← Quay lại trang sách

- XII -

Và đây là đêm thứ bảy mối tình vĩ đại của Solomon. Đêm hôm đó những vuốt ve âu yếm của vua Solomon và nàng Sulamif dịu dàng và sâu thẳm khác thường. Dường như có một nỗi buồn trầm mặc, một vẻ e ấp thận trọng, một linh cảm mơ hồ nào đó bao phủ lớp bóng nhẹ lên những lời nói, những vòng tay ôm ấp và những chiếc hôn của họ.

Nhìn qua cửa sổ lên bầu trời, nơi bóng đêm về đã chiến thắng ráng chiều tàn lụi, Sulamif dừng ánh mắt ở một ngôi sao xanh biếc đang lung linh tỏa những tia sáng dịu êm và rực rỡ.

- Ngôi sao kia tên là gì, ôi chàng của em? - Sulamif hỏi.

- Đó là sao Thiên Lang, - nhà vua đáp. - Một ngôi sao thiêng. Các pháp sư Assyria nói rằng linh hồn của tất cả mọi người sau khi thể xác chết sẽ lên sống ở đấy.

- Chàng có tin vào điều đó không, hoàng đế của em?

Vua Solomon không đáp. Cánh tay phải của ngài kê dưới đầu Sulamif, còn tay trái ngài ôm ngang người nàng, và nàng cảm thấy hơi thở thơm ngây ngất của ngài nơi cơ thể mình, trong mái tóc và trên thái dương.

- Có thể sau khi chúng ta chết, ở đó em sẽ được gặp lại chàng phải không quân vương của em? - Sulamif băn khoăn hỏi.

Nhà vua vẫn lặng im không đáp.

- Hãy trả lời em nghe một điều gì đi, ôi người yêu của em, - Sulamif rụt rè nài nỉ.

Lúc đó nhà vua mới nói:

- Cuộc đời con người rất ngắn ngủi, nhưng thời gian lại vô cùng và vật chất là vĩnh cửu. Con người chết đi, biến thành tro bụi bón cho mặt đất mỡ màu, đất lại nuôi cây lúa mì mọc lên, cây lúa mì sinh hạt, người ta ăn hạt lúa mì và như vậy là ăn chính thân xác của mình. Hằng hà sa số những thế kỉ trôi qua, tất cả trong vũ trụ này đều lặp lại - con người, thú vật, ngọc đá, cây cối. Trong vòng luân chuyển vĩ đại của thời gian và vật chất, ta và nàng cũng sẽ được lặp lại, ôi người yêu của ta. Điều đó cũng giống như khi chúng ta bỏ đầy một chiếc túi lớn những hòn sỏi nhỏ nhặt trên bờ biển, trong đó ném lẫn vào chỉ một viên ngọc quý sa-phia, và trong rất nhiều lần nhặt sỏi từ trong túi ra, sớm hay muộn, ta cũng sẽ gặp được viên ngọc quý nọ. Ta với nàng sẽ gặp nhau, Sulamif ạ, chúng ta sẽ không nhận ra nhau, nhưng trái tim của chúng ta sẽ hướng đến cùng nhau trong nỗi hân hoan và buồn nhớ, vì rằng chúng ta đã gặp nhau rồi, ôi nàng Sulamif dịu hiền, toàn hảo của ta, nhưng chúng ta không còn nhớ điều đó nữa.

- Không, chàng ơi, không phải thế! Em còn nhớ, khi chàng đứng dưới cửa sổ nhà em và gọi em: “Ôi, bạn tình xinh đẹp của ta, hãy ra đây cùng ta, mái tóc ta đã ướt đẫm sương đêm!” - thì em đã nhận ra chàng, em đã nhớ ra chàng và một niềm sung sướng pha lẫn kinh hoàng bóp nghẹt lấy trái tim em. Hãy nói cùng em, ôi quân vương của em, hãy nói em nghe, ôi Solomon của em: nếu ngày mai em chết, thì chàng có nhớ em, cô gái vườn nho da ngăm ngăm đen của chàng, Sulamif của chàng không?

Ôm ghì mái đầu của nàng vào ngực mình, vua Solomon xúc động thì thầm:

- Nàng đừng bao giờ nói như vậy... đừng nói như vậy, ôi Sulamif! Nàng đã được Đức Chúa Trời lựa chọn, nàng là chân thân hiện tại, nàng là nữ chúa của linh hồn ta... Cái chết sẽ không động tới nàng...

Một tiếng chuông đồng dữ dội chợt vang trên bầu trời Jerusalem. Tiếng chuông rền rĩ chao đảo rất lâu trong thinh không, và khi nó đã im rồi, những hồi âm run rẩy mãi vẫn còn lượn lờ quanh quất.

