- VI -
Buổi chiều, Sulamif đi xuống thành cổ, đến khu có cửa hàng của những người làm nghề trao đổi, cầm cố hàng hóa, cho vay lấy lãi và những người buôn các thứ dầu thuốc thơm. Ở đó, nàng bán cho người thợ kim hoàn với giá ba drachma một dinar cái vật quý nhất của mình - đôi hoa tai bạc, mỗi chiếc có một ngôi sao nhỏ bằng vàng.
Rồi nàng ghé vào cửa hiệu buôn các thứ thuốc thơm. Trong hõm đá sâu và tối, giữa những chai lọ dầu thơm Ả Rập màu xám, những gói trầm hương Liban, những bó cỏ thơm và những chai tinh dầu hoa hồng là một ông già ngồi xếp bằng tròn bất động, nheo nheo đôi mắt biếng lười - lão hoạn người Ai Cập, to béo, mặt nhăn nheo, cả người tỏa ra mùi thơm nức. Lão thận trọng rót từ trong lọ dầu Phoenicia vào chiếc ve nhỏ bằng sứ một số giọt micra[20] đúng bằng số dinar mà Sulamif có; và khi đã làm xong điều đó, lão vừa lấy nắp cọ vét những giọt dầu vương quanh cổ lọ, vừa cười một cách ranh mãnh:
- Ồ này, cô gái xinh đẹp, cô gái da ngăm ngăm đen! Hôm nay khi người yêu của cô hôn cô vào giữa bộ ngực và nói: “Da thịt em mới thơm tho làm sao, hỡi người yêu của anh!” - thì cô hãy nhớ đến lão nhé. Lão đã rót thừa thêm cho cô ba giọt đấy.
Rồi khi đêm đến, vầng trăng đã lên cao phía trên Syloam, hòa lẫn màu trắng nhợt của những ngôi nhà với màu xanh lam thẫm của những vệt bóng đổ dài trên mặt đất và màu xanh lơ bàng bạc của cây cối, thì Sulamif ngồi dậy trên chiếc giường nghèo đơn sơ trải tấm da dê và lắng tai nghe. Trong khắp ngôi nhà, tất cả đều im lặng. Em gái nàng nằm ngủ trên sàn cạnh tường, thở đều đều. Chỉ nghe ở ngoài kia, trong các bụi cây ven đường, tiếng ve kêu rền rĩ, dai dẳng và tiếng máu chạy giần giật hai bên thái dương. Những hàng song cửa sổ được ánh trăng rọi sáng trải bóng xiên xiên rất rõ trên sàn.
Run rẩy vì ngượng ngập, chờ đợi và hạnh phúc, Sulamif cởi khuy bộ áo xiêm của mình, thả tuột xuống dưới chân, rồi bước qua chúng, đứng khỏa thân giữa phòng, mặt quay về phía cửa sổ, cả người sáng loá trong ánh trăng lọt qua hàng song. Nàng rót dầu thơm micra từ trong ve con lên hai vai, lên ngực, lên bụng mình; và sợ phí mất dù chỉ một giọt dầu quý giá, nàng vội vàng thoa dầu lên đôi chân, vào dưới nách và quanh cổ. Sự đụng chạm mềm mại lướt qua của bàn tay, khuỷu tay nàng lên cơ thể mình cũng khiến nàng run rẩy toàn thân trước một linh cảm ngọt ngào. Rồi vừa mỉm cười ngây ngất, nàng vừa nhìn hai cây dương, một nửa đen thẫm, nửa kia như tráng bạc bởi ánh trăng, nổi cao phía ngoài cửa sổ sau hàng song, và thì thầm nói với chính mình:
- Đây là để cho chàng, ôi tình lang của em, đây là để cho chàng, ôi người yêu quý của em. Tình lang của em tuyệt vời hơn vạn ngàn người khác, mái đầu chàng là vàng ròng, tóc chàng lượn sóng và đen như mun. Miệng chàng ngọt như mật, và trọn vẹn chàng là một nỗi khát khao. Ôi, người yêu của ta là thế đấy, anh trai của ta là thế đấy, hỡi những người con gái xứ Jerusalem...
