nhà đều vô ích. Hai đầu dây nhỏ của cái kíp nổ chậm chạp nhích lại gần nhau.
Có thể, có sự trục trặc. - Giagger nghĩ. - Nhưng ông ta đã gạt bỏ ngay cái ý nghĩ điên rồ đó. Ông ta không thể phạm sai lầm.
Trong lúc đó, ở cách ngôi nhà 10 km, ở một quán bar, Đaggert chăm chú nhìn Archer. Anh gật đầu về phía chiếc ghế đẩu cạnh quầy bán vé và rót rượu uýtki.
- Tôi trở lại ngay đấy. - Tay bồi bàn nói.
Trong lúc Đaggert rót uýtki cho các khách hàng, thì Archer nhìn đồng hồ.
- Lúc đó thì khó mà ngồi một mình? - Bồi bàn quay lại hỏi. Archer gật đầu.
- Mấy giờ thì nổ?
- 12 giờ. Còn mười lăm phút nữa.
- Đừng sợ, - Đaggert an ủi. - Giagger chẳng bao giờ lầm đâu.
- Ông ta đã phạm một sai lầm.
- Lúc nào? Ở đâu?
- Năm ngoái. Lúc đốt cửa hàng để đồ vật.
- Do đâu mà anh biết về cửa hàng đó?
- Đaggert, theo anh, do đâu tôi biết tên anh? Anh đi tìm đơn đặt hàng. Giaggert thực hiện chúng, còn khách hàng sẽ nhận tiền bảo hiểm.
- Anh bạn ạ, anh điên rồi. - Bồi bàn nói.
- Trong đám cháy đó, đội trưởng đội cứu hoả đã hy sinh.
- Anh định doạ tôi à? - Đaggert cau mày vẻ đe doạ, hỏi.
- Không. Chẳng qua, tôi nghĩ là anh nên biết tất cả. Người đã hy sinh là bố tôi.
- Nhưng họ của ông ấy là Xtimxơn.
- Tôi biết. Tôi là Archer Xtimxơn.
- Nhưng anh vẫn thuê Giagger? - Bồi bàn sửng sốt, hỏi.
- Công việc là công việc. - Archer Xtimxơn nhún vai, đáp. - Cha tôi không thể tỉnh lại do tiếng nổ.
- Tốt.
Archer hắt rượu uýtki vào mặt bồi bàn, đứng dậy, bình thản đi ra cửa.
- Đợi một tý! Đaggert giữ anh lại. - Ngày mai, những người ở hãng bảo hiểm sẽ bắt đầu tra hỏi anh.
- Công ty bảo hiểm sẽ không điều tra gì đâu. Cách đây một tuần, tôi đã xin rút bảo hiểm cho ngôi nhà của bố tôi.
Anh quay người bước ra phố chan hoà ánh nắng mặt trời.