← Quay lại trang sách

Chương 15

Chúng tôi đi Nairôbi. Ngay từ trước khi trăng lên. Patrixia đã đòi như vậy, cơn đam mê gần như thần kinh kích động bộc lộ ở em trước đó để bấu víu lấy khu Vườn hoàng gia, lại vừa được em thực hiện, và với một vẻ mãnh liệt âm thầm và như thể người bị ma làm, để đòi rời bỏ thật nhanh nơi này. Chỉ nghĩ tôi phải chịu đựng cảnh sống ở đó thêm lấy một đêm thôi đã khiến cô bé con run bắn lên, co rúm khắp người, sức khỏe và tâm trí em có thể vì thế mà nguy hiểm. Chính tôi đành phải nhượng bộ. Chúng tôi sẽ phải ngủ lại một khách sạn ở Nairôbi và sau đó tôi sẽ phải đưa em tới trường nội trú trước đây đã nhận em.

Patrixia không cho phép một ai chăm lo chuẩn bị hành lý giùm. Em đã chọn cho mình để đi đường một áo ngoài bằng hàng len mỏng, một măng tô vải tuýt, một mũ dạ tròn. Chính tự tay em chọn và gấp áo quần em sẽ mang theo. Không có một thứ nào - quần liền yếm, giày đi rừng - còn nhắc nhớ cho em những cuộc rong ruổi trong khu Bảo tồn nữa.

Lúc này đây, một vali nhỏ và một chiếc cặp đựng sách vở được đặt giữa hai chúng tôi trên ghế sau xe. Bôgô cho xe chạy. Hai lính bảo vệ có vũ khí ngồi gần anh ta. Hai lính này có nhiệm vụ tiễn chúng tôi tới cửa ra khỏi khu Vườn. Vì trên đường đi chúng tôi có thể có những cuộc gặp gỡ nguy hiểm. Cho tới đó chưa từng có khách thăm nào được tự do bắt gặp các con thú trong những giờ đêm hôm.

Gian lều che chở tôi đã khuất. Sau đó làng da đen cũng khuất nốt. Chúng tôi đi theo con đường lớn chạy chéo Vườn. Patrixia, ngồi thu gọn trong một góc ghế. Dưới chiếc mũ tròn chỉ còn là một bóng hình bé nhỏ mơ hồ. Đầu em quay vào phía trong xe tối om. Em không hề động cựa. Có cảm tưởng là em không thở nữa.

Đặc biệt vẻ im lặng của em làm tôi sợ hãi. Tôi thấy cần phải làm cho em ra khỏi tình trạng cô đơn khủng khiếp đó. Tôi nghĩ ra một điều và liền hỏi em theo chuyện đó.

- Vì sao cháu lại từ chối mẹ cháu đưa tiễn, ít ra cũng phải thế chứ?

Patrixia trả lời qua đôi hàm răng rít chặt, không đụng đậy người:

- Mẹ cháu khóc thương cháu đấy, nhưng mẹ cháu hài lòng lắm rồi.

Điều đó đúng. Qua những giọt nước mắt của Xibin và mặc dù bà ta cảm thấy đau khổ vì thấy Patrixia đau khổ nhường ấy, tôi vẫn cảm thấy bà ta sung sướng. Sau cùng, thế là đã thỏa mãn cái ước vọng sâu xa nhất mà bà ta vẫn nuôi dưỡng trong lòng vì hạnh phúc của con gái, điều mà bà ta tưởng chừng như tuyệt vọng không thể thực hiện nổi.

- Còn cha cháu đó, mẹ cháu sẽ hài lòng với việc an ủi ông ấy, - Patrixia nói thêm bằng một giọng nói khiến ta đau lòng.

Và điều đó cũng đúng. Sự đau khổ của Balit đem lại cho Xibin một công việc kỳ diệu. Ngay trước mắt chúng tôi bà ta đã làm việc đó với một bộ mặt trẻ hẳn lại. Và Balit thì vẫn còn tình yêu, còn việc, còn rượu.

Với Patrixia, chẳng còn gì lại cho em cả. Vì lỗi ở em ư? Lỗi gì? Em đã có một con sư tử. Em đã có một chàng moran. Em chỉ muốn làm cho hai bên chơi một trò chơi mà người cha thân yêu vô cùng của em từng kể em nghe nhiều lần.

