← Quay lại trang sách

Chương 13

Khi còn có tôi với Xibin, bà ta định lấy lại thái độ và giọng điệu xã giao. Nhưng cơn choáng đã quá mạnh.

- Tôi không còn biết tôi đang làm gì nữa, - bà ta vừa nói vừa khẽ lắc đầu. - Bao giờ Jôn cũng có lý. Nhưng tôi không chịu nổi nữa. Thần kinh tôi kiệt quệ rồi. Từ lâu lắm rồi chúng tôi sống trong tình trạng như vậy.

Bà ta ngỡ rằng tôi muốn ngắt lời bà, tôi không rõ vì sao ba ta lại nghĩ thế và bà ta xua tay vội vã:

- Tôi biết, tôi biết, - Xibin nói. - Ông thấy ở đây thật kỳ diệu. Dĩ nhiên… vài ba ngày… chơi bời thôi, đi ngang qua thôi. Nhưng ông hãy thử sống thường nhật thế này ông sẽ rõ. Tôi cũng vậy. Hồi đầu, tôi đi khắp nơi với Jôn, và đâu đâu tôi cũng thấy đẹp, thấy duyên, thấy phiêu lưu, thơ mộng… thế rồi dần dần xảy ra như thế.

Người thiếu phụ trẻ chẳng cần gọi tên cái tình cảm bà ta ám chỉ. Chỉ nhìn mắt bà ta cũng rõ. Đó là sự kinh hoàng.

Bằng một giọng đều đều, đơn điệu, bà ta kể cho tôi nghe các chặng đã qua.

Một lần, sau những ngày mưa, chiếc xe hơi của Balit bị sa lầy, và hai người đã phải ngủ qua đêm giữa rừng hoang. Một lần khác, trong khi họ dừng xe, một con tê giác khi đó vẫn ẩn kín trong bụi rậm bỗng húc thẳng vào xe của họ. Họ sống sót là nhờ phản xạ nhanh nhạy của Balit và tài lái xe của ông ta. Và một lần khác nữa, giữa đêm, một con voi đi ngang sát nhà lưu động của họ vì hồi đầu phải ở trong một nhà lưu động - và bà ta nghe rõ cả bước đi lẫn hơi thở của con voi.

- Nó hứng chí lên thì nó lật đổ hết, xéo nát hết, - Xibin nói. - Dũng cảm và khỏe mạnh của Jôn cũng chẳng ích gì hết. Và lúc đó chúng tôi đã có cháu Patrixia bé tí. Khi ấy tôi đã được biết thế nào là nỗi sợ thực sự. Sợ run lên, sợ muốn chết. Nỗi sợ ấy không khi nào nguôi. Không khi nào hết. Thế là xong. Nỗi sợ ấy mọc ra. Nó lớn lên. Nó ngốn ngấu ta.

Ban đêm, Xibin không ngủ được, thức rình mọi tiếng động rừng rậm trong nỗi hãi hung.

Ban ngày, trong khi Balit đi khắp khu Bảo tồn và chỉ nghĩ tới hạnh phúc của các con thú (trong giọng nói của Xibin có sự hằn học), thì bà ta ở nhà một mình với các gia nhân da đen.

- Tôi không thể chịu đựng được những tiếng cười man rợ ấy nữa, - bà ta rền rĩ, - những hàm răng trắng nhởn ấy, những chuyện ma quái, chuyện người hóa báo, chuyện phù thủy của họ nữa. Và nhất là cái cung cách họ xuất hiện không một tiếng động.

Chính lúc ấy Balit và Patrixia cũng xuất hiện không một tiếng động.

Suốt cả ngày tôi chờ đợi gặp lại con bé. Lòng nôn nao xúc động khác thường, khiến nhiều lần tôi tự cảm thấy mình lố bịch. Thế rồi lúc này em bé đã ở trước mặt tôi mà tôi lại không thấy một chút gì những tình cảm em đã gây ra trong tôi. Vả chăng, có gì giống nhau giữa cảnh em bé xuất hiện lúc bình minh, cảnh chen vai với các thú hoang, và cảnh đứa bé con ngoan ngoãn đang được Balit dắt tay lúc này?

Patrixia mặc một áo dài lụa xanh nước biển thả chùng quá đầu gối một chút, áo hồ cứng và có cổ áo giả, tay áo giả màu trắng. Đôi tất em mang cũng màu trắng. Em đi đôi giày da không cổ bóng loáng. Cùng với lối ăn mặc đó là cung cách khiêm nhường dè dặt của Patrixia, cổ dài cất cao và ngoan ngoãn trong cái cổ giả trắng, mớ tóc cắt tròn chải ngay ngán trên đôi mắt nhìn xuôi. Patrixia kẽ cúi chào tôi, tới hôn mẹ rồi đến ngồi vào ghế dành cho em. Tôi thực sự chỉ còn nhận ra ở em có đôi bàn tay - khi em đặt tay lên khăn trải bàn - đôi bàn tay rám nắng, xây sát, với những móng tay không sửa lởm chởm mang một vòng màu xanh không sao tẩy nổi.

Patrixia đảo mắt nhìn bánh trái và mứt bày trên bàn và nói với một giọng hài lòng nghiêm trang:

- Đúng là đại tiệc trà.

Em tự động rót trà ra tách, lấy bánh mứt và cam ăn. Điệu bộ cử chỉ em hoàn toàn đúng mức, nhưng em cố ý không nhìn ai hết.

