← Quay lại trang sách

- IX -

Đã bảy ngày trôi qua từ khi Solomon - nhà thơ, nhà thông thái, nhà vua - dẫn về cung điện của mình người con gái nghèo ngài gặp trong vườn nho lúc bình minh vừa rạng. Bảy ngày nhà vua vui hưởng tình yêu của nàng mà không thể nào thỏa nguyện. Và niềm vui vĩ đại rọi sáng gương mặt ngài như ánh dương chói vàng rực rỡ.

Những đêm trăng ấm áp, phong quang là những đêm tình ái ngọt ngào! Nàng Sulamif khỏa thân nằm trên giường da hổ, còn nhà vua ngồi dưới sàn cạnh chân nàng, rót đầy chén ngọc thứ rượu nho vàng óng ả của xứ Mareotis, uống chúc sức khỏe người tình của mình và say sưa kể cho nàng nghe những câu chuyện cổ dị thường và thông thái. Bàn tay Sulamif vuốt ve mái tóc đen gợn sóng của nhà vua.

- Hãy nói em nghe đi, ôi quân vương của em, - một lần Sulamif hỏi, - rằng em đã yêu chàng đột ngột như vậy có phải là điều lạ lùng đáng ngạc nhiên không? Bây giờ nhớ lại tất cả, em có cảm tưởng rằng em đã thuộc về chàng ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, khi em còn chưa trông thấy chàng, mà chỉ mới nghe giọng chàng nói. Trái tim em đập rộn lên và mở rộng đón chàng, như một nụ hoa nở trong đêm hè khi gặp ngọn gió Nam. Chàng đã quyến rũ em bằng cái gì vậy, hỡi lang quân của em?

Nhà vua nhẹ ngả đầu lên cặp đùi mịn màng của Sulamif, âu yếm mỉm cười đáp lại:

- Ôi người ngọc của ta, trước nàng đã có hàng ngàn thiếu nữ hỏi người yêu của mình điều đó, và hàng trăm thế kỉ sau nàng, người ta cũng vẫn đặt ra câu hỏi ấy. Trên thế gian này có ba điều đối với ta là khó hiểu, và thêm một điều thứ tư ta sẽ chẳng hiểu được bao giờ - đó là đường của chim ưng bay trên trời, của rắn bò trong núi đá, của tàu chạy ngoài biển khơi và con đường của đàn ông đi tới trái tim phụ nữ. Đây không phải là ý nghĩ của ta, Sulamif ạ, đó là những lời Agoura, con trai của Iakey nói với các học trò. Nhưng chúng ta sẽ kính trọng cả sự thông thái của người khác nữa.

- Quả vậy, thưa chàng, - Sulamif trầm ngâm nói. - Có thể đúng là con người sẽ không bao giờ hiểu được điều đó. Hôm nay trong bữa tiệc, trên ngực em có một bó hoa thơm shakti. Nhưng khi chàng đứng dậy rời khỏi bàn thì những bông hoa của em thôi không thơm nữa. Ôi lương nhân của em, em nghĩ rằng tất cả muôn vật đều phải yêu chàng - đàn bà, đàn ông, thú vật, thậm chí cả các loài hoa nữa. Em thường nghĩ và không thể nào hiểu nổi, làm sao lại có thể yêu một người nào khác ngoài chàng?

- Và ngoài nàng, ngoài nàng, ôi Sulamif của ta! Hàng ngày hàng giờ ta cảm tạ Đức Chúa Trời đã xui khiến ta được gặp nàng.

- Em nhớ khi em ngồi trên bức tường đá, và chàng đặt tay chàng lên bàn tay em. Một ngọn lửa nóng bừng chạy trong huyết mạch của em, đầu em quay đảo. Em thầm nói với mình: “Đây chính là ông chủ của ta, đây là hoàng đế của ta, đức lang bá của ta!”.

- Ta nhớ, ôi Sulamif, khi nàng quay lại sau lời gọi của ta. Dưới lần áo mỏng, ta nhìn thấy thân thể nàng, tòa thiên nhiên xinh đẹp tuyệt vời của nàng mà ta yêu như yêu chính Đức Chúa Trời. Ta yêu thân mình nàng với lớp lông tơ vàng óng mượt như dấu vết những cái hôn của mặt trời. Nàng thon thả, cân đối như con ngựa cái trong cỗ xe của Pharaon, nàng lộng lẫy như cỗ xe Aminodavova. Đôi mắt nàng như cặp chim bồ câu đậu trên suối nước nguồn.

