← Quay lại trang sách

Chương 14

Phải đợi tới hôm sau tôi mới gặp lại Patrixia.

Gần hết buổi sáng con bé mới xuất hiện trước lều tôi ở. Lần này cả con hươu cậy lẫn con khỉ bé tí đều không đi theo cô bé. Thế nhưng em không đi từ khu thú uống nước về, hôm nay em không lăn lộn với đám thú rừng. Trên người em không có một giọt bùn, không có một vệt đất sét ướt trên đôi giày nhỏ đi rừng của em, và chiếc quần có yếm em mặc hôm đó màu xanh phân rất cũ không có một vết bẩn, không một nếp nhăn.

- Suốt buổi sáng cháu ở bên mẹ cháu, cô bé nói ngay với tôi như thể muốn tạ lỗi vì đã bỏ rơi tôi. Hai mẹ con nói chuyện rất nhiều và làm việc rất nhiều. Bây giờ thì mẹ cháu đã khỏe, gần như khỏe hẳn.

Khuôn mặt Patrixia bình thản, dịu hiền, và rất trẻ con. Em mỉm cười với tôi một cách tinh nghịch rất dễ thương và nói:

- Mẹ cháu cho phép cháu tới ăn sáng với chú.

- Hay tuyệt, - tôi nói. - Nhưng chú chỉ có đồ nguội thôi.

- Cháu cũng tính như vậy, - cô bé nói. - Chú cháu ta sẽ ăn nhanh hơn.

- Cháu vội lắm hử? - Tôi hỏi.

Em không trả lời vào câu hỏi của tôi và thốt lên:

- Chú cứ để mặc cháu làm nhé. Chú chỉ cho cháu các thức ăn chú để đâu.

Trong gian lều làm bếp có các hộp bánh quy, cá trích, thịt bò, bơ, phó mát khô. Patrixia, đôi lông mày nhíu lại, lưỡi hơi thè ra, soạn sửa, pha trộn các thức ăn đó, tưới mù tạt và gia vị cay, rồi xếp ra đĩa bày ra hàng hiên. Nét mặt em nghiêm trang, sung sướng.

Chúng tôi sắp ăn xong thì Bôgô tới để soạn sửa bữa ăn sáng cho tôi. Kihôrô cùng đi với anh ta.

- Khá lắm, - Patrixia nói, - chúng ta đi thôi.

- Đi đâu? - Tôi hỏi.

- Cây King ở, - Patrixia nói.

- Sớm vậy?

- Biết đâu được, - Patrixia nói.

Đôi mắt to sâu thẳm của em nhìn thẳng vào mặt tôi, và trong đôi mắt em vừa có sự thơ ngây vừa có sự bướng bỉnh, cho chúng tôi biết rằng có hỏi gì em chẳng nói nữa đâu.

Chúng tôi đi theo con đường như lệ thường: đi theo trục đường lớn bắt chéo khu Vườn, rồi đi theo con đường mòn dẫn tới nơi em và con sư tử hẹn hò. Bôgô như lệ thường cho xe dừng lại con đường mòn đó, sau chỗ ngã tư một chút. Và cũng như lệ thường, Kihôrô giả tảng ở lại xe với anh ta. Còn chúng tôi đi và tôi chẳng hề nói một lời trao đổi cùng Patrixia. Khi đã đến cái cây gai có nhiều cành xòe ra như lọng, chúng tôi vẫn không nói với nhau một lời.

King không có ở đó.

- Cháu thấy chưa, - tôi nói với em.

- Chẳng sao, cháu chờ ở đây cũng thích, - Patrixia đáp.

- Thật là sung sướng, - em thở dài. - Cái mùi ở đây mới thích chứ.

Tôi không hiểu cái mùi em nói tôi đó là mùi gì, mùi hương rừng rậm khô khô, ngai ngái, hay là mùi tôi không thể ngửi thấy được của con sư tử lưu lại trong cỏ.

- Quả thật là sung sướng, - Patrixia thì thầm.

Trong con người em có một sự kiên trì vô tận. Và tin chắc vào kết quả của sự chờ đợi.

Một con linh dương tuyệt đẹp nhảy từng bước lớn uể oải chợt thấy chúng tôi sau cây liền rẽ ngoặt đột ngột và phi nước đại biến mất.

- Nó ngỡ chú cháu mình là King, - Patrixia nói và cười như nắc nẻ.

Sau rồi em nhắm mắt lại và nói một cách mơ màng:

- Trông nó hơi giống, nhất là về thân hình, với một chú thú chưa ai từng gặp ở khu Vườn này.

