← Quay lại trang sách

Chẩn đoán

Rose đứng bên cửa sổ căn nhà ở bãi biển, nhìn ra mặt biển bàng bạc. Bãi biển gần như không một bóng người. Một vài thiếu niên chân trần nằm trên cát, cười vang dưới những vì sao đêm.

Mẹ tôi cao quá.

“Chào con, Fia.” Giọng bà điềm tĩnh và nguy hiểm.

Tôi ngồi xuống và nhìn bà đứng đó, lừng lững phía trên tôi. Nhìn thấy mẹ theo chiều thắng đứng thật thú vị. Giống như một thứ gì đó được duỗi thẳng ra. Trong tâm trạng kỳ quặc hiện tại, tôi nghĩ bà có thể là một bóng ma. Rằng bà đã chết và trở lại như một người đàn bà mới. Một người đàn bà cao đầy năng lượng và tập trung, một người đàn bà không dành hết sự tập trung vào việc bóc viên thuốc. Nhiều năm trước, bà đã nói với tôi rằng tôi phải viết dải Ngân Hà như thế này - γαλαζιας κϑκλος - và rằng Aristotle đã nhìn lên con đường sữa ấy ở Chalcidice, cách Thessaloniki ngày nay, nơi sinh của bố tôi, gần 55 cây số về phía Đông. Tuy nhiên, bà chưa từng nói về những ngôi sao bà đã ngắm nhìn khi còn là một cô bé bảy tuổi ở làng Warter vùng Đông Yorkshire, cách Pocklington sáu cây số rưỡi. Có phải bà đã nằm ngửa mặt lên trời ở Yorkshire Wolds, giữa những bông hoa tuyết điểm và lên các kế hoạch lớn lao cho cuộc đời mình?

Tôi nghĩ bà đã làm thế. Bà được đánh dấu ở đâu trên bầu trời ma ám?

“Jodo đã sinh con,” tôi nói.

“Bao nhiêu con?”

“Ba.”

“À. Mẹ cho là mèo mẹ vẫn khỏe mạnh sau khi sinh?”

Tôi nhận thấy bà không hỏi về lũ mèo con.

“Con muốn uống một cốc nước,” tôi nói.

Bà nghĩ về điều này. “Nói ‘làm ơn’ đi.”

“Làm ơn.”

Tôi dõi theo bà bước vào trong bếp, nghe tiếng mở tủ lạnh, tiếng chất lỏng rót vào trong cốc. Bà đem cốc nước tới cho tôi.

Tôi đã phục vụ bà cả cuộc đời mình. Tôi là một cô hầu. Phục vụ bà và chờ đợi bà. Tôi đang chờ đợi điều gì? Chờ đợi bà trở về với bản thân hay thoát ra khỏi con người tàn phế của mình. Chờ đợi bà thực hiện hành trình ra khỏi bóng đêm của mình, chờ bà mua một chiếc vé bước vào một cuộc đời sống động. Thêm một chiếc vé nữa cho tôi. Phải, tôi đã chờ đợi cả cuộc đời để bà dành một chỗ ngồi cho tôi.

“Chúc mừng.” Tôi nâng cốc.

Cánh cửa dẫn ra hàng hiên bê tông trước bãi biển bật mở. Một cơn gió ùa vào trong phòng. Cơn gió sa mạc ấm áp mang theo mùi muối mặn mòi của rong biển và cát nóng. Các con sóng đang dồn dập vỗ bờ, chiếc laptop của tôi đặt trên bàn ngoài hiên, bầu trời sao đêm sản xuất tại Trung Quốc để mở ngay dưới bầu trời sao đêm thực sự ở Tây Ban Nha. Cả mùa hè, tôi đã nhảy điệu moonwalk trong dải Ngân Hà số. Ở đó bình yên. Nhưng tôi không bình yên. Tâm trí tôi giống như mép đường cao tốc, nơi bọn cáo ăn thịt cú trong đêm. Trên vùng trời sao, với các con đường mờ sáng chạy ngang màn hình, tôi đã in lại những dấu chân trong lớp bụi và ánh sáng lấp lánh của vũ trụ số. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện, giống như Medusa, công nghệ sẽ nhìn đáp lại tôi và ánh mắt của nó có thể làm tôi tê liệt, khiến tôi sợ hãi trở về với Trái đất, nơi có mọi điều nhọc nhằn, trở về với quầy thanh toán và mã vạch và sự dồi dào của từ ngữ nói về lợi nhuận và sự thiếu thốn của những từ dành cho nỗi đau.

