← Quay lại trang sách

MỘT BƯỚC ĐẾN GẦN CÁI CHẾT Tác Giả: Heri Entôni Hâyvút

Êmôri Tennixơn, luật sư của người chồng quá cố của Xêlia 31 tuổi, đến nhà chị để ăn giỗ. Ông tìm người vợ goá ở góc nhà ăn, nơi chị vào đó để ngồi một mình trong mấy phút. Êmôri nói:

- Tôi nghĩ là phải xin lỗi.

- Xin lỗi về cái gì? - Xêlia lịch sự mỉm cười, vẻ không hiểu, nói.

- Vì tôi không cố gắng để bảo vệ chị. Philip đã coi thường chị. Ông ấy không biết rằng lấy được chị là may.

- Ông Êmôri, lúc này...

- Tôi biết: không phải lúc, không đúng chỗ. Chắc là chị nói đúng. Đơn giản là tôi thấy mình phải nói cái gì đó. Tôi xin chị thứ lỗi...

Xêlia chạm vào tay ông già.

- Bác rất tốt. Nhưng bác không có lỗi gì. Bác là luật sư của Philip, chứ không phải là bố của anh ấy. Bác không có nhiệm vụ giảng cho anh ấy cách đối xử với vợ.

- Nhưng, ông ấy...

- Hơn nữa, mọi việc không xấu đến như vậy.

Phần lớn thời gian trong 7 năm chung sống, quả thực, Philip là người chồng tốt. Tuy hơn vợ 17 tuổi, nhưng Philip đẹp trai, khoẻ mạnh và thành đạt. Nhưng ông có tính cả ghen. Thậm chí, ông đã thuê ít nhất một thám tử để theo dõi vợ ở khắp nơi. Giá là người phụ nữ khác, thì Xêlia đã phát điên và bỏ đi. Nhưng Xêlia có tính kiên nhẫn. Từ lâu, chị đã hiểu rằng trong cuộc sống, mọi cái đều có giá riêng và cuộc hôn nhân của chị không phải là ngoại lệ. Chị tin là, cuối cùng, Philip sẽ hết nghi ngờ vợ. Nhưng Philip đã bị chết đột ngột vì bệnh nhồi máu cơ tim mà không kịp nói với vợ là anh đã ghen một cách vô cớ.

Vốn tốt bụng, Êmôri Tennixơn nghĩ là cái chết của Philip đã chấm dứt nỗi khổ của người đàn bà tốt và điều đó cũng đúng một phần. Vì rằng, lúc lấy Philip, Xêlia đã nghĩ đến cái kết cục đó. Quả thật, chị đã không nghĩ là mình sẽ chung sống với chồng lâu tới 7 năm.

Hai ngày sau đám tang, lúc Xêlia ghé vào cơ quan để giải quyết một số việc nhỏ, trên đường trở về, chị đã bỏ 3 hoặc 4 bức thư không kịp gửi do Philip chết đột ngột vào hòm thư đặt ở hành lang của cơ quan. Có thể, chiếc hòm thư đó chị mới sử dụng lần đầu sau nhiều năm và sử dụng một cách thích thú. Sự chờ đợi cái chết của Philip là điều khó chịu đối với Xêlia. Nguyên nhân của sự khó chịu không phải là tính cả ghen, mà là tính khắc nghiệt của ông. Philip bắt chị phải làm mọi việc đúng như là ông muốn. Mà Xêlia vừa là vợ vừa là thư ký của chồng, người mà chị không yêu. Chị đã lấy Philip trong hoàn cảnh như sau:

Đônna, bạn gái của chị, làm thư ký của một bình luận viên phim thời sự nổi tiếng, có lần, đã gọi điện cho Xêlia và xúc động nói: “Mình nghĩ, mình đã tìm được người mà cậu cần”.

- Cậu nói đi!

- Tên ông ta là Philip Gienuri, nhà sản xuất phim, không nổi tiếng, nhưng thành đạt, giàu có.

- Kể tiếp đi!

- 61 tuổi, dễ mến, goá vợ, không có con. Vì vậy, đã đến lúc chia chiếc bánh ngọt...

- Mình sẽ được cả cái. Mình hiểu.

- Cậu chưa được nghe cái điều chủ yếu nhất. Cậu sẽ phải chung sống không lâu. Ông ta bị bệnh tim. Ông ta định mổ, nhưng sợ kết quả xấu. Vả lại, ông ta ham việc, không chú ý đến sức khoẻ. Vì vậy...

- Sau mấy năm chung sống, mình sẽ bị goá.

- Có thể sớm hơn. Điều đó ai mà biết được?

Rồi sau đó, Đônna đã vạch ra một kế hoạch tỉ mỉ khéo léo để Xêlia mau chóng làm quen và lấy Philip.

Vốn cả ghen và có tính gia trưởng nên mỗi mệnh lệnh của Philip là một sự kiểm tra đối với sự chung thuỷ của vợ. Mọi sai lầm hoặc mọi sự thiếu chính xác của Xêlia đều bị Philip coi là bằng chứng trực tiếp của sự coi thường chồng. Theo Philip, nếu yêu chồng, thì người vợ sẽ vui vẻ thực hiện mọi ý định của chồng, kể cả các ý định vô lý. Xêlia phải làm mọi việc một cách chính xác cứ như là con chó nhảy qua các vòng lửa ở rạp xiếc. Chị luôn luôn nhấc ống nghe của điện thoại ở lần gọi thứ tư. Chị phải tự tay bỏ thư vào hòm. Chị luôn phục tùng chồng cả trong công việc lẫn lúc ở trên giường. Cứ như vậy, họ đã chung sống trong 7 năm cho đến lúc Philip chết vì bệnh nhồi máu cơ tim.