Và cả thân mình thơm ngát mùi micra, Sulamif lại nằm xuống giường. Mặt nàng hướng về phía cửa sổ, hai bàn tay nàng, hệt như một đứa trẻ thơ, kẹp chặt giữa hai đầu gối, tim nàng đập vang động khắp căn buồng. Thời gian cứ chậm chạp trôi. Hai mắt gần như không nhắm, nàng dần thiếp đi, nhưng trái tim nàng vẫn thức. Nàng mơ thấy ý trung nhân của nàng đang nằm cạnh nàng. Cánh tay phải của chàng kê dưới đầu nàng, còn tay trái chàng ôm riết ngang người nàng. Trong cơn hốt hoảng tràn đầy sung sướng, Sulamif chợt tỉnh khỏi giấc mơ màng; nàng tìm người yêu trên giường cạnh mình, nhưng không thấy. Hình hoa văn do bóng trăng vẽ nên trên sàn đã thu ngắn lại sát tường. Bên ngoài vẫn tiếng ve kêu, tiếng con suối Kidron chảy róc rách đơn điệu; từ phía thành phố vẳng lại tiếng hát não nùng của một người gác đêm.
“Nhưng nếu chàng hôm nay không đến thì sao? - Sulamif nghĩ thầm. - Ta đã cầu xin chàng đừng tới, nhỡ chàng lại nghe theo lời ta?... Ta xin thề bằng những con nai rừng và những con hươu đồng nội, với các người, hỡi những nàng trinh nữ xứ Jerusalem: chớ có đánh thức tình yêu dậy khi nó chưa tự đến... Nhưng mà tình yêu đã đến với ta. Hãy đến mau đi, ôi tình lang của em! Người yêu của chàng đang đợi chàng. Hãy nhanh nhẹn như chú hươu tơ trên núi cỏ thơm”.
Ngoài sân chợt vang lên tiếng cát lạo xạo dưới những bước chân nhẹ nhàng. Và cô gái con người trồng nho như rụng rời hồn vía. Một bàn tay ai đó thận trọng gõ nhẹ vào cửa sổ. Một gương mặt tối sẫm thấp thoáng sau hàng song. Và giọng thì thầm của bạn tình nghe vẳng lại:
- Hãy mở cửa cho ta, ôi em gái của ta, ôi người tình của ta, ôi con chim bồ câu trinh bạch của ta! Những giọt sương đêm đã ướt đẫm mái đầu ta.
Nhưng thân thể Sulamif như bị phép thần làm cho cứng đờ bất động. Nàng muốn đứng lên, nhưng không thể, muốn cử động chân tay nhưng chúng chẳng chịu tuân theo. Và không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, nàng thì thầm, mắt dán nhìn ra cửa sổ.
- Ôi mái tóc quăn của chàng đã ướt đẫm sương đêm! Nhưng em đã cởi bỏ mất áo xiêm của em rồi. Làm sao em có thể mặc lại được?
- Hãy dậy đi ôi người yêu dấu của ta. Ôi em tuyệt vời của ta, hãy ra đây mau. Bình minh sắp lại gần, những bông hoa đang hé nụ, các chùm nho đang tỏa hương thơm, đã đến giờ chim chóc hót ca, từ phía núi ta đang nghe giọng chim cu gù vẳng lại.
- Em đã rửa sạch chân mình rồi, - Sulamif thì thào, - làm sao em có thể bước xuống sàn được nữa?