- Đó là ở đền thờ nữ thần Isis buổi tế lễ đã kết thúc, - vua Solomon nói.

- Em thấy sợ lắm, ôi chàng tuyệt vời của em! - Sulamif thì thầm. - Một nỗi kinh hoàng tăm tối xâm chiếm lòng em... Em không muốn chết... Em còn chưa được thỏa những vòng tay âu yếm của chàng. Hãy ôm em đi... Hãy ghì chặt em hơn nữa... Hãy đặt em như dấu ấn lên trái tim chàng, như dấu ấn lên da thịt chàng!...

- Nàng đừng sợ chết, ôi Sulamif. Tình yêu cũng mạnh ngang cái chết. Nàng hãy xua đi những ý nghĩ u buồn. Nàng có muốn ta kể cho nàng nghe về những cuộc chiến tranh của vua David, về các yến tiệc và những chuyến đi săn của hoàng đế Sussakim? Nàng có muốn nghe một trong những câu chuyện cổ tích bắt nguồn ở xứ Ophir?... Nàng có muốn ta kể về các chuyện kì diệu của Vakramaditya?

- Em rất muốn chứ, ôi hoàng đế của em. Chàng cũng biết rằng khi nghe chàng nói, trái tim em như mọc cánh vì sung sướng! Nhưng em lại muốn cầu xin chàng về một điều khác...

- Ôi, Sulamif, nàng hãy nói tất cả những gì nàng muốn! Nàng hãy hỏi xin ta cuộc sống của ta - ta sẽ trao ngay nó cho nàng với niềm hoan lạc. Ta sẽ chỉ tiếc rằng đã đền đáp tình yêu của nàng bằng một giá quá mọn mà thôi.

Sulamif rạng rỡ mỉm cười trong đêm tối vì hạnh phúc, nàng vòng tay ôm quanh cổ vua Solomon, thì thầm vào tai ngài:

- Vậy em xin chàng, ngày mai trời vừa sáng, chàng hãy cùng em đi đến đó... tới vườn nho... Đến nơi bãi cỏ và những cây bá hương, nơi cạnh bức tường đá thấp hai tay chàng đã chiếm đoạt hồn em. Em xin chàng điều đó, ôi người yêu quý của em... Ở đó em sẽ lại dâng chàng những âu yếm của em.

Nhà vua đắm đuối hôn lên đôi môi người bạn tình.

Nhưng Sulamif bỗng đột ngột ngồi dậy trên giường và lắng nghe.

- Có chuyện gì vậy, ôi nàng bé bỏng của ta? Cái gì làm nàng sợ? - Vua Solomon hỏi.

- Khoan đã, ôi chàng của em... Có người đang đi đến đây... Đúng thế... Em nghe tiếng chân bước.

Nàng ngừng nói. Nhưng xung quanh im lặng đến mức hai người nghe rõ cả nhịp tim đập của nhau.

Có một tiếng gì đó khẽ vang lên phía ngoài bức tường và cánh cửa phòng bỗng mở toang không tiếng động.

- Ai đấy? - Solomon quát hỏi.

Nhưng Sulamif đã vụt chồm dậy khỏi giường, bằng một bước nhảy lao đến đón bóng người đen cầm thanh kiếm sáng loáng trong tay. Và ngay lúc đó, bị một nhát đâm nhanh và gần, nàng kêu thốt lên yếu ớt như thể ngạc nhiên và ngã xuống sàn nhà.

Vua Solomon vung tay đập vỡ bức màn bằng ngọc hồng mã não che ngọn đèn đêm. Ngài trông thấy Eliab đứng cạnh cửa, hơi cúi xuống bên người Sulamif, lảo đảo như đang say. Dưới cái nhìn của vua Solomon, viên tướng trẻ ngẩng đầu lên. Bắt gặp đôi mắt thịnh nộ, khủng khiếp của nhà vua, gã tái nhợt người và rên lên. Sự tuyệt vọng và kinh hoàng làm méo xệch khuôn mặt gã. Đột nhiên cúi gập người xuống, rụt đầu vào cổ áo khoác ngoài, gã len lét, như một con chó hoang khiếp đảm, bắt đầu bò ra khỏi buồng. Nhưng nhà vua, chỉ nói đúng ba tiếng, đã bắt gã dừng lại:

- Ai ép ngươi?

Cả người run rẩy, hai hàm răng va vào nhau, mắt trắng dã vì kinh hoàng, viên tướng trẻ đáp khàn khàn:

- Hoàng hậu Astiz...