Em bé chợt nhổm dậy chống trên một bên khuỷu tay và nói tiếp liến thoắng:

- Cháu không biết nó, nhưng cháu xem ảnh rồi, và cha mẹ cháu đã nói với cháu rất nhiều về con linh dương đó. Nó đã được bắt đi từ lúc bé tí tại Uganda do tay một người bạn cha cháu, và ông đó đã tặng mẹ cháu hồi mẹ cháu lập gia đình. Con linh dương đó, cháu không biết chính xác nó thuộc giống gì. Người ta gọi nó là Uganda-Gốp. Mẹ cháu đã đưa nó tới một nông trại gần hồ Naivasa. Nông trại đó cha cháu đã thuê sau khi cưới. Để làm vui lòng mẹ cháu, cha cháu đã thử sống cảnh đồn điền cả một năm trước khi tới khu Vườn này.

Patrixia nhún cái vai bên phía có cánh tay đỡ lấy đầu em.

- Cha cháu... cha cháu mà lại đi làm đồn điền ở một nơi có hà mã, có khỉ lớn và có vịt hoang. Suốt ngày cha cháu ngồi ngắm hà mã, chơi vui với các con khỉ, và bán vịt hoang. Chú có biết cha cháu đã làm gì với con Uganda - Gốp không?

Cha cháu đã dạy con linh dương ấy biết đi lượm chim bị bắn rơi xuống các đầm lầy và con linh dương đã trở nên tinh quái hơn cả chó. Chú cứ hỏi cha cháu mà coi.

Vẻ kích động của Patrixia chợt sụt nhanh, và em nói nốt bằng một giọng hoàn toàn khác:

- Khi nào chú cháu mình về nhà.

Em lại nằm dài ra và nhắc lại trong một hơi thở:

- Khi nào chú cháu mình về nhà.

Có cái ảo ánh gì từ đằng sau đôi mi sụp xuống kia đã khiến cho một bộ mặt trẻ con bỗng mang một mặt nạ đam mê và bí ẩn? Tôi những tưởng mình có thể hiểu nổi. Tôi tin chắc như vậy. Thế nhưng tôi thấy sợ, không chỉ sợ nói điều đó ra, sợ cả chuyện nghĩ tới nó nữa. Tôi ngồi gần Patrixia. Em mở mắt ra. Đôi mắt dịu dàng và trong sáng.

- Mẹ cháu vẫn cứ đòi cháu đi trọ học, - Patrixia nói... - Mẹ cháu buồn quá, mà cháu thì yêu mẹ cháu vô chừng. Mẹ cháu không sao hiểu nổi. (“Mẹ cháu biết quá nhiều thì có”, tôi nghĩ). Thế là cháu đã hứa, nhưng hứa để đấy. (Cô bé nháy một bên mắt). Chú biết không, hứa để đấy thì biết bao giờ. Nhưng mẹ cháu hài lòng lắm. Và khi mẹ cháu đã hài lòng thì cháu còn muốn gì hơn nữa?

Bằng một cử chỉ mơ hồ và khoáng đạt, Patrixia trỏ vào trong rừng rậm, trỏ các rừng cây gai, trỏ vào tuyết trên núi Kilimanjarô. Em quỳ gối để cho mắt em ngang tầm mắt tôi.

- Liệu có thể bỏ mặc tất cả các thứ kia không? - Em hỏi.

Tôi quay mặt đi không trả lời. Tôi cảm thấy mình đồng tình quá đi với em bé.

- Ở đây, cháu sung sướng không sao kể hết. Cực kỳ! - Patrixia nói trong một tiếng thì thào đầy tin tưởng. - Cha cháu biết rõ điều đó, đúng, cha cháu ấy.

Máu chợt dồn lên làm hồng hào đôi má rám nắng của em. Em nói hầu như kêu:

- Liệu cháu mà có thể sống cả đời trong một trường nội trú và không được thấy mặt King ư? Còn King, King sẽ làm gì một mình, thiếu cháu? Hai chúng cháu hạnh phúc với nhau quá chừng. King mạnh hơn tất cả. King làm mọi điều cháu muốn.

Patrixia cười nhoẻn:

- Và Kihôrô nữa? Liệu cháu có thể đưa bác ấy đi theo không? - Cái đầu cô bé gật gù:

- Mẹ cháu, - cô bé nói, - thì bao giờ cũng nói tới những món đồ chơi thật đẹp của trẻ con các thành phố. Đồ chơi! Toàn là...

