← Quay lại trang sách

- XI -

Mười viên tư tế bận đồ trắng với những vệt đỏ loang lổ bước ra giữa đàn thờ. Theo sau là hai viên tư tế mặc xiêm y đàn bà - hôm nay họ phải đóng vai Nephthys và Isis khóc than Osiris. Tiếp đó, từ sâu phía sau bàn thờ hiện ra một người khoác áo choàng khiton thô không có vật trang sức nào; ánh mắt của tất cả đàn bà lẫn đàn ông trong đền lập tức háo hức dán chặt lên người anh ta. Đó chính là viên tu sĩ ẩn cư đã trải qua một cuộc thử thách quên mình cực nhọc suốt mười năm trên núi Liban và hôm nay sẽ tình nguyện dâng lễ tế máu sinh thực vĩ đại lên nữ thần Isis. Khuôn mặt anh ta hốc hác vì đói khát, cháy sạm nắng gió, vẻ khắc khổ, nhợt nhạt, cặp mắt nghiêm cẩn nhìn xuống đất, và từ người anh ta một nỗi kinh hoàng siêu nhiên toát ra bao trùm lên đám đông.

Bước ra sau cùng là viên đại tư tế của đền thờ, một tu sĩ già trăm tuổi, đầu đội mũ tế, vai choàng da hổ, ngực khoác yếm gấm thêu hình đuôi chó núi.

Quay mặt về phía những người đang cầu nguyện, viên đại tư tế cất giọng già nua, êm ái và run rẩy:

- Sutop di gotpu (Đức vua dâng lễ).

Rồi quay người sang phía bệ đặt vật tế, ông nhận từ tay người giúp việc một con bồ câu trắng chân đỏ, chặt đứt đầu chim, moi quả tim từ trong ngực của nó ra, vẩy máu làm phép thánh lên bệ thờ và lên con dao thiêng bằng đá đặt trên đó.

Sau một hồi im lặng ngắn, viên đại tư tế cao giọng:

- Chúng ta hãy khóc than thần Osiris vĩ đại!

Hai tu sĩ hoạn thị vận xiêm y đàn bà - tượng trưng cho Isis và Nephthys - lập tức bắt đầu than khóc bằng giọng du dương rất hài hòa với nhau:

- “Hãy trở về ngôi nhà của mình đi, hỡi chàng trai tuấn tú. Được trông thấy chàng là nỗi mong mỏi khao khát. Isis đang khẩn nài chàng. Isis, người đã được hoài thai trong cùng một nang bào, là vợ, là em gái của chàng.

Hãy cho chúng ta thấy lại gương mặt chàng, hỡi vị minh thần sáng láng. Đây là Nephthys, em gái của chàng, đang nhỏ lệ vò đầu vật vã khóc than.

Trong cơn bi thương tử biệt, chúng ta đi tìm thi thể của chàng đẹp tuyệt. Hỡi chàng Osiris, hãy trở về nhà của mình đi!”.

Hai viên tư tế khác cũng cất tiếng hòa giọng hát. Đó là thần Horus và Anubis thương khóc Osiris; mỗi khi họ vừa đọc lên một câu thơ, dàn đồng ca đứng trên các bậc tam cấp liền lặp lại một điệp khúc bi ai và trang trọng.

Tiếp đó cũng với bài hát trên, các viên chánh tư tế rước từ trong điện thờ ra tượng của nữ thần, giờ không đặt trong naos nữa, nhưng vẫn được phủ kín từ đầu đến chân bằng một tấm áo choàng đen dính những ngôi sao bằng vàng, chỉ để lộ ra đôi chân bạc với những con rắn quấn quanh, còn trên đầu là một đĩa tròn cũng bằng bạc gắn vào cặp sừng bò cái. Trong tiếng thanh la, lục lạc, tiếng khóc não nề, đoàn rước nữ thần Isis chậm chạp rời bàn thờ đi theo bậc tam cấp xuống phòng lớn của đền, diễu quanh các bức tường, giữa những hàng cột.