“Hôm nay mẹ đã đi bộ,” mẹ tôi nói. “Mẹ quá háo hức mà không kịp chia sẻ tin tốt lành này với con.”

“Phải. Mẹ chưa bao giờ chia sẻ tin tốt lành cùng con.”

“Mẹ không muốn làm con dấy lên hy vọng.”

“Mẹ chưa bao giờ muốn con dấy lên hy vọng.”

“Con muốn biết về người lái xe tải đã đưa mẹ về nhà không?”

“Không. Con không muốn biết bất cứ điều gì về ông ta.”

“Đó là một người phụ nữ. Lái xe là một người phụ nữ.”

Rose đặt cốc nước của mình xuống và đi về phía tôi. “Bỏ việc lái xe mà không có bằng đi, Sofia. Trời tối nhưng con không bật đèn. Mẹ đã lo cho mạng sống của con. Mẹ không thể hình dung chuyện con lái xe.”

“Vâng,” tôi nói, “nhưng mẹ biết lái xe. Mẹ là chủ gia đình. Mẹ cần bắt đầu làm những điều có lợi cho mẹ.”

“Mẹ sẽ cố.”

Mẹ ngồi xuống cạnh tôi trên chiếc sofa xanh lá cứng đờ trong căn nhà đi thuê của chúng tôi mà không gặp chút khó khăn. “Mẹ sẽ cố làm những điều có lợi cho bản thân, nhưng trong lúc đó, mẹ có thể hình dung con hoàn thành chương trình tiến sĩ ở Mỹ.”

Và tôi đã hình dung điều gì nơi mẹ?

Tôi hình dung bà đi đôi giày thông minh với đai quấn quanh cổ chân. Bà đang chỉ vào chiếc đồng hồ lấp lánh kim cương, thúc tôi đi nhanh hơn để chúng tôi không muộn giờ xem phim. Bà đã đặt vé. Phải, bà đã chọn chỗ ngồi cho chúng tôi. Đi nhanh lên, Sofia, nhanh lên (bà chỉ vào đồng hồ của mình), mẹ không muốn bỏ lỡ các đoạn quảng cáo phim.

“Còn một chuyện nữa, Sofia.”

“Gómez đã nói với con.”

“Ông ấy đã nói gì với con?”

“Rằng ông ấy sẽ trả lại tiền.”

“Ồ,” mẹ nói. “Ông ấy là một bác sĩ rất tốt. Ông ấy không phải làm thế.”

Bà tiếp tục nói. Thoạt đầu, tôi nghĩ bà đang nói Sophocles [1] . Bà nhắc Sophocles khoảng ba lần. Rồi tôi nhận ra rằng bà đang nói tới “oesophageal”. Thực quản.

Và rồi bà nói cho tôi kết quả nội soi.

Một khoảng thời gian dài trôi qua. Chiếc đồng hồ gangster của bà tích tắc. Những con sóng vỗ vào bờ cát.

Tôi gục đầu lên vai bà. “Đó không thể là sự thật, mẹ ơi.”

Phải chăng quy hàng cái chết thì dễ dàng hơn sự sống?

Tôi quay sang nhìn bà.

Mẹ và tôi nhìn nhau một lúc lâu. Đôi mắt bà ráo hoảnh.

“Con có cái nhìn thật soi mói,” bà nói, “nhưng mẹ đã dõi theo con cũng sát sao như con dõi theo mẹ vậy. Đó là việc những người mẹ làm. Chúng ta dõi theo con cái mình. Chúng ta biết ánh mắt của mình quyền lực bởi vậy chúng ta giả bộ như không nhìn.”

✽ ✽ ✽

Con sóng đổ vào bờ kéo theo đám medusa trong chuyển động hỗn loạn của nó. Tua của lũ sứa rơi vào trạng thái bấp bênh, ngừng hoạt động, giống như thứ gì đó bị cắt rời, một nhau thai, một chiếc dù nhảy, một người tị nạn bị tách khỏi quê hương.

***Line Note Zone***

Sophocles là một nhà soạn kịch Hy Lạp cổ đại nổi tiếng.