Ánh đèn pha ô tô làm hiện khỏi bóng tối cả sạn trên đường, cả cây cối và những khoảng rừng. Đột nhiên, một cái gì như một khối đá đang di chuyển, chẹn ngang đường. Bôgô bằng một cái hãm cho xe dừng lại. Hai người lính bảo vệ nói to với anh ta điều gì đó. Bỗng tắt đèn pha đi. Con voi khổng lồ, một khối còn đen hơn cả bóng đêm, đứng quay về phía chúng tôi. Vòi nó đung đưa chậm rãi, lúng túng.

- Một con voi độc chăng, - tôi hỏi Patrixia.

Em không trả lời. Em cũng chẳng buồn nhìn cái hình thù khổng lồ kia nữa. Em chối bỏ, em khước từ cả khu Vườn cùng những tồn tại trong khu Vườn. Con voi rùng rùng di chuyển ngang sát chúng tôi, đi sâu vào một rừng gai. Chúng tôi nghe thấy tiếng rừng rậm gãy răng rắc.

Bôgô lại cho xe chạy. Patrixia im phăng phắc, đầu ngoẹo dưới chiếc mũ tròn. Chợt em nắm quả đấm cửa xe, mở ra và sắp nhào ra nhoài xe. Em cố sức tự giam mình lại bằng một nỗ lực tuyệt vọng, em vẫn biết rằng chúng tôi đã tới cái địa điểm từ đây, từ con đường lớn này, có con đường mòn dẫn tới cái cây với những cành dài.

Tôi không làm gì cả để giữ em lại. Tôi đang còn bị ám ảnh vì những điều chờ đợi em tại Nairôbi: nhà ngủ, nhà ăn, nhà tù sang trọng. Nhưng rồi tự Patrixia đóng cửa xe lại và lại càng thu mình nhỏ lại hơn nữa trong góc xe. Có điều là em đang run lên.

Tôi chìa một cánh tay qua phía trên chiếc vali nhỏ bé, tìm bàn tay em. Em cho tay sâu vào trong túi áo măngtô.

Trăng đã lên cao khi chúng tôi tới trung tâm khu Vườn và đến bên một bãi cát tròn, bóng và nhẵn, xưa kia nơi này được nước hồ trút ngập. Ánh trăng đêm làm gợn chạy trên bãi cát những sóng bạc lăn tăn. Và trong ảo ảnh trăng đó, nó trải dài tới tận bức thành núi Kilimanjarô, thấy những bầy những đoàn thú hoang đang nhởn chơi, hấp dẫn vì không gian bao la, vì không khí mát mẻ và vì ánh trời. Những con thú nặng nhất và mạnh nhất, hươu to đầu, hươu cao cổ và trâu, dịch chuyển thanh thản dọc cái truông quyến rũ. Nhưng các con ngựa vằn, các con linh dương Grant, các con linh dương châu Phi. Các con hươu cậy ở bụi thì chen chúc nhau trên hồ cạn trong một cuộc nhảy tròn không cùng, lâng lâng, hư ảo. Những bóng hình vô thể xác kia đang được in lên ánh trăng bạc của màn đêm như in bằng mực tàu. Lướt đi trên bề mặt bằng một chất lỏng thiên thể, băng đi, lao đi, chồm lên, bốc lên, bay lên, nhẹ nhàng, nhanh, thanh thoát và duyên dáng mà vào ban ngày, ngay cả những cử động quý phái nhất và hấp dẫn nhất cũng không thể có được. Đó là một vũ hội điên rồ và thiêng liêng ngập ánh trăng và ảo ảnh trăng dắt dẫn.

Patrixia càng lúc càng run mạnh hơn, nhanh hơn. Và rồi chính tay em tìm tay tôi và siết chặt tựa hồ em đang chết chìm.

- Nó còn có một thân một mình thôi, - em rên rỉ. - Cô đơn. Mãi mãi.

Tiếng nức nở đầu tiên thoát ra thật khó khăn và giống như một tiếng khò khè. Những tiếng nức nở tiếp theo dễ dàng hơn, tuôn theo con đường đã mở. Patrixia bắt đầu khóc như bất kỳ cô hé nào khác vẫn khóc, như bất kỳ đứa con nào của người đời thường khóc.

Trong lúc các con thú vẫn nhảy nhót.

- HẾT -