- Ôi chàng ơi, lời chàng nói làm em ngây ngất. Bàn tay chàng ngọt ngào đốt bỏng thịt da em. Ôi đấng quân vương của em, hai chân chàng như hai cột trụ cẩm thạch. Bụng của chàng như một đống lúa mạch với những bông bách hợp bao quanh.

Mê đắm bên nhau dưới ánh trăng thanh bình, rực rỡ, cặp uyên ương quên đi cả giờ giấc, nơi chốn; thời khắc theo nhau trôi qua, họ ngạc nhiên chợt nhận thấy ngoài song cửa sổ loan phòng ánh bình minh hồng đã ửng.

Rồi một lần khác Sulamif nói:

- Ôi lang quân của em, chàng đã biết vô vàn những phi tần, thể nữ, và họ đều là những người đàn bà xinh đẹp bậc nhất ở dưới trần gian này. Em rất xấu hổ khi nghĩ về mình, một người con gái tiện dân, vô học, về dung sắc nghèo hèn, thân hình rám nắng của em.

Nhưng nhà vua, áp kề môi mình vào môi nàng, nói với lòng tri ân và ái phục vô hạn:

- Nàng là nữ chúa, ôi Sulamif của ta. Nàng sinh ra đã là một chân nữ chúa... Nàng táo bạo và hào phóng trong tình yêu. Ta đã có bảy trăm thê thiếp, ba trăm phi tần, còn mĩ nữ ta đã biết nhiều không kể hết, nhưng nàng là duy nhất của ta, là dịu hiền, là kiều lệ nhất trong số tất cả đàn bà ta gặp trên đời. Ta tìm ra nàng cũng giống như người thợ lặn mò ngọc trai ở vịnh Ba Tư: trước khi lấy được từ đáy biển lên một hạt ngọc xứng với vương miện của nhà vua, người đó đã chất đầy vô số làn sọt đựng những vỏ trai rỗng và những hạt ngọc không mấy giá trị. Ôi ái nương của ta, con người có thể yêu hàng nghìn lần, nhưng chỉ yêu thực sự được có một lần. Hàng muôn vạn người nghĩ rằng họ đang yêu, nhưng chỉ có hai người được Chúa Trời ban tặng tình yêu. Và khi nàng trao sự trinh bạch cho ta ở đó, giữa những hàng cây bách, dưới mái nhà bằng tán bá hương, trên giường cỏ xanh mềm, ta đã hết lòng cảm tạ Đức Chúa Trời, vì người khoan ái với ta đến vậy.

Rồi một lần khác, Sulamif lại hỏi:

- Em biết rằng tất cả họ đều yêu chàng, vì rằng không thể không yêu chàng được. Nữ hoàng xứ Sheba đã đến với chàng từ đất nước của mình. Người ta nói rằng bà ta đẹp xinh và thông minh nhất trong số tất cả những phụ nữ có trên mặt đất này từ xưa đến nay. Hệt như trong mơ, em vẫn nhớ những đàn súc vật chở hàng của bà ta. Không biết vì sao, nhưng từ khi còn rất bé, em đã bị cuốn hút đến với những cỗ xe của các bậc quyền quý. Lúc đó em chừng bảy hoặc tám tuổi, em còn nhớ những con lạc đà thắng yên vàng, phủ khăn điều, chở các túi hàng nặng, em nhớ những con lạc đà đực đeo lục lạc giữa hai tai, những con khỉ ngộ nghĩnh trong các lồng bạc và những con công đẹp tuyệt vời. Rất nhiều người hầu mặc áo trắng và xanh da trời, họ dắt những con hổ và báo buộc dải nơ đỏ. Lúc đó em mới chỉ lên tám tuổi.

- Ôi, ái hậu của ta, lúc đó nàng mới lên tám tuổi, - Solomon tiêu tao buồn bã nói.

- Chàng yêu bà ấy hơn em phải không, hỡi Solomon? Chàng hãy kể cho em nghe một điều gì về nữ hoàng Sheba đi.

Và nhà vua kể cho Sulamif nghe về người đàn bà kì kiệt đó. Được nghe nhiều về tài trí và vẻ khôi vĩ của vua nước Israel, nữ hoàng xứ Sheba rời đất nước của mình lên đường đi tìm ngài, mang theo rất nhiều tặng vật quý giá, với ý muốn thử thách trí thông minh của ngài và chinh phục trái tim ngài. Đó là một người đàn bà trạc tứ tuần, sắc đẹp lộng lẫy đã bắt đầu tàn úa. Nhưng bằng những thứ thuốc thần diệu bí mật, bà ta đã khiến cho thân hình mềm nhão của mình có vẻ cân đối, thanh nhã và dẻo dai như một thiếu nữ, khuôn mặt bà ta mang dấu ấn của một sắc đẹp siêu phàm khủng khiếp. Nhưng trí thông minh của bà ta là một trí thông minh bình thường của loại người trần tục, hơn nữa chỉ là một thứ thông minh vụn vặt của đàn bà.

