← Quay lại trang sách

Chương 12

Chỉ có mỗi một điều hấp dẫn tôi trong lời mời mọc quá nài nỉ của Xibin Balit: được gặp lại Patrixia. Nhưng khi tôi tới ngôi nhà họ, con bé vẫn không có ở đây.

- Trời chưa tối, và hiếm khi Patrixia trở về nhà trước khi mặt trời lặn… đó là một nhà thơ, - Xibin nói với một tiếng cười của người thần kinh kích động.

Bà ta mang giày cao gót, áo lụa hoa, hở ngực và hở lưng, và xung quanh cổ là một hàng hột xoàn. Áo mặc hơi quá sang cho dịp đó, cả việc son phấn và xức nước hoa cũng quá lên một chút.

Giọng nói bà ta cùng thái độ cũng thay đổi như vậy. Thực ra thì chúng không giả tạo, cũng không kiểu cách. Nhưng có một sự hoạt bát hơi thiếu tự nhiên, có cái vui theo đơn đặt hàng, cái giọng cất hơi cao và cử động hơi quá rộn ràng so với tự nhiên thường ngày, cách biểu hiện của một bà chủ nhà định chơi trội, có ý chơi trội.

Bấy nhiêu chăm chút, bấy nhiêu chuẩn bị, chỉ để nghênh tiếp một khách qua đường, một người lạ! Hẳn là cái nhu cầu bầu bạn đã lên tới cực điểm trong cảnh cô đơn khiến cho chủ vì sự có mặt của mình tôi mà cặp mắt của Xibin (đôi kính râm đã biến mất rồi) có ngay được cái long lanh của người đang lên cơn sốt như thế.

Còn Balit thì mặc trang phục bằng vải trắng được là kỹ và hồ cứng. Ca-vát có kẻ sọc. Tóc đỏ hung nhuốm ướt, chải chuốt, nằm ẹp trên cái trán dô càng làm lộ rõ một cách dữ dằn những đường nét thô và hung bạo của ông ta. Nom ông ta có vẻ thiếu thoải mái và cau có.

- Ông yên tâm, cháu bé sẽ tới đúng giờ, - ông ta bảo tôi.

Lúc ấy, nào tôi đã nhắc tới tên Patrixia và cũng chẳng lộ vẻ thất vọng vì không thấy con bé. Thế mà cả hai vợ chồng vẫn nói tới con bé và nói ngay tức thời. Tưởng như là họ dùng tôi để tiếp tục câu chuyện hai người đã bắt đầu trước khi tôi tới.

- Kệ thôi, chúng ta dùng trà thì việc gì phải đợi cái con bé rừng ấy, - Xibin nói.

Bà ta có tiếng cười cố nâng thêm một cung như lúc nãy bà đón tôi.

Mọi người từ phòng khách sang phòng ăn. Ở đó tập trung mọi thứ theo yêu cầu của một nghi thức tiệc trà tại một nhà người Anh truyền thống lâu đời: ấm trà, bếp đun và các bình bằng bạc cổ; ấm chén bằng sứ cổ; khăn bàn nhỏ bằng ren và khăn ăn thêu tay; sữa, chanh, bánh kẹp nho với pho mát hiệu Chexta - và còn biết bao nhiêu thứ nữa.

Và trong một bình hoa pha lê đặt giữa bàn, có hoa cẩm chướng, hoa tương tư, hoa hải quỳ, tóm lại là đủ những thứ hoa châu Âu yếu đuối, nhợt nhạt tôi đã từng thấy Xibin lo lắng chăm sóc.

Tôi nói với thiếu phụ trẻ:

- Tôi không biết cảm ơn bà cách nào nữa về sự đón tiếp như thế này.

Bà ta nói:

- Ô, có gì đâu. Tôi rất hài lòng được đem ra dùng một vài đồ dùng thích hợp sẵn có. Còn các khoản thức ăn, với các đồ hộp, có gì là khó khăn đâu.

Một lần nữa, Xibin lại cất tiếng cười thật thích hợp với bà trong một cuộc hội họp như thế này, nhưng bà chợt ngừng ngay tiếng cười khi thấy tôi chú ý tới bình hoa.

- Chà, ông đang chú ý tới hoa của tôi, - bà nói chậm rãi.

Lần đầu tiên tôi thấy bà ta trầm xuống và thành thực, và trong khi đôi mắt bà đã mất đi cái ánh phô diễn, tôi bắt gặp lại nét biểu cảm thật đẹp mà tôi từng nhận ra đôi lần hồi sáng nay.

