← Quay lại trang sách

Chương 150 Ba mươi năm Hà Tây, ba mươi năm Hà Đông (1)

Dịch: Phương Giai

Sư đệ nói rằng khá thích mình lúc trước hơn sao?

Quá tốt rồi. Bổn cô nương cũng cảm thấy ăn mặc thế này hoàn toàn không thoải mái!

Trương Vân Hi gật đầu nói: “Vậy phiền sư đệ lại chờ thêm một lát, ta đi đổi lại.”

Dứt lời, Trương Vân Hi bay lên Thánh Nữ phong như một làn khói, biến mất.

Thẩm Thiên bất đắc dĩ thở dài. Chờ vậy.

Nhưng lần này Trương Vân Hi sửa soạn nhanh hơn rất nhiều.

Chỉ sau một lát ngắn ngủi, nàng đã đổi về bộ Bạch hổ quang minh giáp, xuất hiện trước mặt mọi người.

Mái tóc dài tung bay được buộc đơn giản lại sau đầu, giáp bạc khoác áo choàng trắng tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Trương Vân Hi cười xán lạn: “Sư đệ, lần này chúng ta tới đâu du ngoạn đây?”

Thẩm Thiên bất đắc dĩ sửa lại: “Sư tỷ, chúng ta đi lịch luyện, chứ không phải đi du ngoạn.”

Hắn vẫn còn nhớ hình tượng cơ duyên trước đó nhìn được trên đỉnh đầu Phương Thường.

Nơi đầu tiên xuất hiện là một tòa thành trì ở Đông Hoang.

Tòa thành trì này tên là thành Mê Vụ, là đô thành của hoàng thất nước Vụ Ẩn, hết sức phồn hoa.

Tiền thân của Thẩm Thiên, Thập tam hoàng tử đọc rất nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, hiểu khá rõ tình hình các quốc gia.

Ở Đông Hoang, nước Vụ Ẩn này coi như cũng là quốc gia khá cường đại, còn lâu đời hơn cả nước Đại Viêm.

Nước Vụ Ẩn có đến mấy ngàn năm lịch sử, trong hoàng thất có không dưới mười vị Tôn giả cấp Nguyên Anh, có thể nói là nội tình cực mạnh.

Có thể nói, nhìn chung trong tất cả các quốc gia ở Thần Tiêu Thánh Địa, xét tất cả các lĩnh vực, nước Vụ Ẩn cũng được tính là cường quốc.

Mà thành Mê Vụ chính là đô thành hạch tâm của nước Vụ Ẩn, ở gần thành trì có không ít cơ duyên.

Theo như trong sách xưa ghi lại, ở ngoại ô cách thành Mê Vụ hơn trăm dặm về phía đông có một bình nguyên đầy sương.

Vùng bình nguyên này mênh mông vô tận, lâu nay vẫn được một màn sương linh vụ bao trùm.

Nếu tu tiên giả tiến vào trong sương mù, thần thức, linh giác sẽ bị linh vụ che đậy hoàn toàn.

Nếu chỉ đơn thuần dựa vào thị giác để phân biệt phương hướng, e là không đi được trăm mét đã hoàn toàn mất phương hướng.

Vì vậy, bình thường bình nguyên Mê Vụ là cấm địa tuyệt đối ở nước Mê Vụ, ngay cả Tôn giả Nguyên Anh cũng không dám tự tiện xông vào.

Nhưng cứ cách mỗi hai mươi năm, ở bình nguyên Mê Vụ sẽ có một lần “sương vụ triều” hiếm có, mê vụ sẽ xảy ra biến hóa.

Màn sương linh vụ dày đặc suốt trăm năm sẽ mở rộng và thu nhỏ phạm vi như thủy triều.

Khi triều dâng, thậm chí biên giới màn sương cso thể tới tận sát cửa thành Mê Vụ, mà khi triều rút sẽ lộ ra rất nhiều khu vực vốn bị phong bế.

Trong những khu vực ấy có rất nhiều kỳ trân dị thảo, tu sĩ có thể dùng chúng để luyện chế đan dược thượng phẩm.