Patrixia định nhắc lại các từ để nhạo, nhưng rồi em không bận tâm tới nữa. Xa xa, giữa cỏ cao, một khối màu hung mà một bộ bờm tóc xõa như hào quang tiến lại chỗ chúng tôi. King đi không vội vã. Nó nghĩ nó tới sớm. Từng bước nó đi làm nổi rõ sức mạnh kỳ diệu đôi vai và vẻ đường bệ vương giả khi nó xéo lên mọi vật. Thậm chí nó không nhìn trước mặt nữa. Nó không thèm đánh hơi nữa. Nó cần gì việc đó? Đây không phải lúc nó đi săn mồi. Còn ngoài ra, nó đâu có ngại các con thú khác, mà các con thú khác phải sợ nó chứ. Còn con người, trong khu Vườn hoàng gia này, lại là bạn nó.

Vì vậy con sư tử lớn bước đi với một vẻ uể oải và đường bệ, và nếu thỉnh thoảng nó có quật đuôi vào sườn, thì đó chỉ để đuổi ruồi mà thôi.

Patrixia nín thở ngắm nó. Tưởng chừng em mới trông thấy nó lần đầu. Tưởng đâu như em sợ phá vỡ mất một vẻ duyên đẹp. Ánh mặt trời làm đôi mắt vàng long lanh lên. Cô bé không sao tự kiềm chế lâu hơn nữa. Em làm bật ra tiếng gọi quen. Bộ bờm tóc của King dựng lên. Tiếng gầm gào vui vẻ nó dùng làm tiếng cười lan đi trong rừng rậm. Con sư tử lớn nhảy vụt một bước êm ả và như thể hờ hững, nhảy một bước nữa, rồi một bước thứ ba, và nó đã ở bên chúng tôi rồi.

King liếm mặt Patrixia và chìa mõm cho tôi để tôi gãi vào chỗ giữa hai con mắt. Con mắt hẹp hơn, dài hơn, dường như đang thân thiện nhấp nháy với tôi hơn hẳn mọi lần. Sau rồi con sư tử nằm nghiêng một bên và nâng một chân trước lên để cho cô bé có chỗ quen lệ bên nó.

Nhưng Patrixia không làm gì cả. Tính khí em, cung cách em chợt biểu hiện một cách kỳ dị. Cô bé mà cho tới lúc đó vẫn tỏ ra hiền hòa và dịu dàng và vô tư trước việc thời gian trôi, đến khi đó, khi King tới, bỗng chợt tỏ ra bứt rứt gần như điên giận.

Em bỏ chạy ra khỏi vùng có các cành cây che, và lấy tay che mắt, em sục tìm khắp các cánh rừng. Rồi em trở lại ngồi xổm giữa con sư tử và tôi, rồi lại đứng lên, rồi lại ngồi xuống. Tôi định nói. Em không cho tôi nói.

King, mõm để sát mặt đất, ngắm nhìn Patrixia và thỉnh thoảng lại dùng một tiếng gầm gào âu yếm gọi em. Nó đã có mặt ở đó, dưới gốc cây của cả đôi, Patrixia thì sát bên nó, vậy mà Patrixia dường như không thấy có nó ở đó. Nó không sao hiểu nổi.

Một cách hết sức tinh tế, con sư tử chìa một chân ra và sờ vào vai Patrixia. Cô bé khi đó đang để mắt nhìn phía chân trời, bỗng rùng mình vì ngạc nhiên và hất chân King ra. Con sư tử run lên vì sung sướng. Trò chơi rồi cũng đã bắt đầu. Nó sờ vào người cô bé, mạnh hơn một chút nữa. Nhưng lần này Patrixia gạt hẳn nó ra, dùng hết sức mạnh đánh nó và kêu lên một cách man rợ:

- Nằm im, đồ ngu!

King chậm chạm lui ra, nằm sấp xuống. Dưới đôi mi mắt nặng nề và hơi khép lại, đôi mắt nó chỉ còn là một vạch màu vàng. Nó giống con nhân sư trong thần thoại. Nhưng chính nó vẫn dùng mắt nhìn Patrixia, dò hỏi. Chưa khi nào nó thấy cô bé như vậy.

Nó hơi chìa mõm ra, liếm rất khẽ má cô bé. Cô bé đấm nó một cái vào cánh mũi.

King khẽ lắc bộ bờm tóc, rồi không hề thốt lên một tiếng gầm gào nào, đứng lên, cúi đầu xuống, quay lưng lại với chúng tôi và định bước đi.

- A! Không được! - Patrixia kêu lên. - Mày không được bỏ tao! Chưa tới lúc đó đâu!

Cô bé đuổi theo King, bấu lấy bờm tóc nó, nắm đầy tay mà kéo và áp khuôn mặt nóng sốt lên những cánh mũi con sư tử. Và King lại cười vả lại nằm nghiêng xuống đất. Đôi mắt sung sướng của con sư tử lại trở về trạng thái đôi mắt màu vàng óng khi Patrixia nằm dài trên nó. Nhưng mắt em vẫn không rời bìa rừng phía xa.