- Đấy, ông đã thấy tiểu thơ của chúng tôi, và ông có thể kể lại cho Lidơ về cháu, - Xibin nói với tôi.

Tôi cảm thấy bà ta hãnh diện về cô con gái và dần dần bà ta lấy lại cho được thăng bằng. Bà ta nói với Patrixia giọng vui vẻ:

- Con ạ, bác đây là bạn cô Lidơ Đacboa.

Patrixia không đáp lại chút gì hết.

- Mẹ thường nói với con về cô Lidơ, con còn nhớ chứ? - Xibin hỏi.

- Thưa mẹ, vâng, con nhớ. - Patrixia nói, mắt vẫn không nhìn lên.

Giọng của em trong trẻo, vang rõ, không giống chút gì với cách nói bí mật của em lúc đứng bên khu uống nước của thú. Trong giọng nói của em thấy rõ cái ý định bướng bỉnh không muốn tham gia vào câu chuyện.

Nhưng Xibin vẫn cố sức tìm cách làm cho con gái mình nổi bật trong buổi tiếp khách này.

- Con đừng nhút nhát thế, con yêu quí của mẹ, - bà ta nói. - Con hãy kể chuyện khu vườn của mình, kể chuyện các con thú đi. Con biết rõ các con thú lắm chứ?

- Con chẳng biết điều gì thú vị cả, - Patrixia nói, - và đầu em vẫn không quay lại, mặt em vẫn chăm chăm nhìn vào đĩa của mình.

- Con thực qua hoang dại, - Xibin nói, không kìm giữ nổi vẻ bứt rứt chứng tỏ một lần nữa bà ta lại không chỉ huy nổi thần kinh mình.

Bà ta nói với Balit cùng một tiếng cười gượng:

- Jôn, em hy vọng ký ức của anh tốt hơn cả con nhiều. Anh vẫn chưa kể hết chuyện đi săn vĩ đại ở Xêrengheti mà.

Lúc đó xảy ra một cảnh vừa ngắn ngủi vừa đáng ngạc nhiên.

Khi mẹ vừa nói xong, Patrixia - mà từ lúc vào phòng tới giờ không hề làm như vậy - chợt ngẩng lên và nhìn chăm chăm vào Balit. Còn người cha, dường như vẫn như chờ đợi và e ngại cử động đó, đã không dám nhìn thẳng vào đứa con gái bé. Nhưng ý chí của Patrixia đang làm khuôn mặt dịu hiền và linh hoạt của nó hóa đá, cuối cùng đã thắng sự chống cự của Balit. Mắt ông ta bắt gặp mắt đứa con. Trên nét mặt ông ta thấy hiện lên vẻ bất lực, vẻ lỗi lầm, vẻ đau đớn, vẻ khẩn cầu. Đôi mắt Patrixia vẫn giữ nguyên vẻ cứng rắn.

Cuộc đổi trao âm thầm đó, chỉ mãi sau này tôi mới thấy hết tầm quan trọng thực sự. Nhưng với Xibin thì bà ta hiểu hết. Đôi môi bà ta nhợt đi và bà ta không sao kìm được chúng khỏi run. Bà ta cất tiếng nói - và cứ mỗi câu giọng bà ta lại lên cao một cung bậc:

- Kìa, anh Jôn! Cả anh bây giờ cũng câm lặng như con anh nữa kìa! Lúc nào hai người cũng hùa với nhau chống lại tôi! Anh cũng chẳng buồn trách nó khi nó đi chơi về muộn làm em lo sợ muốn chết, có phải thế không?

- Con xin lỗi mẹ, con thực thà xin lỗi mẹ, - Patrixia nói rất dịu dàng. - Con đâu muốn thế. Nhưng hôm nay King tới rất muộn. Và King còn định bắt con để nó đưa về. Hẳn mẹ đã nghe thấy tiếng King.

- Hẳn rồi, - Balit nói, - nhận ra ngay …

Xibin ngăn không cho ông ta nói tiếp.

- Thôi, thôi, - bà ta kêu lên. - Tôi không muốn sống điên thế này nữa, tôi không muốn nữa.

Bà ta quay lại phía tôi, người rung lên vì tiếng cười không có nghĩa, một thứ cười nhạt, và nói:

- Ông có biết cái kẻ tên là King mà con gái tôi đợi chờ cho tới chiều sẩm, rồi lại được kẻ đó tiễn về nhà, và cha nó nhận ra tiếng, kẻ đó là ai chăng? Ông biết kẻ đó không?

Xibin lấy lại hơi thở bình thường để nói nốt câu bằng một giọng the thé, kích động thần kinh:

- Một con sư tử! Vâng một con sử tử! Một con thú! Một con quái vật!

Bà ta sắp tiến tới một cơn khủng hoảng thần kinh, và nhận ra điều đó. Xấu hổ và tuyệt vọng tự bộc lộ mình trong trạng thái đó đã xóa mọi biểu cảm khác trên nét mặt bà ta. Bà ta vùng chạy khỏi gian phòng.

Patrixia thì ngồi ngay đơ trong bộ quần áo hồ cứng, và màu rám nắng trên đôi má em như thể xỉn lại.

- Bố ra với mẹ đi, Patrixia nói với bố. Mẹ cần có bố.

Balit vâng lời đứa con. Cô bé đưa mắt lên nhìn tôi. Không thể dò biết được tình cảm gì trong đôi mắt ấy. Tôi ra đi. Tôi chẳng làm gì nổi cho ai hết. - Con của sư tử… những người da đen trong khu vườn hoàng gia nói về Patrixia như vậy.