← Quay lại trang sách

Chương 151 Ba mươi năm Hà Tây, ba mươi năm Hà Đông (2)

◇ ❖ ◇

Đoàn người kiểm tra lại hành lý một lượt, xác định không sót thứ gì mới xuất phát.

May sao nước Vụ Ẩn cũng không xa tiểu thế giới Thần Tiêu, chỉ khoảng ba ngàn dặm.

Đoàn người ngự kiếm phi hành, trong một ngày là có thể từ tiểu thế giới Thần Tiêu chạy đến thành Mê Vụ, hoàng đô nước Vụ Ẩn.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thiên ngự kiếm, cũng hơi sợ độ cao, thật sự không dám chỉnh tốc độ lên nhanh nhất.

Nếu không, mọi người sẽ đi nhanh hơn bây giờ nhiều.

Thành Mê Vụ khổng lồ đã ở ngay trước mắt, mọi người ấn đầu kiếm xuống.

Các thành trì ở tu tiên giới đều có trận pháp phòng không, phòng ngừa có yêu thú phi hành tập kích.

Nếu bay thẳng vào thành, rất có thể sẽ bị trận pháp phòng công hiểu lầm là đang tấn công thành.

Đương nhiên, cũng có thể hiểu trận pháp này được lập nên là để phòng ngừa có kẻ vụng trộm lẻn vào thành, không mua vé qua cửa.

Nên nhớ, mỗi lần sương vụ triều đến, phí vào thành Mê Vụ sẽ tăng vọt lên gấp mười mấy lần.

Chỉ dựa vào lệ phí của sương vụ thành này, GDP nước Vụ Ẩn đã tăng vọt.

Đoàn người Thẩm Thiên đến đây để rèn luyện, căn cứ theo nguyên tắc khiêm tốn hành động, không để lộ thân phận.

Sau khi giao phí vào thành, mọi người thuận lợi phi hành tiến vào trong thành Mê Vụ.

Đáng nhắc tới là, có mấy nữ tử đứng ở cửa thành nhìn thấy Thẩm Thiên bèn muốn tới bắt chuyện.

Kết quả, Trương Vân Hi chỉ nhàn nhạt liếc các nàng một cái, khí thế trực tiếp nghiền ép đối thủ không còn gì.

Lúc ấy, Thẩm Thiên phát hiện đưa theo Vân Hi sư tỷ ra ngoài lịch luyện là một lựa chọn sáng suốt.

Dù sao thì bị một sư tỷ dây dưa cũng tốt hơn bị một đám oanh oanh yến yến bao quanh đi!

◇ ❖ ◇

Sau một ngày ngự kiếm phi hành, mọi người đều cảm thấy khá mệt mỏi.

Bởi vậy, theo đề nghị của Trương Vân Hi, bọn họ quyết định đi vào Hồng Nguyệt Lâu trong thành để nghỉ ngơi.

Hồng Nguyệt Lâu là quán rượu lớn nhất trong thành Mê Vụ, mà Thần Tiêu Thánh Địa chính là cổ đông lớn nhất của tửu lâu này.

Bởi vậy, dù đã sắp đến kỳ sương vụ triều, lượng người qua lại trong thành Mê Vụ tăng nhanh chóng mặt tới mức nào đi nữa.

Chỉ cần Trương Vân Hi liên hệ với người phụ trách ở Hồng Nguyệt Lâu, bọn họ cũng có thể vào phòng ngay.

Thẩm Thiên thấy vậy không thể không cảm thán: Có chỗ dựa vẫn trâu bò nhất!

Đoàn người đi tới trước cửa Hồng Nguyệt Lâu, ngoài Trương Vân Hi, ai nấy đều âm thầm tán thưởng.

Quán rượu này được xây từ gỗ vân văn hương cực kỳ đắt đỏ, được điêu khắc cực kỳ tinh xảo đẹp mắt.

Trên đỉnh quán rượu khắc rồng vẽ phượng, cũng khắc rõ pháp trận tụ linh huyền diệu lôi kéo linh khí hội tụ quanh như vòng xoáy.

Từng đạo linh tuyền chảy róc rách trong hậu viện quán, dưới ánh mặt trời, hơi nước vẽ nên cầu vồng bảy sắc, đẹp không bút nào tả xiết.

Đoàn người đang định vào trong quán dừng chân thì thấy cửa lớn của Hồng Nguyệt Lâu mở ra, ném một thiếu niên say khướt ra ngoài.