Vẳng đến tai chúng tôi tiếng động cơ xe nổ máy. Theo bản năng, tôi liền đứng lên.

- Không động đậy khỏi đây, - Patrixia nói với vẻ cáu kỉnh. - Anh lái xe ngu ngốc nhà chú hẳn là đã sợ không dám ở yên lâu một mình đó thôi.

Mặt em cau lại trong một nỗ lực suy nghĩ đang làm phiền em. Em thì thầm:

- Nhưng anh ta đâu có một mình... Còn có Kihôrô với anh ấy.

Lẽ ra tôi phải cho em biết rằng bác săn thú già chột đang lần quất quanh đây, súng trong tay sẵn sàng nhả đạn. Nhưng tôi không có quyền cho Patrixia biết điều đó.

Vài phút trôi qua trong im lặng và cuối cùng, từ một khu rừng xa hiện ra con người mà cô bé con đợi chờ với biết bao say đắm và tôi đã biết rõ ngay từ khi tôi rời manyata rằng người đó thế nào cũng tới.

Song tôi không nhận ra bóng anh ta. Người đó dường như chui ra từ ngàn xưa xa lắm. Một tấm mộc lớn đeo ở cánh tay giương ra phía trước, và quanh cái đầu với ánh đất sét và đồng, ngang tầm lưỡi giáo sắt, phấp phới vầng hào quang vương giả của nòi sư tử.

Được trang bị và trang điểm theo một tập tục không có tuổi, chàng moran Oriunga tới nơi tỉ thí - cuộc thử sức sẽ khiến một chàng moran thành người trưởng thành và để chiếm cho được Patrixia.

Và nồng nhiệt hơn, dũng mãnh hơn, khỏe mạnh hơn tổ tiên, anh ta tới đây một thân một mình.

Patrixia và King đứng dậy cùng một lúc. Qua các phản xạ của cái thân thể mềm yếu kia mà nó đã biết rõ mọi cử động và mọi mùi vị từ khi nó mới ra đời, con sư tử đã cảm thấy cái gì đó khác thường, cái xáo động, cái hăm dọa đang tới gần. Giờ đây, cô bé và King, hai người đứng cạnh nhau, cô bé thì giữ bờm tóc nó, còn King thì mép khẽ nhếch lên để lộ ra những răng nanh khủng khiếp, cả hai cùng nhìn chàng chiến binh người tộc Maxai đang tới gần lù lù trước mặt.

Tôi lùi lại tựa vào thân cây gai. Tôi hành động như vậy không phải vì hèn nhát, tôi biết chắc như vậy; nếu tôi hèn nhát khi đó, tôi cũng chẳng ngại gì mà không nói ra. Nhưng cả hèn nhát lẫn dũng cảm đều vô nghĩa sau mọi cái Patrixia đã làm cho tôi cảm thấy và hiểu biết, và vào lúc này đang xảy ra trọn vẹn.

Đây là lúc kết thúc cuộc chơi.

Cô bé chợt hiểu rõ điều đó. Trên nét mặt em không thấy hiện ra cả cái vui, cả cái tò mò, cũng không thích thú, cũng chẳng giận hờn hoặc buồn bã. Lần đầu tiên tôi chứng kiến trên nét mặt Patrixia niềm kinh ngạc hoảng loạn trước định mệnh đang xô đầu tới, nỗi lo âu trần trụi nhất và trẻ dại nhất trước biến cố không có gì kìm giữ nổi nữa.

Em kêu lên mấy lời bằng tiếng Maxai. Tôi hiểu là em đang ra lệnh, đang cầu xin Oriunga đừng tiến bước thêm. Nhưng Oriunga đang khua mũi giáo, giơ mộc lên, bộ bờm sư tử trang điểm bộ tóc của chàng uốn lượn, và chàng tiến bước nhanh hơn.

Tôi đưa mắt tìm Kihôrô. Bác ta kia, trong tầm đạn. Bác ta hẳn sẽ phải ló ra. Bác ta phải ngăn chặn mọi việc. Tôi tưởng như đã thấy bên bờ một con đường mòn, giữa hai bụi rậm, sáng lóa lên ánh thép của một vũ khí. Vũ khí đó dõi theo từng bước đi của chàng moran. Nhưng ánh thép vụt tắt. Oriunga chỉ còn cách chúng tôi vài bước.

Một tiếng gầm nghẹn nhưng đủ khiến máu ta đông lạnh làm cho gáy và sườn King rung lên. Đuôi nó lại đã đang quất như một chiếc đòn gánh. Nó đã nhận ra mùi chàng moran. Nó ngửi thấy kẻ thù. Và kẻ thù lần này lại mang một chiếc giáo sáng loáng và một tấm da có những sắc màu man rợ, và nhất là, nhất là cái bộ bờm sư tử kia.