Mái đầu đen thẫm biến mất khỏi ô cửa sổ, tiếng bước chân đi vòng quanh ngôi nhà rồi dừng lại cạnh cửa ra vào. Người yêu của nàng thận trọng thò cánh tay qua khe cửa, Sulamif nghe rõ tiếng ngón tay chàng lần tìm then cửa phía trong.
Nàng liền đứng dậy, hai tay ép chặt trước ngực và sợ hãi thì thầm:
- Ôi em gái của em đang ngủ, em sợ nó thức dậy mất thôi.
Và nàng quả quyết xỏ chân vào đôi hài, choàng chiếc áo khiton[21] nhẹ lên tấm thân trần, khoác dải khăn trùm lên và bước ra mở cửa, để lại trên mặt khóa những vệt ngón tay loang dầu micra. Nhưng không còn ai nữa trên con đường lẻ loi chạy giữa những bụi cây tối sẫm trong màn sương mờ buổi sáng. Người yêu nàng không đợi nàng, đã bỏ đi, thậm chí cả bước chân chàng cũng không nghe rõ nữa. Vầng trăng như bị thu nhỏ lại, trở nên nhợt nhạt và treo rất cao. Phương Đông, phía trên các dãy núi như sóng lượn, bầu trời dần ửng hồng trước bình minh. Phía xa, những bức tường, những ngôi nhà của thành phố Jerusalem nổi lên trắng mờ, thấp thoáng...
- Ôi tình lang của em! Ôi hoàng đế cuộc đời em! - Sulamif kêu vọng vào bóng tối đẫm sương. - Em ở đây mà. Em đợi chàng đây!... Chàng hãy quay lại đi!
Nhưng không ai đáp lại lời nàng.
“Ta sẽ chạy theo con đường này, sẽ đuổi theo, đuổi kịp người yêu của ta. - Sulamif nói thầm với mình. - Ta sẽ đi vào thành phố, sẽ đi khắp các ngả đường, các quảng trường, sẽ tìm người mà lòng ta yêu dấu. Ôi, giá như chàng là anh trai của em, cùng bú một bầu sữa của mẹ em! Như thế em sẽ gặp chàng ngoài đường phố và hôn chàng mà không bị ai chê trách. Em sẽ khoác lấy cánh tay chàng và dẫn chàng đi về nhà của mẹ em. Chàng sẽ dạy em học và em sẽ mời chàng uống nước táo lựu. Ta xin với các người, hỡi những nàng trinh nữ xứ Jerusalem: nếu có gặp tình quân của ta, thì hãy nói với chàng rằng ta đã bị thương bởi ái tình”.
Nàng vừa nói thầm với chính mình những lời như vậy, vừa chạy theo con đường dẫn vào thành phố bằng những bước chân nhẹ nhàng, ngoan ngoãn. Dưới chân tường cạnh cổng ô Navoz[22], hai người lính canh đang ngồi ngủ gật trong cái lạnh buổi sáng sau chuyến tuần đêm. Họ giật mình tỉnh dậy và ngạc nhiên nhìn cô gái đang chạy vào thành. Người trẻ hơn trong số họ đứng dậy và dang hai tay ra chắn ngang đường:
- Khoan đã, đứng lại đã nào, người đẹp! - Anh ta vừa cười, vừa nói. - Em chạy đi đâu mà vội vậy? Chắc em vừa bí mật qua đêm trên giường với người tình và hãy còn ấm nóng bởi những vòng tay ôm ấp, còn các anh đây thì đang lạnh buốt vì sương giá. Sẽ là công bằng nếu em nán lại với các anh đây một lúc.
Người lính canh già cũng đứng dậy và muốn ôm lấy người Sulamif. Ông ta không cười, mà thở nặng nhọc, gấp gáp và khò khè, liên tục đưa lưỡi liếm quanh đôi môi xanh tím. Khuôn mặt ông ta bị những vết sẹo lớn và những vết lở đã khô làm cho biến dạng xấu xí, trông thật đáng sợ trong bóng tối nhạt mờ lúc trời tảng sáng. Ông ta nói bằng giọng mũi khàn khàn:
- Quả đúng thế. Người tình của cô em thì có gì hơn những người đàn ông khác, hở cô gái đáng yêu! Hãy nhắm mắt lại, và cô sẽ không phân biệt được ta với người tình của cô em đâu. Thậm chí ta còn tốt hơn, vì ta có rất nhiều kinh nghiệm.