Nếu may mắn, thậm chí còn có thể tìm được linh thảo cực kỳ trân quý trong màn sương này: phược tiên đằng.

Phược tiên đằng là một loại linh thảo phụ trợ cực kỳ trân quý, không phải nguyên liệu để luyện chê đan dược.

Nó cực kỳ cứng cỏi, là một trong những nguyên liệu để chế tác cực phẩm pháp khí Phược tiên tác.

Nếu có thể tìm được một gốc phược tiên đằng loại ba, tế luyện thành Phược tiên tác, thì có thể vây khốn cả Chân Nhân.

Nếu có thể tìm được một gốc phược tiên đằng loại bốn, tế luyện thành Phược tiên tác, có thể trói được cả Tôn giả.

Trong quá trình chiến đấu với kẻ địch, nếu có một cây Phược tiên tác làm phụ trợ sẽ có tác dụng cực kỳ lớn.

Dù sao, nếu là cường giả cùng giai chém giết, chỉ trong một chớp mắt là có thể quyết định sinh tử, kẻ bị trói coi như thua.

Mà theo như Thẩm Thiên biết, đợt “sương vụ triều” trăm năm mới có một lần này sắp tới rồi.

Bởi vì theo như hình tượng mà hắn nhìn được trong hào quang của Phương Thường thì địa điểm của có duyên này là một bình nguyên lớn.

Mà xung quanh Phương Thường lúc ấy cũng không có linh vụ gì hết, tất cả đều cực kỳ rõ ràng.

Nghĩ vậy, Thẩm Thiên bèn nói: “Nghe nói “sương vụ triều” của nước Vụ Ẩn sắp diễn ra rồi.”

“Đến lúc đó sẽ có không ít người tu luyện tới thành Mê Vụ tham gia náo nhiệt. Không bằng chúng ta cũng đi xem thử xem?”

◇ ❖ ◇

Thành Mê Vụ sao?

Trương Vân Hi hơi suy tư. Nàng biết nơi này.

Bởi vì khi còn ở Trúc Cơ kỳ, ca ca Trương Vân Đình đã từng tới nơi này mạo hiểm, thu hoạch cũng không nhỏ.

Khi ấy Trương Vân Đình mới trúc cơ không được bao lâu đã tìm được một gốc phược tiên đằng loại ba tại một vùng bình nguyên trong mê vụ.

Y bèn nhờ bí bảo đặc biệt của Thần Tiêu Thánh Chủ cha mình cho, chặt đứt gốc phược tiên đằng này, và luyện chế ra được một cây Phược tiên tác cực phẩm.

Khi cây Phược tiên tác này phát huy uy lực đến cực hạn.

Thậm chí còn có thể trói chặt cả Kim Đan lục chuyển, khá khó chơi.

Dựa vào cây Phược tiên tác này, Trương Vân Đình đã có được uy danh hiển hách trong thế hệ trẻ ở Đông Hoang.

Có rất nhiều thiên kiêu của các Động Thiên, Thánh Địa đều uất ức phản ánh rằng đánh nhau với con hàng này thực buồn nôn.

Đường đường một nam nhân, khi chiến đấu lại không dám cứng rắn đối diện, chỉ biết chạy vòng quanh né tránh.

Sau đó, y sẽ lợi dụng đúng cơ hội, thả Phược tiên tác ra, trói chặt đối thủ, sau đó đối thủ sẽ phải chịu ấm ức bị khống chế đến chết.

Tại Thần Tiêu Thánh Địa, một rồng, một hồ, một kỳ lân, kỳ lân được công nhận là mạnh nhất, bạch hổ hung dữ nhất, thanh long quấn người nhất.

Với phong cách chiến đấu của mình, Trương Vân Hi rất không thích loại pháp bảo khống chế phụ trợ Phược tiên tác này.

Nhưng nếu Thẩm Thiên sư đệ đã muốn, Trương Vân Hi nghĩ bụng mình đi cùng hắn cũng không sao.