- Im nào, King, bình tĩnh, nghe đây, nghe đây, - Patrixia nói.

Tiếng em không còn vẻ ra lệnh nữa, mà mang giọng khẩn cầu. Và do chỗ Patrixia đã sờ và Patrixia đang van nài nó, nên King vâng lời.

Oriunga đã dừng lại. Chàng ta thu chiếc mộc lại và thét lên một tiếng lảnh lót chói tai mà tôi ngỡ có thể động tới trời cao.

- King, không, King, đứng yên, - Patrixia thì thào, King lại vâng lời.

Oriunga né một bên vai và phía sau và nâng cánh tay lên thành động tác muôn thuở của người ném lao. Chiếc gậy kim khí dài bóng loáng, mũi nhọn, bay vút đi.

Và vào lúc cây sắt cắm phập vào da thịt King và đúng vào lúc máu xối ra, thì Patrixia gào lên như chính đó là da thịt em và máu em vậy. Và đáng lẽ giữ King lại bằng tất cả sức lực mình, bằng tất cả tâm hồn mình như em đã làm cho đến lúc bấy giờ, Patrixia thả King ra, đẩy nó đi, xuỵt nó xông thẳng vào chàng da đen.

Con sư tử băng mình lên với một vẻ nhẹ nhàng kỳ diệu, và cả khối thân hình với bộ lông dựng đứng của nó, cái khối thân thể đó rơi một lần cả tảng xuống người Oriunga. Hai bộ bờm tóc, một bộ sống và một bộ chết, chỉ còn là một với nhau.

Chàng moran lăn ra đất, nhưng vẫn được chiếc mộc che kín. Không có một chút cảm giác trước sức nặng đè vào mình, không cảm giác cả với những cái vuốt đã cào vào mình, chàng dùng thanh gươm đâm hú họa, mù quáng, điên loạn.

Patrixia đã tiến sát vào cuộc ẩu đả kia, vào cuộc vật lộn kia. Em không có ý thức là chính em đã muốn có, đã gây ra, đã kích thích, đã chuẩn bị cuộc xung đột với một bản năng bướng bỉnh, tinh vi. Em chẳng còn có ý thức về một chuyện khác ngoài việc có một con người đã dám lao vũ khí vào King, và vì sự xâm phạm ấy con người phải trả giá bằng cái chết. Và thậm chí cả cái chết đó cũng vô nghĩa với em.

Vì thế, cánh mũi và môi mở rộng, Patrixia kêu con sư tử và không lường hết tầm quan trọng của tiếng kêu đó:

- Giết đi, King, giết!

Cái mộc, mặc dù với ba lớp da dày, đã rách nát dưới móng vuốt sư tử, và cái các người thảm hại thấm máu đã bị mất đi cái tấm che vô nghĩa cũng đang quằn quại, đang giẫy giụa trước cái mõm chết chóc há rộng.

Tôi nhắm mắt lại nhưng rồi lại mở mắt liền. Một tiếng gầm gào của con khỉ chợt trùm lên tiếng gầm gào của thú vật. Một cuộn bụi nổi trên rừng xavan. Từ phía cạnh rừng xavan, chiếc Lan Ruvơ hiện ra, lao hết sức, Balit cầm lái. Khi tới ngang tầm cánh rừng gần nhất, ông ta hãm xe mạnh đến nổi chiếc xe rít lên. Rồi ông ta nhảy xuống đất, và Kihôrô đã ở bên ông rồi.

Hai người trao đổi với nhau những gì tôi không nghe thấy. Những gì họ nghĩ suy trong lòng, tôi cũng chẳng nằm trong bụng họ mà biết được.

Nhưng trong đời người có những khoảnh khắc mà chỉ vài cử chỉ, vài biểu hiện trên nét mặt, cũng cho phép ta cảm thấy mọi sự, hiểu biết mọi sự.

- Bắn, - Balit kêu lên, vẻ tuyệt vọng, với Kihôrô đang nắm chắc trong tay khẩu súng hai nòng.

- Không bắn được, - Kihôrô nói. - Tên Maxai bị con sư tử che khuất.

Bởi vì trong trí não người đàn ông chột già nua là người đã từng làm vú bõ và bảo vệ cho Patrixia kể từ khi em chào đời, trong trí não người dẫn đường không khi nào biết nản đã từng đem King về cho em từ khi King chưa mở mắt, còn kêu rên trong tã lót, trong trí não người con của tộc Oakamba là kẻ căm nhét chàng moran trên cả hai tư cách chủng tộc và con người, không, với bác ta, không khi nào có thể có ý nghĩ thật công bằng sáng suốt, thật hiện thực, rằng Balit đang chỉ cho bác ta cái mục tiêu phải hạ sát chẳng là gì khác ngoài Oriunga.