Họ chộp lấy ngực, lấy vai, lấy tay và áo của nàng. Nhưng Sulamif khỏe mạnh và mềm mại, thân thể nàng được xoa dầu thơm lại rất trơn. Nàng vùng thoát ra được, để lại trong tay hai người lính canh tấm khăn choàng đầu của mình, rồi chạy ngược trở lại theo con đường cũ, lần này còn nhanh hơn là khi chạy đến đây. Nàng không hề cảm thấy tức giận hay sợ hãi - toàn bộ ý nghĩ của nàng chỉ hướng về Solomon. Khi chạy qua ngôi nhà của mình, nàng thấy cánh cửa lúc nãy nàng đi ra giờ vẫn mở rộng, tạo thành một hình chữ nhật đen trên nền bức tường trắng. Nhưng nàng chỉ nín thở, thu mình lại như một con mèo nhỏ, nhón gót rón rén rảo bước ngang qua.
Nàng chạy qua cầu Kidron, vòng quanh làng Syloam, và theo con đường đá đi dần sang sườn phía Nam của núi Vatner El Hawa, đến vườn nho của mình. Anh trai nàng đang nằm ngủ giữa những luống nho, người quấn trong chiếc chăn len ướt đẫm sương đêm. Sulamif đánh thức anh mình dậy, nhưng chàng trai không thể tỉnh khỏi giấc ngủ trẻ trung say nồng buổi sáng.
Cũng như hôm qua, ánh bình minh cháy rực trên bầu trời Anazi. Một ngọn gió nổi lên. Mùi hương của những giàn nho đang nở hoa bay ngào ngạt.
- Ta sẽ đến nhìn lại chỗ cạnh bức tường, nơi người yêu của ta hôm qua đã đứng, - Sulamif nói. - Ta sẽ vuốt ve những hòn đá mà tay chàng đã chạm tới, sẽ hôn mảnh đất mà chân chàng đã dẫm lên.
Nàng nhẹ nhàng lách đi giữa các giàn nho. Những giọt sương rơi xuống lạnh buốt nơi chân nàng, ướt đẫm cả cánh tay nàng. Và một tiếng kêu vui sướng của nàng Sulamif vang khắp vườn nho! Vua Solomon đang đứng sau bức tường. Với gương mặt rạng rỡ, ngài vươn cả hai tay ra đón nàng.
Sulamif bay qua bờ rào nhẹ nhàng hơn cả một con chim; và không nói, với một tiếng rên hạnh phúc, nàng mở rộng vòng tay ôm chặt lấy cổ nhà vua.
Họ cứ đứng như thế đến mấy phút. Cuối cùng, Solomon dứt cặp môi mình khỏi miệng nàng, nói bằng giọng run run ngây ngất:
- Ôi, nàng xinh đẹp quá, hỡi người yêu của ta, nàng thật tuyệt vời!
- Ôi, chàng thật tuyệt vời, hỡi người yêu của em!
Những giọt nước mắt hân hoan và biết ơn - những giọt nước mắt hạnh phúc lấp lánh trên gương mặt nhợt nhạt và tuyệt trần xinh đẹp của nàng Sulamif. Kiệt sức bởi tình yêu, nàng buông mình xuống đất và khe khẽ thì thào những lời si mê:
- Giường của chúng ta là thảm cỏ xanh; trần nhà của chúng ta là tán cây bá hương ở trên đầu... Hãy hôn em bằng những nụ hôn của đôi môi chàng. Những vuốt ve của bàn tay chàng khiến em say hơn cả rượu nho...
