Chương 139 Dĩ hòa vi quý, vạn sự dĩ hòa vi quý
Tần Vân Địch tiếp tục nói: “Trong cây súng này có giấu tổng cộng hai mươi viên Thần Đinh Phá Vực, bên trên đều có khắc trận pháp Ngự Vật.”
“Sau khi sư huynh giải quyết cường địch cũng có thể trực tiếp dựa vào trận pháp thu hồi nó lại, sau khi lắp đặt lại thì tái sử dụng.”
“Ngoài ra, bản thân thanh súng này là vũ khí cấp linh khí trung phẩm, uy lực cực kỳ không tầm thường.”
“Sau khi sư huynh nhỏ máu nhận chủ cũng có thể coi khẩu súng này là phi kiếm ngự khí giết địch.”
“Vào lúc đối phương buông lỏng cảnh giác đột ngột khởi động trận pháp.”
“Như vậy có lẽ sẽ tạo ra được hiệu quả bất ngờ.”
...
Thẩm Thiên nhìn Tần Vân Địch gương mặt nở nụ cười si mê, đôi mắt hoàn toàn híp lại mang theo sự hồn nhiên vô hại thì cảm thấy kinh ngạc.
Sư đệ ơi sư đệ, vốn ta còn tưởng ngươi là một con mọt khoa học kỹ thuật không có tâm cơ, không ngờ ngươi...!
Dường như Tần Vân Địch nhìn ra được suy nghĩ trong biểu cảm của Thẩm Thiên, vội vàng giải thích.
“Sư huynh chớ nên hiểu lầm, đây là những lời mẫu tôn nói lúc luyện chế đấy!”
“Đệ cũng nghĩ rằng loại pháp khí này hơi thiếu quang minh chính đại.”
Thẩm Thiên cười nói: “Pháp bảo thì làm có quang minh với không quang minh.”
“Chỉ cần không dùng những biện pháp thương thiên hại lý luyện chế ra pháp khí tà ác thì sư đệ không cần chấp nhất.”
Nói rồi Thẩm Thiên vận chuyển pháp lực, ép ngón trỏ của mình chảy ra một giọt tinh huyết nhỏ nó lên khẩu súng ngắn.
Lập tức, một tia sáng óng ánh lấp lóe, Thẩm Thiên cảm thấy giữa khẩu súng ngắn này với ngón tay mình có một sợi dây liên kết.
Roẹt!
Tay Thẩm Thiên kết ra pháp quyết, lập tức Liên Xạ Thần thương nhẹ nhàng lay động.
Thẩm Thiên thử dùng pháp lực điều khiển Liên Xạ Thần thương, phát hiện cũng không khó khăn lắm.
Sau khi nhỏ máu nhận chủ, cây súng thần này giống như tứ chi của mình, vô cùng linh hoạt.
Thẩm Thiên khống chế Liên Xạ Thần thương điều chỉnh đầu súng, từ từ nhắm vào một khối cự thạch cao khoảng một trượng.
Bùm!
Một tiếng vang nhỏ, Liên Xạ Thần thương khẽ chấn động, hoa sẽ ở mũi súng nở rộ từng cánh từng cánh, lộng lẫy.
Phá Vực Thần Đinh vốn khảm trong hoa sen trong nháy mắt hóa thành một tia sáng kim sắc xuyên qua khối cự thạch cao một trượng kia.
Ngay sau đó, Thần đinh đấy va chạm mạnh vào đại trận hộ sơn trên mặt đất, trong nháy mắt tạo thành một lỗ thủng xuyên qua đại trận hộ sơn.
Thần đinh đâm sâu vào đại địa, mặc dù uy lực không lớn bằng một chùy ban nãy Thẩm Thiên đánh ra nhưng lực xuyên thấu thì lớn hơn.
Thẩm Thiên âm thầm tán thưởng súng tốt, sau đó hắn lại thi triển pháp lực triệu hồi súng thần và Thần đinh thêm lần nữa.
Lắp đặt lại.
...
“Vân Địch sư đệ, vì sao Kim Liên sư thúc lại luyện chế ra thanh súng ngắn như vậy, sư thúc có nói gì không?”
Thẩm Thiên nhìn Liên Xạ Thần thương, mặc dù về phẩm cấp hay quy tác nó đều cao hơn Tử Kim chùy.
Nhưng đối với tu sĩ Kim Đan trở xuống thì sự khác biệt về uy lực lại không nhiều lắm.
Nếu cận chiến thì so ra Thẩm Thiên vẫn thích Tử Kim chùy hơn.
Dù sao lúc cận chiến cũng dài thêm tấc nào mạnh hơn tấc đấy, hầu hết nam tử đều không thích dùng súng chiến đấu quá ngắn.
Còn loại vũ khí có lực chiến đấu đủ mạnh như Tử Kim chùy, khi chiến đấu cũng có cảm giác thỏa mãn hơn.
Nhất là lúc phối hợp với Hỗn Nguyên Thần Lôi bộc phát thì đúng là nổ tung!