Khi ấy Balit bèn giằng súng từ tay Kihôrô. Và toàn bộ thái độ ông ta chứng tỏ ông chưa hiểu hết sau đó ông sẽ làm gì. Rồi ông nhìn thấy con người nằm dưới con thú. Và cho dù đó là người da đen, nghĩa là màu da ông vẫn coi là xấu xa trên một lớp thịt vô giá trị và chính con người đó đã mong muốn và dẫn xác tới chỗ chết, Balit vẫn thấy nổi lên trong người mình và tận xương tuỷ một tình nghĩa bản năng, nguyên sơ, bất diệt, có nguồn gốc sâu xa tự nhân đôi. Trong cuộc đụng độ giữa con người với con thú, ông ta phải đứng về phía con người.

Cũng trong lúc ấy, và một cách có ý thức, Balit nhớ lại bản hợp đồng ông đã ký với pháp luật và với chính mình khi nhận làm ông chủ và làm tên lính gác cái miền rừng rậm linh thiêng này. Ông có nhiệm vụ bảo vệ các con thú trong mọi hoàn cảnh, ngoại trừ khi con thú đe dọa tính mệnh một con người. Khi đó ông sẽ không có gì phải chọn lựa. Tự ông đã từng nói ra: nhiệm vụ ông là quý chuộng con người hèn hạ nhất hơn là con vật cao quý nhất.

Sau cùng và trên hết, trong con người Balit đang nổi lên tiếng gọi hàng đầu, tiếng gọi bị dồn nén, bị bóp nghẹt, và do đó lại càng đòi hỏi và khát khao: lòng ham mê máu. Trong bao năm trường, đó là điều cấm đoán không thể chống lại. Nhưng hôm nay ông ta có quyền, có nhiệm vụ cất đi điều cấm kỵ. Balit - Bò tót có khả năng, có quyền hạn, dù chỉ trong khoảnh khắc, tái sinh trong cuộc đời và một lần nữa, dù chỉ một lần, biết tới niềm vui bắn giết.

Mọi sự diễn ra đơn giản và mau lẹ. Bên vai phải của Balit như thể không có nữa. Khẩu súng như thể tự nó lấy đường ngắm cần thiết. Và đúng vào lúc King sắp sửa ngoạm gọn cổ chàng moran vào trong hàm răng của nó, thì một viên đạn nữa trúng nơi cần trúng, xuyên qua huyệt vai, vào thẳng tim. King bị nâng hất lên, ngã ra vì bị đạn mạnh, và nó gầm lên, vì ngạc nhiên hơn là vì giận dữ. Nhưng ngay trước khi tiếng gầm gào của nó chấm hết, thì một viên đạn khác đã cắm ngập vào nó, gần sát viên trước, đây là viên bắn thêm để bảo đảm an toàn, phát đạn làm phúc xưa kia từng làm nổi danh chàng thợ săn da trắng có bộ tóc hung đỏ, chàng Balit - Bò tót cao to vĩ đại.

Sau đó là im lặng đột ngột. Đột ngột, dưới bóng những cành dài cây gai, có hai hình hài bất động trên đầu phủ những bờm tóc sư tử: thân xác một con người và thân xác một con sư tử. Cạnh chúng, một em bé gái đứng im không nhúc nhích.

Balit chạy tới đó. Tới nữa đường thì tôi bắt gặp ông ta. Và tôi kêu lên:

- Làm sao... mà làm sao...

Balit trả lời tôi mà thực ra ông không hiểu là ông đang nói:

- Từ hôm qua tôi đã cho canh chừng tên Maxai. Lính bảo vệ của tôi đã theo sát hắn. Anh ta đã thấy xe hơi của ông và đã lấy xe đó để đi. Vì thế tôi mới tới kịp... May thôi.

Chỉ tôi khi đó Balit mỗi có ý thức về điều ông nói. Tôi thấy được điều đó vì thấy khẩu súng rơi khỏi tay ông. Một nếp nhăn thảm hại ở mép mang vẻ ngây thơ ngốc nghếch làm biến dạng bộ mặt ông ta, trong khi ông ta lắp bắp:

- Chẳng may thôi... chẳng may.

Rồi ông ta lấy lại được khuôn mặt con người và thì thào:

- Pat, con yêu quý.

Nhưng Patrixia mãi nhìn King.