Một lúc sau, Sulamif nằm gối đầu lên ngực vua Solomon. Cánh tay trái của ngài ôm chặt người nàng.
Ghé sát cặp môi vào tai nàng, Solomon thì thầm những lời nồng nàn với nàng; nhà vua dịu dàng xin lỗi nàng. Những lời của ngài khiến Sulamif đỏ mặt, nàng nhắm hai mắt lại. Rồi với nụ cười bối rối đẹp đến không có gì sánh nổi, nàng nói:
- Các anh trai em sai em đi canh giữ vườn nho... Thế mà vườn nho của mình em đã không gìn giữ...
Nhưng vua Solomon đã cầm lấy bàn tay ngăm ngăm đen nhỏ nhắn của nàng và đắm đuối đặt môi hôn lên đấy.
- Nàng không hối tiếc về điều đó chứ, Sulamif?
- Ồ không, ôi hoàng đế của em, người tình của em, em không tiếc đâu. Nếu như ngay bây giờ chàng đứng dậy và bỏ em đi, nếu như em bị trừng phạt sẽ không bao giờ được gặp chàng nữa, thì đến tận cuối đời em vẫn nhắc tên chàng với lòng biết ơn vô hạn, ôi Solomon!
- Này Sulamiff, nàng hãy nói cho ta nghe một điều... Nhưng ta xin nàng nói thật, hỡi nàng tiên trinh bạch của ta... Nàng có biết ta là ai không?
- Không, và cho đến tận bây giờ em cũng chưa biết điều đó. Em nghĩ rằng... Nhưng nói ra em xấu hổ lắm... Em sợ chàng sẽ cười em... Người ta thường kể rằng trên núi Vatner El Hawa này thỉnh thoảng có những vị thần đi lang thang... Người ta bảo có nhiều vị thần rất tuấn tú... Và em nghĩ rằng, không biết chàng có phải là thần Horus, con trai thần Osiris hay không, hay là một vị thần nào khác?...
- Không, ta chỉ là một nhà vua thôi, người yêu của ta ạ. Nhưng tại chỗ này, ta hôn bàn tay dịu hiền rám nắng của nàng và ta thề với nàng rằng: chưa bao giờ, cả vào thời cuồng nhiệt yêu đương của tuổi trẻ, cả vào những ngày vinh quang nhất của đời ta, trái tim ta chưa bao giờ cháy lên một nỗi khát khao không gì dập tắt nổi mà chỉ một nụ cười của nàng, một lần chạm khẽ mớ tóc quăn như lửa của nàng, một nét cong trên đôi môi mọng thắm của nàng đã gợi nên! Nàng đẹp tuyệt vời như những mái lều Kedar, như những bức rèm thêu trong đền Solomon! Bàn tay nàng vuốt ve khiến ta mê mẩn. Và đây da thịt ngực nàng thơm nồng nàn ngây ngất. Và hai bầu vú của nàng như rượu vang say!
Thời gian ngưng dòng chảy của mình và khép lại trên đầu họ thành một vầng mặt trời. Giường của họ là cỏ xanh, mái nhà là tán bá hương, các bức tường là những hàng bách diệp. Và ngọn cờ giăng tỏa trên đầu họ là tình yêu.
Chú thích:
[20] Micra: Tiếng Latin là myrrha, dầu thơm chế bằng nhựa một số cây nhiệt đới ở châu Phi và Ả Rập dùng trong y học; thời cổ đại được dùng chủ yếu trong các buổi lễ tôn giáo.
[21] Khiton: Loại áo khoác nhẹ, thường không có tay áo, của người Hi Lạp xưa.
[22] Cổng ô Navoz: Cửa ô phía Đông - Nam tường thành Jerusalem, dùng để chở phân, rác ra ngoài thành; còn có tên là cổng ô Harshif.