Cho nên Thẩm Thiên không thể nào hiểu được vì sao khẩu súng này lại ngắn như vậy.
Tần Vân Địch nghe Thẩm Thiên nói vậy thì sắc mặt trở nên kỳ quái: “Sư huynh thích súng dài à?”
“Mẫu tôn nói Liên Xạ Thần thương chủ yếu là có tác dụng công kích từ xa cho nên chủ yếu ưu tiên linh hoạt, tốc độ.”
“Nếu luyện chế nó thành súng dài tám trượng thì lúc điều khiển sẽ không đủ linh hoạt mà còn đầu đuôi lẫn lộn.”
“Súng ngắn ba thước điều khiển nhẹ nhàng, điều chỉnh phương hướng cấp tốc nhanh chóng, mẫu tôn cảm thấy kích thước này là phù hợp nhất.”
“Đương nhiên còn có một nguyên nhân nữa là, giá của Huyền Thiết Tinh Túy vạn năm... khụ khụ... cho nên phải tiết kiệm một chút.”
Thẩm Thiên bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế, sư huynh quả nhiên cân nhắc không chu toàn, món quà này ta rất thích.”
Nghe Thẩm Thiên tán đồng, Tần Vân Địch híp mắt cười: “Sư huynh thích thì tốt rồi.”
Nói xong, đôi mắt dưới mí mắt Tần Vân Địch hơi chuyển động.
Hắn ta cảm thấy đây là lúc thích hợp nhất để thỉnh giáo sư huynh về Thủy Nghịch m Dương đại đạo rồi.
Dù sao sư huynh chỉ tùy tiện nói vài câu là có thể khiến Thánh địa nghiên cứu ra được vũ khí cường đại như vậy, chắc chắn hắn có những lý giải siêu phàm thoát tục về m Dương đại đạo.
Gần đây Tần Vân Địch luôn cân nhắc không biết có cách nào để phóng đại uy lực m Dương trưởng lão thêm bước nữa không.
Nhưng hắn ta gặp phải bình cảnh nên nghĩ là chỉ có thể đến tìm sư huynh nhờ chỉ điểm.
Chỉ như vậy bình cảnh kia có lẽ sẽ được phá trong nháy mắt!
Tần Vân Địch đang định mở miệng thì bỗng nhiên nghe thấy phía xa trên bầu trời truyền đến một tiếng quát lớn.
“Thẩm Thiên, tên hèn hạ vô sỉ ngươi dám mượn tổ huấn bản môn khi dễ Vân Hi sư muội!”
“Ngươi có bản lĩnh thì cùng Phương mỗ đấu trận thư hùng, Phương mỗ muốn xem xem ngươi có bản lĩnh gì mà đảm nhiệm vị trí Thánh tử của bản môn!”
Vừa dứt lời, trên bầu trời bắn ra thần quang màu vàng đỏ, một nam tử mặc Thánh giáp hoàng kim tay cầm Xích Diễm Long thương bắn tới.
Sau lưng hắn ta là dị tượng Chu Tước và Kỳ Lân to lớn bao phủ cả bầu trời tản ra khí thế bá đạo ngập trời.
Đúng vậy, người này chính là cường giả tối cao trong đệ tử đương đại của Thần Tiêu Thánh địa, Đại sư huynh Kim Đan Bát Chuyển Phương Thường!
Hắn ta giận dữ phóng lên trời, trừng mắt đứng đấy, bay thẳng tới Thánh Tử phong Thẩm Thiên ở.
Sau lưng hắn ta còn có một nam tử thanh y tuấn dật mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng.
“Đại sư huynh chớ có kích động, tất cả mọi người đều là sư huynh đệ đồng môn.”
“Dĩ hòa vi quý, vạn sự dĩ hòa vi quý!”
Trương Vân Đình thuyết phục thế nào cũng không thể khiến Phương Thường nguôi giận mà còn khiến gương mặt thô kệch của hắn ta càng lộ vẻ phẫn nộ.
“Sư đệ đừng cản ta, kẻ này dựa vào tổ huấn cướp đi vị trí Thánh tử của đệ thì cũng thôi đi, đã vậy còn ngấp nghé Vân Hi sư muội!”
“Hoan ái nam nữ của giới Tu Tiên vốn nên tình đầu ý hợp, dựa vào tổ huấn ép buộc Vân Hi sư muội kết đạo lữ thì còn là anh hùng hảo hán gì nữa?”
“Hôm nay ta nhất định phải dạy bảo tên đăng đồ tử này một trận để hắn biết cái giá phải trả nếu khi dễ Vân Hi sư muội!”
Trong lúc nói, Phương Thường giống như ngôi sao băng màu đỏ vàng lai tới trước đại trận hộ sơn của Thái Tử phong.
Đối mặt với màn sáng nhàn nhạt của đại trận hộ sơn nhưng hắn ta không hề dừng lại mà vẫn đâm đầu vào.