Con sư tử nằm nghiêng, mắt mở to, đầu tựa vào cô. Tưởng như nó đang chờ Patrixia tới nằm dài bên nó một lần nữa. Và Patrixia, vốn chưa học được một điều là cũng có lúc kết thúc cả những trò chơi thích thú nhất cả những sinh mệnh quý báu nhất. Patrixia ngã người vào King và muốn nâng cái chân chỗ che của nó lên. Nhưng cái chân nặng vô cùng. Patrixia để nó rơi xuống. Khi ấy em chìa một bàn tay về phía đôi mắt vàng, vào con mắt thường ngày vẫn như nheo nheo cười cợt. Cái nhìn của nó không còn ý nghĩa gì nữa, không còn tên gọi nữa.

Patrixia ép chặt lòng bàn tay vào thái dương, như Xibin vẫn thường làm thế.

- King. - Em kêu lên bằng một giọng khủng khiếp. - King, dậy đi!

Một thứ gì như tấm màn thủy tinh bắt đầu che phủ đôi mắt con sư tử. Ruồi đã bay tới bâu thành đàn trên đám máu đang đóng lại ở chỗ những viên đạn bắn trúng nó.

Balit chìa bàn tay to tướng đặt lên tóc Patrixia. Em nhảy ra và tránh bàn tay đó. Trên nét mặt em là vẻ hận thù và sự kinh tởm.

- Cha đừng khi nào chạm vào con nữa, - em kêu lên. - Chính cha... chính cha...

Mắt em đảo một lát về phía King nằm bất động và vội ngoảnh đi chỗ khác liền. Em lại kêu nữa:

- Nó yêu cha. Nó đã cùng cha chơi thật vui mới đây trong rừng xavan.

Giọng Patrixia chợt vỡ ra. Vào ngày hôm ấy, em đã từng nói với biết bao tự hào, rằng Balit và King giống như con sư tử. Khi ấy cả hai đều là của em. Giờ đây em đã mất cả hai. Những giọt lệ đau đớn, khó khăn, đẫm mắt Patrixia. Nhưng em vốn không biết khóc. Nước mắt lại khô ngay. Đôi mắt Patrixia, bỏng cháy một ngọn lửa giống như khi con người lên cơn sốt cao, tìm gọi một sự cầu cứu. Balit bước một bước tới bên con gái.

Patrixia chạy tới với Kihôrô và lấy hai cánh tay choàng lấy cái xương chậu vỡ. Người thợ săn già cúi xuống em với tất cả những vết sẹo trên mặt bác.

Balit đã nhìn thấy tất cả. Trên con người ông hiện ra một vẻ tủi hổ, một sự suy sụp, đến mức tôi lo ngại cho lý trí của ông.

- Pat, - ông thì thào, - Pat, con yêu quý, cha hứa cùng con, cha xin thề, Kihôrô sẽ tìm cho con một con sư tử bé. Chúng ta sẽ tìm bắt một con nhỏ của King.

- Và con sẽ nuôi nó đến lớn, nó sẽ thành bạn con, và rồi cha, chính cha sẽ lại bắn vào nó, - Patrixia nói.

Em nói rành rọt từng tiếng với một vẻ độc ác có tính toán, không thương xót.

Khi ấy, một tiếng than vãn khàn khàn cất lên dưới bóng cây có những cành lớn. Đó là tiếng than vãn phát ra từ lồng ngực bị cào xé của Oriunga. Balit dùng ủng lật cái thân hình máu me lên. Chàng moran mở mắt, nhìn con sư tử bị hạ, nhếch mép vẻ đắc thắng và lại hôn mê bất tỉnh.

Tôi hỏi Balit:

- Liệu anh ta sẽ ra sao?

- Đó là việc của họ, - Balit gầm lên. - Dù ở đây hay ở bên manyata thì nó cũng chết thôi.

Patrixia nhìn chăm chú Oriunga nằm bên các vũ khí anh ta tan tành.

- Anh ta ít ra còn là người dũng cảm, - Patrixia thì thào.

Chợt em rời Kihôrô và bước một bước về phía Balit.

- Còn súng của cha? - Em hỏi ông ta. - Cha đã hứa là không khi nào dùng vũ khí kia mà.

- Đây là súng của Kihôrô, - Balit lầm bầm.

Đôi mắt long lanh của Patrixia chợt trở nên mênh mông xa thẳm và môi em nhợt đi. Em nói bằng giọng nói không âm vang, bí mật:

- Vậy ra, Kihôrô, bác biết chắc sẽ bắt gặp anh ta ở đây? Tại sao thế?

Balit cúi đầu xuống. Miệng ông ta run lên, không sao phát ra nổi một tiếng.

- Cha luôn luôn cho người theo dõi con, - Patrixia nói.

Vầng trán Balit càng cúi xuống nữa.

- Và bác ấy đã vâng lệnh cha chống lại con, - Patrixia nói thêm.