- Chúng ta ngồi vào bàn đi, - Balit nói.

Hai gia nhân người da đen, mặc đồ trắng, quần dài ống phồng bó lại ở cổ chân, áo dìa chẽn ở eo lưng bằng khăn, kéo ghế cho mọi người. Một trong những chiếc ghế không có người ngồi.

Đầu Xibin ngoảnh ra phía cửa sổ rồi quay lại tư thế tự nhiên bằng một động tác rất nhanh mà tôi hẳn không nhận thấy nếu như không nghe thấy Balit nói với tất cả sự âu yếm ông ta có thể có:

- Kìa em. Trời đã tối đâu, em thấy đấy.

- Sắp tối, - Xibin thì thầm.

- Em thân yêu, - Balit nói với một tiếng cười ngắn, - có lẽ ông khách của chúng ta sẽ vui lòng nếu có trà dùng.

Xibin rùng mình, ngồi thẳng dậy, vô tình sờ lên chuỗi hạt xoàn và mỉm cười:

- Ông dùng mấy miếng đường? Ông dùng sữa? Ông dùng chanh? - Bà ta hỏi.

Tiếng nói và tiếng cười một lần nữa lại tỏ ra không được thực lắm. Xibin đã lấy lại vai trò rõ ràng việc đó vẫn còn khiến bà ta thích thú.

- Bánh ngọt tuyệt ngon, - bà ta nói. - Từ Luân Đôn gửi cho đấy, cả mứt nữa. Ông dùng đi, dùng đi. Tôi đoán chắc là bữa tối của ông sẽ chẳng ra gì. Đàn ông du lịch một thân một mình ai cũng thế cả.

Trong khi bà ta rót trà đầy chén cho Balit và cho mình, thiếu phụ trẻ tiếp tục nói theo giọng đó. Thế rồi, để đảm bảo cho cuộc chuyện trò có được sự thăng bằng dễ chịu, và cũng dành phần thích hợp cho tôi nữa, bà ta, hỏi tôi những cảm nghĩ sau chuyến dạo chơi trong Vườn hoàng gia.

- Phong cảnh thật tuyệt, - tôi nói, - và tôi được thấy vô số thú vật… từ xa.

Tôi ném sang Balit một cái nhìn lén, nhưng vào lúc đó ông ta nhìn qua cửa sổ xem những bóng hoàng hôn đang tụ lại.

- Thú vật chỉ đẹp khi ta nhìn từ xa thôi. - Xibin nói. - Nhất là linh dương. Ông biết không, chúng tôi có một con linh dương đã thuần dưỡng, nhỏ xíu, dễ yêu lắm.

- Tôi biết Xanhbơlin rồi. Hai chúng tôi rất thân nhau.

- Jôn, - Xibin nói với Balit, - anh phải kể…

Bà ta không nói hết câu, bởi vì lúc đó Balit vẫn còn nhìn ra phía cửa sổ. Xibin chợt ra lệnh giật giọng cho các gia nhân người da đen. Một trong hai người ấy đi kéo tất cả các rèm cửa. Người kia ấn vào công tắc điện.

- Không, không, - Xibin la lên.

Bà ta làm cử chỉ muốn hạ kính xuống mắt, rồi chợt nhận ra mình không mang kính, bà ta lấy tay xòe như cái quạt để che mắt.

- Trên một xích đông có hai cây đèn nến bằng bạc, dáng xưa, Balit thắp nên. Một ánh sáng thanh bình, sinh động bắt đầu đùa rỡn trên đồ dùng bằng bạc cũ nhẵn bóng, trên đồ sứ trong suốt, trên những bông hoa yếu ớt, trên những tấm rèm xanh nhạt.

Có thể chăng, đúng như vậy chăng, khỏi bậu cửa của chính căn phòng này, căn phòng kín như một nơi ẩn náu và như một ảo giác, đã là rừng rậm của người và thú hoang?

Tôi chợt nhớ tới Onkalu và chàng moran Oriunga.

- Hai người Maxai, - tôi nói, - đã dừng lại trước gian lều tôi nghỉ. Tôi thấy họ tuyệt vời. Nhất là người trẻ. Anh ta…

- Ồ, xin ông, thôi, xin ông đừng nói nữa, - Xibin thốt lên.

Bà ta không còn nghĩ tới vai trò nữa. Trong giọng nói của bà ta có một chút thần kinh kích động. Tưởng như tôi đã đưa những chiến binh man rợ vào trong gian phòng che rèm xanh nhạt bập bùng ánh nến.