Để thử vua Solomon bằng những câu đố, đầu tiên bà ta gửi đến cho ngài năm mươi chàng trai ở cái tuổi xinh đẹp dịu dàng nhất và năm mươi cô gái. Tất cả bọn họ được ăn mặc khéo léo tới mức đến con mắt tinh tường nhất cũng không thể nhận ra được giới tính của họ. “Tôi sẽ gọi ngài là thông thái, thưa đức vua, - nữ hoàng Balkis nói, - nếu đức vua đoán được trong số họ ai là đàn bà, ai là đàn ông”.

Vua Solomon cười lớn, ra lệnh mang đến cho mỗi người trong số họ một chậu bằng bạc và một vò nước cũng bằng bạc để rửa mặt. Trong khi các chàng trai vục thẳng cả hai bàn tay vào chậu hất từng vốc nước lên mặt và xát mạnh da, thì các cô gái lại làm như những người phụ nữ vẫn làm mỗi khi rửa mặt: họ nâng niu, kĩ lưỡng lần lượt rửa từng bàn tay một, đưa nó lên sát mắt để nhìn.

Bằng cách đó, nhà vua đã dễ dàng giải câu đố thứ nhất của nữ vương Balkis Macheda.

Sau đó nữ vương gửi đến cho vua Solomon một viên kim cương có độ lớn bằng hạt bồ đào dại. Trong viên kim cương này có kẽ nứt chạy ngoằn ngoèo rắc rối suốt từ bên này sang bên kia. Cần phải xâu một sợi chỉ qua viên kim cương đó. Và nhà vua thông thái bắt một con sâu tằm bỏ vào bên này lỗ nứt, nó lần theo kẽ nứt bò sang bên kia, để lại phía sau mình một sợi tơ lụa mảnh.

Nữ vương Balkis kiều diễm lại gửi cho vua Solomon một chiếc bình quý làm bằng ngọc mã não có vân chạm trổ cực kì tinh xảo và chuyển lời tới nhà vua rằng: “Chiếc bình này sẽ là của bệ hạ nếu bệ hạ đổ đầy vào đó thứ nước không lấy từ dưới đất lên mà cũng không lấy từ trên trời xuống”. Vua Solomon bỏ đầy bình thứ nước bọt mồ hôi lấy từ thân mình con ngựa bị thúc chạy mệt lử, rồi ra lệnh mang đến cho nữ vương.

Rất nhiều những câu đố như vậy nữ vương đã đưa ra để thử vua Solomon, nhưng nhà vua anh minh xứ Israel đều dễ dàng giải được, và tất cả các bùa thuật bí mật của những đêm đam mê cũng không giữ được tình yêu của vua Solomon. Rồi khi cuối cùng nữ vương làm cho nhà vua chán, ngài đã cười giễu bà ta một cách cay độc, tàn nhẫn.

Mọi người đều biết nữ vương xứ Sheba không cho phép ai nhìn thấy đôi chân của mình, vì vậy bà ta thường xuyên bận một chiếc váy dài sát đất. Thậm chí cả vào những giờ đắm say ân ái bà ta cũng dùng vải quấn kín chân mình. Rất nhiều những giai thoại ngộ nghĩnh và kì quái được kể xung quanh chuyện đó.

Một số người khẳng định rằng nữ vương có đôi chân dê mọc đầy lông, một số khác còn thề là hai chân của bà ta không có bàn, mà thay vào đó các ngón tòe ra như chân ngỗng. Thậm chí người ta còn kể rằng một lần sau khi tắm xong, bà mẹ nữ vương đã ngồi lên bãi cát đúng chỗ một vị thần nào đó, lần ấy cải dạng thành một con ngỗng đực, vừa để lại tinh khí của mình. Sau sự việc tình cờ đó, bà có thai và sinh ra nữ vương xứ Sheba tuyệt thế giai nhân.