Em bé quay mặt đi không nhìn Balit và Kihôrô, coi đó như những bóng hình không thực, và cúi xuống King. Người bạn duy nhất trong trắng. Kẻ duy nhất, cả trong niềm trìu mến cũng như trong sức mạnh dữ dội, không khi nào làm đau em, không khi nào lừa dối em.

Không có lý gì đùng một cái mà King ngay trước mắt em lại trở thành điếc, đui, liệt và câm thế kia.

King không có quyền nằm ỳ ra đó, vô cảm giác, lạnh lùng kinh khủng, trong khi vì nó em thấy đau đớn như chưa từng biết rằng con người lại có thể đau đớn đến thế.

Patrixia bám một cách giận dữ, man rợ, cái bộ bờm tóc King để mà lay nó, để mà bắt nó gầm gào hoặc cười lên. Đầu con sư tử không nhúc nhích. Cái mõm há hoác nhưng trơ ra bất động. Đôi mắt như thuỷ tinh. Riêng chỉ có đàn ruồi là bay lên, quay cuồng, vo ve bên trên vết thương đã sẫm màu lại rồi.

Lần đầu tôi trông thấy nỗi sợ trên nét mặt Patrixia. Nỗi sợ cái gì không quan niệm nổi, nỗi sợ cái vì không thể tồn tại nổi. Patrixia buông bộ lông tóc con sư tử và một cách bản năng em ngẩng đầu lên trời, lên phía mặt trời. Những hình thù màu đen to lớn với những đôi cánh xòe rộng và đầu trọc đang lượn tròn bên trên cái cây của King.

Một tiếng kêu nho nhỏ, nhưng giọng nó lại tàn khốc, thốt ra từ Patrixia. Không có thứ văn tự nào đọc rõ hơn đối với cô bé ở khu Vườn hoàng gia bằng thứ văn tự hình tròn vẽ bằng những vòng bay kền kền. Một khi chúng tập trung như vậy, thì chỉ là đề bổ nhào vào một con thú chết rữa - điều đó em đã biết từ lâu rồi, và Patrixia đã từng thấy vô vàn thứ thịt chết đó - linh dương, trâu, ngựa vằn, voi - đến mức là em từng coi không có gì tự nhiên hơn, giản dị hơn, hợp lẽ hơn thế trong trật tự rừng hoang... Một xác chết... Một xác thối rữa... có thế thôi.

Và cả Onkalu cũng vậy. Cả Oriunga cũng vậy.

Nhưng King thì không! King, điều đó không thể được! Em yêu nó và nó yêu em. Hai bên cần thiết cho nhau. Thế rồi bỗng dưng, vẫn nằm bên em trong cái vẻ che chở quen thuộc, âu yếm và nô đùa, thế mà nó đã mỗi lúc một xa dần. Và như thể nó xa em từ trong con người nó, từ trong đáy lòng nó. Nó đã ra đi... Nhưng đi đâu? Nó đi đâu rồi khi các con kền kền đang xúm đến, không những xúm đến để xé xác nó, nó, vị chúa tể rừng hoang?

Những tình cảm chí cốt nhất - tình mẹ, tình bạn, sức mạnh, vị máu, ghen tuông và tình yêu - Patrixia đã biết hết nhờ có King. Và cũng vẫn con sư tử lớn kia đã cho em thấy tình cảm cái chết.

Đôi mắt em đã tối sầm vì hoảng loạn đảo tìm một con người khả dĩ giúp đỡ được em chống lại bấy nhiêu bí ẩn và kinh hoàng. Em chỉ tìm thấy một kẻ lạ, một khách qua đường. Kẻ đó ít ra còn chưa có dịp làm tình cảm em thương tổn.

- Chú mang cháu đi, mang cháu đi khỏi nơi đây, - em kêu lên với tôi.

Tôi nghĩ đó chỉ cái nơi chúng tôi đang đứng lúc này. Nhưng em bé còn kêu:

- Cháu không thể nhìn thấy mặt cha cháu nữa, cháu không thể nhìn thấy khu Vườn này nữa.

Đôi bàn tay tôi cố sức gượng nhẹ đặt lên đôi vai hẹp đang cứng đờ ra.

- Cháu muốn gì chú sẽ làm, - tôi bảo Patrixia.

Khi đó em thốt lên:

- Chú đưa cháu đi Nairôbi.

- Rồi tới nơi nào?

Khi ấy Patrixia nhìn xiên sang Balit với con mắt chứa chất hận thù.

- Vào trường nội trú khi trước, - em nói lạnh lùng.

Tôi cứ nghĩ đó là một phản ứng nhỏ vì giận dữ, vì muốn trả thù, và rồi mọi sự sẽ qua đi nhanh chóng. Nhưng tôi đã lầm.