- Đi khỏi đây ngay, - vua Solomon ra lệnh, - Hãy nói với đội cấm vệ để họ canh phòng nhà ngươi.

Một lúc sau mọi người cầm đèn nháo nhác chạy khắp cung điện. Tất cả các buồng đều sáng trưng. Các quan ngự y, tướng lĩnh và bạn bè nhà vua kéo đến.

Quan chánh ngự y nói:

- Tâu bệ hạ, giờ thì cả Chúa Trời lẫn khoa học đều chịu bó tay. Khi rút thanh kiếm cắm ở ngực ra, nàng sẽ chết.

Vừa đúng lúc đó Sulamif tỉnh lại và cất tiếng nói với nụ cười thanh thản:

- Em muốn uống nước.

Khi đã uống xong, với nụ cười dịu dàng đẹp mê hồn, nàng dừng ánh mắt của mình trên gương mặt vua Solomon và không rời ra nữa; còn nhà vua quỳ trước giường nàng, cũng hoàn toàn khỏa thân như nàng, không nhận thấy hai đầu gối của mình tắm ngập trong máu nàng và đôi tay mình cũng nhuộm đầy máu đỏ.

Và nàng Sulamif kiều lệ tuyệt vời đắm đuối nhìn người yêu quý của mình, mỉm cười dịu dàng và khó nhọc nói từng lời một:

- Em xin tạ ân chàng, ôi hoàng đế của em, vì tất cả: vì tình yêu của chàng, vì vẻ tuấn kiệt của chàng, vì sự anh minh thông thái của chàng, mà chàng đã cho phép em áp môi mình lên đó như lên một nguồn mạch ngọt ngào. Hãy cho em hôn đôi tay chàng, xin đừng gỡ tay chàng khỏi miệng em cho đến khi hơi thở cuối cùng chưa rời bỏ ngực em. Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ có người đàn bà nào hạnh phúc hơn em. Em tạ ân chàng, ôi đấng vương quân của em, bạn tình yêu quý của em, chàng đẹp tuyệt vời của em. Xin chàng một đôi khi hãy nhớ đến người nô lệ của chàng, hãy nhớ đến nàng Sulamif bị mặt trời đốt rám của chàng.

Vua Solomon đáp lời nàng bằng một giọng trầm và chậm:

- Cho đến khi nào những con người sẽ vẫn còn yêu nhau, khi vẻ đẹp của tâm hồn và thể xác vẫn là niềm mơ ước tốt đẹp nhất, ngọt ngào nhất trên cõi đời, ta thề với nàng, ôi Sulamif, tên của nàng vẫn sẽ được nhắc đến với một niềm âu yếm và tri ơn qua nhiều thế kỉ.

Gần sáng, nàng Sulamif không còn nữa.

Đến lúc đó nhà vua mới đứng dậy; ngài ra lệnh tắm rửa cho mình rồi mặc tấm áo bào màu huyết dụ lộng lẫy nhất thêu hình những con scarab[29] thiêng bằng vàng, đội lên đầu chiếc vương miện làm bằng hồng ngọc đỏ như máu tươi. Đoạn ngài gọi Vanya đến và điềm tĩnh nói:

- Vanya, nhà ngươi sẽ đi giết chết Eliab.

Nhưng viên tướng già đưa hai tay ôm mặt và quỳ sụp xuống trước mặt vua:

- Tâu bệ hạ, Eliab là cháu của hạ thần!

- Ngươi đã nghe rõ ta nói chưa, Vanya?

- Thưa bệ hạ, xin người hãy tha cho hạ thần, đừng trút cơn thịnh nộ lên đầu hạ thần, hãy ra lệnh cho một người nào khác làm việc đó. Eliab sau khi ra khỏi cung điện đã chạy vào đền thờ và ôm lấy sừng thiêng trên bệ đặt vật tế. Hạ thần già rồi, cái chết đã đến gần, và hạ thần không dám đè nặng lên linh hồn mình một lúc hai tội lớn như vậy.

Nhưng nhà vua bác lại:

- Thế khi ta sai nhà ngươi giết chết Adonias, anh trai của ta, lúc đó cũng đã ôm lấy sừng thiêng của bệ thờ, sao nhà ngươi tuân lời ngay, Vanya?

- Xin bệ hạ tha tội! Xin bệ hạ hãy thể tình cho hạ thần!

- Ngẩng mặt lên! - Vua Solomon ra lệnh.

Khi Vanya ngẩng mặt lên và bắt gặp ánh mắt của nhà vua, lão vội đứng dậy và lặng lẽ đi ra cửa.