Mặt mũi người này tiều tụy, tóc tai rối bù, toàn thân nồng nạc mùi rượu.

“Hỗn đản, mấy tên khốn kiếp các ngươi, khi trước bổn thiếu gia đã trả cho các ngươi không biết bao nhiêu tiền rượu!”

“Hiện giờ chỉ vì bổn thiếu gia mất hết tu vi, tìm các ngươi chỉ mua chịu hai cân túy tiên nhưỡng, các ngươi cũng không chịu sao?”

“Ghê tởm! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, một ngày nào đó nhất định các ngươi sẽ phải hối hận!”

Thiếu niên kia vừa dứt lời, bên trong đã có tiếng cười nhạo khinh bỉ.

“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây sao? Tiểu tử ngươi đang đùa ta đấy à?”

“Lão tử bán cho ngươi hai cân rượu còn phải chờ sáu mươi năm sau ngươi mới trả tiền à?”

Thiếu niên kia nhìn qua hình như khá có danh tiếng trong thành Mê Vụ này.

Sau khi hắn ta bị ném ra khỏi Hồng Nguyệt Lâu, rất nhanh đã thu hút chú ý người qua đường.

"Đây không phải là Triệu Hạo hay sao! Tên này lại chạy đến Hồng Nguyệt Lâu chuẩn bị uống rượu không trả tiền sao?”

"Trừ hắn ta ra còn có thể là ai? Haiz, trước đây hắn ta cũng từng là một thiếu niên tính tình kiêu ngạo, thật đáng tiếc."

“Hết cách rồi, con đường tu tiên chính là như vậy, người đã từng là thiên tài cũng có ngày trở thành đồ vô dụng, chỉ trách hắn ta không may mắn."

"Triệu Hạo bây giờ nhìn cũng thảm quá đi! Đây chính là thế tử Phần Thiên Hầu, chuẩn phò mã của nước Vụ Ẩn chúng ta trước kia sao?"

"Đừng nói nữa, nếu không phải Phần Thiên Hầu mất tích trên chiến trường thượng cổ thì có lẽ Triệu Hạo cũng sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma và mất hoàn toàn công lực."

"Trên thế giới làm gì có nếu như? Hiện tại hắn ta thật sự trở thành người tàn phế, ngay cả hôn ước cũng mất.”

"Nghe nói sản nghiệp Triệu gia đều bị những người khác trong gia tộc chiếm lấy, một phần cũng không để lại cho hắn ta."

"Ha ha, có lẽ lúc còn phong quang ở Triệu gia hắn ta đã tạo nghiệt nên giờ gặp báo ứng cũng nên!"

...

Quần chúng qua đường vĩnh viễn luôn thờ ơ, vô cảm xem thăng trầm cuộc đời người khác làm chuyện vui trong lúc rảnh rỗi của mình.

Lúc này, Triệu Hạo ở ven đường say khướt, người đi đường bàn luận chỉ trỏ ầm ĩ nhưng không một ai ra tay giúp đỡ.

Thẩm Thiên thở dài, chậm rãi đi về phía Triệu Hạo, đưa tay đỡ hắn ta: "Huynh đệ, đừng nằm trên mặt đất."

Triệu Hạo mở đôi mắt lờ đờ vì say nhìn phía Thẩm Thiên: "Ôi, cô… Cô nương thật xinh đẹp."

Thẩm Thiên: "???"

Thẩm Thiên xin thề, nếu không phải người này say bất tỉnh nhân sự thì hắn đã cho một búa Tử Kim chùy rồi!

Được rồi!

Thật ra nguyên nhân chủ yếu nhất là khí vận của tiểu tử lôi thôi lếch thếch này nhìn qua tương đối dọa người.

Cha mẹ đã mất, tu vi mất luôn, gia sản bị cướp đoạt, còn chịu cảnh bị công chúa từ hôn.

Đây rõ ràng là mở đầu vô dụng, cuối cùng vực dậy bay lên trời mà!

Mà Thẩm Thiên nhìn thấy trên đỉnh đầu người này, quầng sáng khí vận quả thực không tầm thường.

Quầng sáng trên đỉnh đầu tiểu tử này rất kỳ lạ, phân nửa màu đen và phân nửa màu vàng.

Hơn nữa Thẩm Thiên thấy rõ, quầng sáng màu đen trên đỉnh đầu tên nay đang từ từ bị màu vàng bao trùm.