- Tôi biết họ rồi, - Xibin nói tiếp, hai tay đưa lên thái dương. - Tôi biết họ quá đi chứ. Những thân hình trần truồng như thân rắn, những bộ tóc ấy, những con mắt người điên ấy… Và họ lại tới đây một lần nữa!

Mặc dù cửa sổ đã hoàn toàn đóng kín, nhưng Xibin vẫn nhìn về phía đó một cách hoảng hốt và thì thầm:

- Không biết rồi thân tôi sẽ ra sao đây… Thật là cảnh địa ngục.

Balit chợt đứng dậy. Không hiểu ông ta định làm gì? Chính ông ta cũng không biết mình định làm gì nữa. Ông ta đứng đó, bất động, câm lặng, lừng lững, vụng về ăn mặc bảnh bao và như thể bị dính chặt vào trong lớp hồ của bộ quần áo không vừa khít với xương xẩu, với thịt bắp ông ta. Dưới làn tóc ướt chải bết lại, nét mặt ông ta biểu lộ vẻ xúc động của người cảm thấy có lỗi muốn chết mà không hiểu vì sao.

Xibin cảm được nỗi niềm của chồng và sức mạnh tình yêu của bà ta đã thắng tất cả. Bà ta nhanh nhẹn đi vòng chiếc bàn tới nắm tay Balit và nói:

- Anh thân yêu, tha thứ cho tình trạng thần kinh của em. Chỉ vì Patrixia cả thôi. Nhưng em cũng hiểu rằng anh không thể chịu được một cuộc sống khác.

Balit ngồi xuống như bị bùa mê, Xibin trở về chỗ của bà ta. Xem bề ngoài thì mọi sự dường như đã yên ổn. Trò chơi đãi khách đã có thể và phải được tiếp diễn.

- Jôn, anh, - Xibin nói với cái giọng mà trò chơi buộc bà ta phải có, - sao anh không kể cho vị khách của chúng ta vài chuyện săn bắn của anh. Em tin chắc rằng ông đấy rất hứng thú với những chuyện như thế. Mà anh thì có vô số chuyện kỳ diệu như thế.

- Đúng thế, anh sẽ kể ngay, - Balit nói.

Ông ta có thể làm mọi điều cho Xibin sau khi Xibin đã xử sự với ông như vậy. Thế nhưng, cũng như sự đau khổ, hạnh phúc có thể làm cho trí tuệ luống cuống, Balit muốn lấy tay vò tóc mình, nhưng thấy tóc ướt, lại rụt ra như bị bỏng, và nói:

- Anh chưa biết bắt đầu kể từ đâu.

- Vậy anh cứ kể câu chuyện anh kể em nghe cái chiều hai chúng ta mới quen nhau ấy, - Xibin khuyên chồng.

- Hay, hay! Tuyệt diệu! - Balit nói.

Ông ta quay lại phía tôi và nói:

- Chuyện ấy xảy ra ở Xêrengheti, cách đây chục năm.

Đầu xuôi, đuôi lọt. Đó là chuyến săn đuổi một bầy sư tử ăn thịt người vừa tinh ma vừa hung dữ khủng khiếp, Balit kể chuyện hay và giản dị. Hơn nữa, câu chuyện ông ta kể còn có thêm một sự rung động đặc biệt: chuyện có vẻ kể cho tôi, nhưng thực ra là để nói với Xibin. Mới đầu, với tư cách bà chủ nhà khéo léo, bà ta còn quan tâm đến ấn tượng của câu chuyện đối với tôi. Nhưng rồi bà ta sớm bỏ quên tôi. Đôi tay bà, các nét trên mặt bà, bớt bứt rứt, dịu đi. Đôi mắt bà nhìn đượm một vẻ thơ ngây sáng láng khiến chúng càng thêm đẹp. Xibin không mải nghe và mải nhìn một Balit đang giải khuây cho một vị khách qua đêm. Mà đó chính là Balit mười năm về trước, thân hình nhẹ nhõm hơn nhiều, khuôn mặt thanh tú và nồng nàn hơn nhiều, với giọng nói không khàn, với đôi tròng mắt không vằn tia máu. Balit hệt như nàng từng quen biết lần đầu, người khổng lồ nhút nhát mang trên mình hơi hướng rừng rậm và hào quang của những hiểm nguy, Balit trong vinh quang tràn đầy của người thợ săn da trắng. Còn ông ta, ông ta kể chuyện mình cho một thiếu nữ mới từ châu Âu tới, trong trẻo, hứng khởi, vui tươi, người ấy hoặc đang đứng trên hàng hiên đầy hoa của khách sạn Norfônk hoặc ở quầy rượu Sfali hoặc trong các phòng khách của câu lạc bộ Muthaiga, đang nghe chuyện ông ta như chưa từng có ai nghe như vây, đang ngắm ông ta như chưa từng có ai ngắm nhìn ông ta như vậy.