*

* *

- Chào bà. Tôi muốn gặp ông Philip Gienuri.

Đây là lần đầu, Xêlia nhìn thấy người đàn ông dáng người cân đối, dễ mến, tóc màu hạt dẻ. Hôm đó, hai ngày sau ngày giỗ chồng, Xêlia ở lại muộn trong cơ quan. Sau lúc gõ cửa, người đàn ông lạ ngó vào phòng làm việc trước lúc chị ngẩng đầu lên khỏi các giấy tờ.

- Thưa ông, Philip không có ở đây...

Người đàn ông xưng tên là Tôm Ritti, bước vào, khép cửa ra vào, cười thân ái, hỏi: - Ông ấy sắp đến hoặc...

- Rất tiếc là Philip sẽ không đến. Tôi là Xêlia, vợ của Philip. Tôi có thể giúp ông điều gì?

Người đàn ông lạ lắc đầu.

- Tôi không biết. Bà có nhìn thấy cái kịch bản có tên là “Bóng tối” không?

- “Bóng tối?” - Xêlia lắc đầu. - Hình như không.

- Chồng bà đã đọc nó. Tôi đã gửi nó cho chồng bà cách đây 6 tháng. Ông ấy định gọi điện cho tôi để thảo luận nó vào tuần này.

- Tôi hiểu. Đây là một trong các nhà viết kịch bản mà Philip đã hứa mà chưa thực hiện được. Lúc này Xêlia đã hiểu vì sao cái tên nghe quen. Chắc chị đã nhìn thấy nó trong lịch làm việc hàng ngày của Philip. Chị liếc nhìn các chồng kịch bản. - Nếu tôi biết tìm ở đâu...

- Thôi được, bà không phải bận tâm. Chỉ xin bà nói với ông nhà là tôi đã đến. - Khách quay người, định đi.

- Chồng tôi đã chết cách đây hai tuần lễ.

Khách dừng bước, quay người lại, mặt lộ vẻ thương xót chân thành.

- Tôi rất tiếc.

- Đúng. Tất cả chúng tôi ai cũng tiếc.

Trong phòng chợt im lặng. Ritti lên tiếng:

- Tôi chẳng biết nói sao. Chẳng lẽ... Khách nhún vai, mỉm cười bẽn lẽn. - Vậy, bà có thể tìm cái kịch bản của tôi. Sau đó, tôi sẽ đi...

- Philip sẽ không mua nó. Mời ông ngồi. Tôi sẽ tìm.

Khách ngồi xuống cái ghế ở trước bàn của Philip.

Xêlia bắt đầu tìm. Chị nghĩ: “Lạy chúa! “Bóng tối”. Đó là cái mà Philip luôn luôn tìm”. Rồi chị hỏi:

- Kịch bản của ông nói về cái gì?

- Kịch bản à? Về việc giết thuê. Một ông già thuê giết vợ.

- Thế à?

- Tôi hiểu bà. Đó là cái cảm giác hình như bà đã nhìn thấy cả triệu lần.

- Hừ...

- Ông già thuê giết vợ với điều kiện.

- Điều kiện gì? Tôi không...

- Tôi sẽ giải thích. Ông già đặt cọc số tiền lớn, sau đó, mỗi tháng sẽ gửi 100 đô la để tên giết người sẵn sàng hành động vào bất cứ lúc nào được yêu cầu. Vấn đề là ở chỗ ông già muốn giết vợ chỉ trong hai trường hợp: hoặc ông ra lệnh hoặc tấm séc hàng tháng tới chậm hơn hai ngày.

- Chậm hơn hai ngày? - Xêlia hỏi lại.

- Đúng. Các tấm séc luôn được gửi tới đúng hẹn, vào ngày mồng một, mồng hai của mỗi tháng. Nếu nó tới chậm hai ngày, thì đó là tấm séc ông già ký cuối cùng... Điều đó có nghĩa, là đã có sự thay đổi trong hợp đồng... Khách im lặng rồi hỏi: Đúng vậy không?

Xêlia ngừng tìm và thấy đau nhói ở một bên sườn. Lần đầu tiên, trong mấy phút cuối, chị nhìn Ritti... và thấy ở đùi ông ta có khẩu súng lục đang nhằm vào mình. Chị sợ nó, nhưng chị còn sợ cái ống giảm thanh đen hơn.

- Xin ông đợi một tý!...

Khách lắc đầu, nói:

- Rất tiếc, thưa bà! - Tôi không hiểu tất cả đỉều đó có nghĩa gì, bà có thể tin tôi. Nhưng mệnh lệnh là mệnh lệnh, đúng vậy không?

Viên đạn đầu tiên trúng tim Xêlia, viên thứ hai trúng cổ làm chị ta bị ngã. Trong mấy giây cuối cùng, Xêlia đã kịp nhìn thấy khách lau các dấu vân tay.

Chiếc thảm bẩn trong phòng làm việc là vật cuối cùng còn ghi dấu trong óc Xêlia cùng với cái ý nghĩ buồn bã: Trong ngày đưa tang Philip, lúc ghé vào cơ quan ông ít phút, đáng lẽ, chị phải bỏ các bức thư chưa gửi vào hòm thư, chứ không nên ném chúng vào cái hòm thư chết tiệt ở hành lang của cơ quan.

Đó cũng là lần cuối cùng chị có cơ hội chứng tỏ tình yêu đối với chồng sau lúc đã thực hiện một cách nghiêm túc các chỉ thị của chồng.

Và chị đã bỏ qua dịp may đó.