Tiếp đó quay sang phía Ahissar, quan chỉ huy ngự lâm quân và coi sóc cung vua, Solomon ra lệnh:

- Ta không muốn bắt hoàng hậu phải chết, cứ để cho bà ta sống như thế nào tùy ý, chết ở đâu tùy ý. Nhưng sẽ không bao giờ được nhìn thấy mặt ta nữa. Ahissar, ngay hôm nay ngươi hãy phái một đoàn súc vật thồ và tiễn hoàng hậu đến bến thuyền Jaffa, rồi từ đó lên đường về Ai Cập, đến cung hoàng đế Sussakim. Còn bây giờ tất cả hãy lui ra.

Còn lại một mình trong phòng với thi hài Sulamif, vua Solomon ngắm nhìn rất lâu những đường nét tuyệt mĩ của nàng. Gương mặt nàng trắng nhợt, chưa bao giờ mặt nàng lại xinh đẹp đến vậy lúc sinh thời. Đôi môi hé mở mới một giờ trước đây hãy còn hôn vua Solomon giờ đang mỉm cười bí ẩn và khoái lạc, để hở ra hai hàm răng trắng ánh lên ẩm ướt.

Nhà vua nhìn người yêu đã chết của mình rất lâu, rồi ngài khe khẽ chạm ngón tay lên vầng trán đã bắt đầu mất dần hơi ấm cuộc sống của nàng; và chậm chạp, rất chậm chạp, ngài bước ra khỏi phòng.

Ngoài cửa, thầy cả thượng phẩm Azariah, con trai của Zadok, đang đứng chờ ngài. Tiến đến cạnh nhà vua, Azariah hỏi:

- Tâu bệ hạ, chúng ta sẽ làm gì với thi hài người đàn bà này? Hôm nay là ngày lễ Sabba[30].

Nhà vua nhớ lại nhiều năm trước, khi phụ thân của ngài qua đời, thi hài nằm trên cát đã bắt đầu rữa ra. Một bầy chó ngửi thấy mùi xác chết tụ tập xung quanh với những cặp mắt đỏ ngầu vì đói và thèm thuồng. Lúc đó, cũng như bây giờ, thầy cả thượng phẩm, một ông già lụ khụ, cha của Azariah, đã hỏi ngài:

- Phụ thân của bệ hạ nằm kia, lũ chó có thể cắn xé thi hài người. Chúng ta phải làm gì bây giờ? Lập đàn tế vong linh đức vua và làm ô uế ngày lễ Sabba, hay tuân thủ luật lệ ngày lễ Sabba mà để thi hài phụ thân bệ hạ nằm đấy cho lũ chó sói cắn xé?

Lần ấy vua Solomon đáp:

- Hãy để đấy. Con chó sống tốt hơn con sư tử chết... Giờ đây, sau những lời của thầy cả thượng phẩm, ngài nhớ lại chuyện đó, trái tim ngài thắt lại vì đau buồn và kinh sợ.

Không trả lời câu hỏi của thầy cả thượng phẩm, ngài bước đi tiếp đến cung pháp đình.

Như thường lệ vào mọi buổi sáng, hai viên thư lại của ngài là Elihofer và Ahijah đã chầu chực trên chiếu ở hai bên ngai vàng, tay cầm sẵn cuộn giấy chỉ thảo, bút và mực. Khi nhà vua bước vào, hai người đứng dậy, cúi sát đất lạy chào. Vua Solomon ngồi lên ngai làm bằng ngà voi với các vật trang trí bằng vàng, đặt khuỷu tay lên lưng con sư tử vàng, nghiêng đầu kê lên bàn tay và ra lệnh:

- Viết đi!

“Hãy đặt em như dấu ấn lên trái tim chàng, như nhẫn ngọc lên ngón tay chàng, vì rằng ái tình mạnh ngang cái chết, và lòng ghen dữ dội như địa ngục: Những mũi tên của nó là những mũi tên lửa”.

Rồi ngài ngồi lặng đi rất lâu, khiến hai viên thư lại nghẹt thở vì lo lắng; cuối cùng ngài nói:

- Hãy để ta lại một mình.

Suốt cả ngày hôm đó, cho đến khi bóng đêm bắt đầu buông xuống, vua Solomon ngồi cô đơn trên ngai vàng với những ý nghĩ của mình, không một ai dám bước chân vào cung pháp đình rộng mênh mông và trống vắng.

Chú thích:

[29] Scarab: Tiếng Latin: scarabaeus - một loài bọ hung, được những người Hi Lạp cổ đại thờ như vật thiêng.

[30] Sabba (tiếng Do Thái): Thứ Bảy, là một ngày lễ tôn giáo, mọi người phải nghỉ ngơi, yên tĩnh, không được làm việc.

HẾT