Đó là nữ thần Isis đang tìm nhặt những mảnh thi thể của chồng mình bị ném tung đi khắp nơi để cùng với Toot và Anubis làm cho thần sống lại:

“Vinh quang thay thành Abydos đã cất giữ mái đầu tuyệt đẹp của chàng, ôi Osiris.

Vinh quang thay thành Memphis, nơi chúng ta tìm thấy cánh tay phải của vị thần vĩ đại, cánh tay chiến tranh và cứu nạn.

Và vinh quang thay thành Sais đã giữ gìn cánh tay trái của đấng minh thần sáng láng, cánh tay phán xử công bình.

Và vinh quang thay thành Thebes, nơi trái tim thần Osiris yên nghỉ”.

Cứ thế, nữ thần đi khắp đền, quay trở lại bàn thờ, và tiếng hát mỗi lúc một trở nên say sưa, vang to hơn. Cơn hứng cảm thiêng liêng đã xâm chiếm cả các tư tế hành lễ lẫn những người cầu nguyện. Isis đã tìm thấy tất cả các phần thân thể của thần Osiris, chỉ còn thiếu một bộ phận - đó là phallus thiêng liêng, vật làm thụ thai mẫu bào tạo sinh ra sự sống vĩnh cửu mới. Sắp bắt đầu nghi thức vĩ đại nhất của lễ bí thần Osiris và Isis...

- Nhà ngươi đấy phải không, Eliab? - Hoàng hậu Astiz hỏi chàng trai vừa lặng lẽ bước vào cửa.

Trong bóng tối của gian phòng, gã câm lặng quỳ xuống dưới chân nàng và ghé môi hôn lên mép áo nàng. Hoàng hậu cảm thấy gã đang khóc vì sung sướng, xấu hổ và thèm muốn. Đặt bàn tay lên mái đầu tóc quăn và cứng của gã, hoàng hậu cất tiếng:

- Eliab, nhà ngươi hãy kể cho ta nghe tất cả những gì ngươi biết về nhà vua và về cô gái trông vườn nho nọ.

- Ôi, thưa hoàng hậu, hoàng hậu yêu nhà vua đến thế! - Eliab thốt ra với một tiếng rên cay đắng.

- Nói đi... - Astiz ra lệnh.

- Tôi có thể nói gì đây, thưa hoàng hậu? Trái tim tôi tan vỡ vì ghen tuông.

- Nói đi!

- Nhà vua chưa từng yêu ai như yêu cô ta. Ngài không một phút giây nào rời bạn tình mới. Đôi mắt ngài chói ngời hạnh phúc. Ngài ban phát cho mọi người quanh mình rất nhiều ân sủng và quà tặng. Nhà vua, một đấng kiêu hùng, anh minh, giờ như một kẻ nô lệ phủ phục dưới chân cô ta, và như một con chó không rời mắt khỏi mặt chủ...

- Nói đi!

- Ôi, sao hoàng hậu hành hạ tôi đến thế! Và cô ta... cô ta là hiện thân của tình yêu, của sự âu yếm và đắm say! Cô ta dịu hiền và e lệ, cô ta không biết, không thấy gì ngoài tình yêu của mình. Cô ta không làm ai tức giận, ghen tuông, ganh ghét...

- Nói đi! - Hoàng hậu rên lên cuồng loạn, bấu chặt những ngón tay mềm mại của mình vào mái tóc quăn của Eliab, kéo đầu gã vào sát người mình, làm cho những mảnh trang sức bằng bạc trên chiếc áo trong suốt của nàng cào rách mặt gã.

Cũng trong lúc đó trên bàn thờ quanh bức tượng nữ thần phủ trong tấm áo choàng đen, các nam tư tế và nữ tư tế quay cuồng trong cơn hứng khởi thiêng liêng và phát ra những tiếng gầm gào giống như tiếng sủa dưới dàn đệm của thanh la, chũm chọe.