Và thế là vua Solomon ra lệnh bố trí tại một trong vô số phòng của mình một sàn nhà bằng pha lê trong suốt, phía dưới có gắn bể chứa rồi đổ đầy nước và thả cá vào đó. Tất cả được bài trí khéo léo khác thường đến mức bất cứ người nào nếu không biết trước cũng không thể nào nhận thấy mặt sàn bằng kính và sẵn sàng thề trước mặt họ là một bể cá đổ đầy nước trong mát.

Khi đã chuẩn bị xong xuôi, vua Solomon cho mời vị nữ khách quý đến gặp mình. Với một đám thị nữ lộng lẫy bao quanh, bà ta đi qua các phòng của cung điện Liban để đến trước bể nước quỷ quyệt nọ. Phía bên kia bể, vua Solomon ngồi giữa ngọc ngà châu báu, cặp mắt đen mỉm cười chào đón.

Cửa phòng mở ra trước mặt nữ vương, bà ta đưa chân bước lên phía trước, nhưng chợt kêu thốt lên và...

Sulamif cất tiếng cười ngây thơ sung sướng, vỗ hai bàn tay vào nhau:

- Có phải nữ vương cúi xuống nhấc váy lên không ạ? - Sulamif hỏi.

- Đúng thế, hỡi tình nương của ta ạ, nữ vương đã làm như bất kì một người đàn bà nào vẫn làm trong trường hợp tương tự. Bà ta vội kéo gấu váy của mình lên, và mặc dù việc đó chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, nhưng ta cùng cả triều thần của ta đã thấy rằng nữ vương Balkis Macheda kiều diễm xứ Sheba sở hữu một đôi chân người bình thường, nhưng chúng có dáng cong, và phủ một lớp lông rậm. Ngày hôm sau bà ta không đến chào từ biệt ta, lên đường về nước cùng đoàn súc vật thồ tuyệt vời của mình. Còn ta, vốn không muốn làm nữ vương giận, lập tức sai người tin cẩn hỏa tốc đuổi theo trao cho nữ vương một túm cỏ núi dùng làm thuốc diệt lông mọc trên người rất hiệu nghiệm. Nhưng nữ vương đã gửi trả lại đầu viên sứ giả của ta trong chiếc túi bằng gấm điều.

Vua Solomon còn kể lại cho bạn tình nghe nhiều chuyện trong đời mình, - những chuyện mà không một người nào khác được biết và Sulamif đã mang theo chúng xuống mồ. Ngài nói về những tháng năm dài lang thang nặng nề, khi để tránh cơn giận dữ của các anh, sự ganh ghét của Absalom và sự ghen tuông của Adonias, ngài buộc phải thay họ đổi tên, trốn đi biệt xứ, chịu bao đói rét, cực nhục. Ngài kể với nàng chuyện một lần ở đất nước nọ xa lạ, khi ngài đứng giữa chợ chờ có ai đó thuê làm việc gì, thì người đầu bếp trong cung vua bước đến bảo:

- Này chàng trai ngoại bang, hãy giúp ta mang giỏ cá này vào cung với...

Bằng trí thông minh, tài khéo léo và cách xử sự khôn ngoan, Solomon rất được lòng những người trong cung, nên ít lâu sau được nhận vào làm ở đó; còn khi người đầu bếp chính của nhà vua qua đời, ngài liền thay chỗ ông ta. Tiếp đó, Solomon kể chuyện người con gái duy nhất của nhà vua, nàng công chúa kiều diễm và nồng nàn, đã đem lòng thầm yêu chàng đầu bếp mới và một lần vô tình thổ lộ với ngài điều đó; thế rồi hai người đang đêm cùng nhau bỏ cung chạy trốn, nhưng bị đuổi theo, bắt được và Solomon bị xử tội chết, nhưng cuối cùng đã may mắn vượt ngục trốn thoát.

Sulamif say sưa nghe chuyện, còn những khi nhà vua ngừng kể là khi trong sự tĩnh lặng đêm thanh, môi họ tìm đến gắn chặt vào nhau: hai đôi tay quấn quýt, hai bộ ngực sát kề. Và khi bình minh ngày mới đã rạng, khi toàn thân Sulamif ửng hồng pha sắc trắng nhợt, khi sự mệt mỏi bởi ái tình hằn những quầng xanh quanh đôi mắt tuyệt đẹp của nàng, thì Sulamif cất tiếng nói với nụ cười đắm đuối mê li:

- Ôi lang quân của em, hãy cho em ăn táo vườn để lấy lại sức, hãy cho em uống rượu vang cho tỉnh táo, bởi vì tình yêu đã làm em kiệt sức mất rồi.