Thỉnh thoảng, Xibin nhắc khẽ ông một chi tiết bị quên, hoặc một mẩu chuyện ông nói quá gọn. Đó luôn luôn là một chi tiết hoặc một mẩu chuyện làm nổi bật sức mạnh, sự tàn bạo, trí thông minh của các con thú và do đó làm nổi bật sự dũng mãnh và sự khéo léo của Balit. Được người thiếu phụ trẻ dắt dẫn và gợi hứng như vậy, Balit đã tìm thấy lại sự thích thú máu các con vật, một lần nữa ông ta lại hiện lên thành người săn thú vĩ đại nơi rừng rậm. Thế nhưng, câu chuyện về những nỗi nhọc nhằn ấy, những hiểm nguy ấy, cuộc hội họp với những người dẫn đường da đen trần trụi ấy, những chuyện săn rình mệt lử và nguy hiểm chết người ấy, tất cả đối với Xibin Balit đều có hương vị êm dịu kỳ diệu của những lời lẽ yêu đương, một cuộc tình vẫn còn đang tiếp diễn.

Chợt Balit dừng lại giữa một câu kể, dừng hẳn lại, và Xibin khi ấy nét mặt đã ngây đờ ra, cả người như nhỏm dậy. Một tiếng gầm gào dài và khủng khiếp, vừa như gào vừa như lời than van, cất lên trong rừng rậm - rất xa ư? Rất gần ư? - và kéo dài kéo dài tới tận gian phòng đóng kín cửa. Khi tiếng gầm gào đó chưa dứt, không ai trong chúng tôi làm một cử động nào hết. Nhưng liền sau đó Xibin chạy ra cửa sổ, kéo rèm ra. Không còn mặt trời nữa, hoàng hôn rất ngắn đã chấm hết. Bóng tối nhanh chóng dâng lên từ mặt đất.

- Jôn, Jôn, - Xibin nói. - Trời tối rồi.

- Đã tối đâu, em, chưa tối hẳn. - Balit đến bên vợ và nói.

- Không khi nào, không khi nào Patrixia ở ngoài ấy lâu thế, - Xibin nói. - Trời tối rồi, tối rồi.

Xibin chợt quay vào trong phòng. Bà ta không thể chịu đựng được nữa cảnh bóng tối dần dần chụp xuống như màn khói thẫm màu, làn gió lạnh ban chiều bắt đầu lọt qua khung cửa sổ mở. Ánh sáng các ngọn nến lung lay.

- Jôn, anh, phải làm gì đi chứ, - Xibin nói. - Gọi người hầu, gọi lính bảo vệ, tìm Patrixia đi chứ.

Yếu hơn và nhạt hơn, nhưng vẫn rõ ràng và đáng sợ, tiếng gầm gào mà chúng tôi vừa nghe trước đó một lát lại vang lên kéo dài. Xibin lấy hai tay bịt tai lại, Balit hạ rèm che bóng đêm đang dâng lên.

- Jôn, anh Jôn, - Xibin kêu lên.

- Anh đi đây, - Balit nói.

Nhưng lúc ấy cánh cửa mở như tự bật ra, Kihôrô, đen nhẻm vẹo vọ, sần sẹo, chột mắt, bước một bước vào trong phòng. Không nói một lời, anh ta nháy một mắt còn lại với Balit, cái miệng hết sạch răng nở một nụ cười, rồi biến mất.

Với một tiếng reo vui nhẹ giống như một tiếng rên rỉ, Xibin buông mình vào một chiếc ghế bành.

Bàn tay to tướng của Balit ve vuốt khuôn mặt cắt không còn hột máu ấy.

- Em thấy đấy, em thân yêu, - ông ta nói rất khẽ, - có chuyện gì đâu.

- Vâng, đúng thế, - Xibin thì thào, mắt nhìn kiệt lực, trống không.

Bà ta nhìn cái bàn và những khăn phủ thêu, những khăn ăn ren, bộ đồ trà cổ bằng sứ, cái ấm đun nước bằng bạc cổ nước vẫn đang sôi. Bà hồi sức lại. Bà ta nói:

- Anh Jôn, xin anh đi gọi Patrixia. Con bé cần dùng trà.