Một số trong bọn họ tự quật những chùm roi nhiều ngọn làm bằng da tê giác lên thân mình, một số khác dùng dao ngắn vạch lên ngực, lên vai mình những vết thương dài đẫm máu, có người lại dùng tay xé miệng, dứt tai mình và lấy móng tay cào nát mặt mình. Ở chính giữa đám người hát múa cuồng loạn này, ngay dưới chân của nữ thần, viên tu sĩ ẩn cư từ núi Liban xuống đang quay tròn một chỗ trong chiếc áo dài trắng như tuyết với một tốc độ khó hình dung nổi. Chỉ có viên đại tư tế từ đầu đến giờ vẫn đứng bất động, trong tay cầm con dao tế thiêng bằng đá vỏ chai obsidian xứ Ethiopia để sẵn sàng trao vào phút khủng khiếp cuối cùng.

- Phallus! Phallus! Phallus! - Các nam nữ tư tế gào lên trong cơn cuồng khoái tột độ. - Phallus của ngài đâu, hỡi vị thần sáng láng! Hãy đến để thụ tinh nữ thần đi. Kìa bộ ngực của nữ thần đang bị giầy vò vì khao khát! Và bụng nữ thần như sa mạc trong những tháng hè nóng bỏng chờ mưa.

Một tiếng rú chói tai điên loạn, khủng khiếp trong một thoáng át đi toàn bộ dàn đồng ca. Các nam tư tế và nữ tư tế vội lùi ra hai bên, tất cả mọi người có mặt trong đền thờ trông thấy người tu sĩ ẩn cư trên núi Liban xuống đứng hoàn toàn trần truồng với thân hình dài ngoẵng, vàng bủng và xương xẩu. Viên đại tư tế trao con dao đá cho anh ta. Trong đền trở nên im phăng phắc. Viên tu sĩ ẩn cư cúi nhanh người xuống, làm một động tác đột ngột, rồi ngẩng lên, cùng với tiếng hú đau đớn và khoái lạc ném một miếng thịt không có hình dạng dẫm máu xuống chân nữ thần.

Anh ta lảo đảo. Viên đại tư tế thận trọng đỡ lấy anh ta, quàng tay qua lưng dẫn đến bên tượng nữ thần Isis, nhẹ nhàng nâng tấm áo choàng đen phủ lên đầu anh ta và giữ nguyên như vậy một lúc để anh ta có thể kín đáo, người ngoài không trông thấy, gắn chiếc hôn của mình lên miệng của nữ thần đã được thụ tinh.

Ngay liền sau đó, anh ta được đặt lên cáng và khiêng đi khỏi bàn thờ. Viên tư tế trông cửa bước ra ngoài cửa ngôi đền, vung cây búa gỗ đánh lên mặt chiếc chuông đồng lớn để thông báo cho toàn thể thế giới biết rằng điều bí ẩn thiêng liêng và vĩ đại của việc thụ tinh nữ thần đã hoàn tất. Tiếng chuông đồng cao vút ngân nga vang lên trên bầu trời Jerusalem.

Hoàng hậu Astiz vẫn tiếp tục quằn quại toàn thân, nâng đầu Eliab đẩy ngửa ra phía sau. Hai mắt nàng cháy lên một ngọn lửa đỏ căng thẳng. Và nàng ném ra chậm chạp, từng lời một:

- Eliab, anh có muốn ta sẽ làm cho anh thành vua của nước Judea và Israel không? Anh có muốn trở thành chúa tể của toàn bộ xứ Syria và Mesopotamia, Phoenicia và Babylon không?

- Không, thưa hoàng hậu, tôi chỉ muốn nàng...

- Được, anh sẽ là ông chủ của ta. Tất cả những đêm dài của ta sẽ thuộc về anh. Từng lời nói, từng cái nhìn, từng hơi thở của ta sẽ thuộc về anh. Anh biết mật lệnh vào cung. Hôm nay anh hãy đến đó, và giết chết họ. Anh sẽ giết chết cả hai người! Anh phải giết chết cả hai người!

Eliab muốn cất tiếng nói một điều gì đó. Nhưng hoàng hậu đã kéo gã đến sát bên mình và đặt lên miệng gã cặp môi nóng bỏng cùng đầu lưỡi của mình. Chiếc hôn kéo dài rất lâu. Rồi đột ngột đẩy chàng trai ra khỏi mình, hoàng hậu Astiz ra lệnh ngắn gọn và đầy uy quyền:

- Đi đi!

- Tôi xin đi ngay, - Eliab cúc cung đáp.