← Quay lại trang sách

Chương 176 Tin tưởng Tiên Sư, ngăn cơn sóng dữ

◇ ❖ ◇

Ở một nơi khác, lúc này đám người Tần Vân Địch, Tần Cao cũng đã chạy đến hoàng cung.

Do dùng lượng lớn Lôi Bạo Phù và Phá Yêu Thương mở đường, cho nên mọi người cũng không bị thương nặng.

Lúc này, bọn họ cùng với rất nhiều tu sĩ vừa từ cõi chết trở về, cùng đứng một chỗ hấp thu linh thạch điều dưỡng khí tức.

Trong đám bọn họ, có rất nhiều người đau đến mức khóc đến chảy nước mắt nước mũi, vì mình vừa thoát chết trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc mà cảm thấy vui sướng.

Tuy nói tu tiên giả có tính tình lãnh đạm, nhưng đó cũng chỉ nhằm vào phàm nhân mà thôi, giống như là sư tử sẽ coi thường cảm xúc của một con thỏ con vậy.

Nhưng khi thử thách sinh tử rơi vào trên người mình, thì không có mấy tu sĩ có thể thản nhiên đối mặt cả, phần lớn đều giống với những phàm nhân kia.

Giờ đây, sau khi chạy thoát rất nhiều người nhớ lại lời bàn tán ở trong thành từ hai ngày trước.

Đúng vậy, là vị Tiên sư có thể nhìn trộm thiên cơ trong truyền thuyết kia, đã sớm tiên đoán và nhắc nhở mọi người từ trước.

Ngài nói thành Mê Vụ sẽ nhanh chóng xảy ra đại biến, cũng khuyên những người hữu duyên hãy rời khỏi đây.

Chỉ tiếc, tất cả mọi người đều bị thứ gọi là “cơ duyên” che lấp đôi mắt, trên cơ bản là không có rời đi quá xa.

Dù là có một số bộ phận có bán tín bán nghi cũng chỉ rời khỏi tiểu trấn Mê Vụ, rút lui về trong thành Mê Vụ.

Thậm chí còn có rất nhiều người tung tin nhảm, nói là Tiên sư mưu đồ một mình nuốt trọn “đại cơ duyên”.

Kết quả đã chứng minh, ở bình nguyên Mê Vụ thực sự xảy ra biến cố đáng sợ.

Những tu sĩ ở lại trong tiểu trấn Mê Vụ đã chết sạch.

Cho dù là ở lại trong thành Mê Vụ thì cũng bị bao vây tầng tầng lớp lớp.

Trong lúc nhất thời, trong lòng của vô số người dâng lên cảm giác hối hận vô cùng, hối hận lúc đầu đã không nghe khuyên bảo!

Trong đám người, có mấy vị tu sĩ nhìn vào Lôi Bạo Phù còn sót lại trong tay, nước mắt rơi như mưa.

Bọn họ đều là tin vào lời khuyên của Thẩm Thiên, hơn nữa còn là người hữu duyên dùng một nửa cơ duyên đổi lấy Lôi Bạo Phù

Kết quả là trong lúc đại loạn, đối mặt với Phược Tiên Đằng, bọn họ đã dùng Lôi Bạo Phù nổ ra một đường sống.

Mặc dù không thể nổ chết những đám Phược Tiên Đằng kia, nhưng với số lượng lớn lôi bạo phù ngăn trở cũng đã trì hoãn được sự đuổi giết của Phược Tiên Đằng.

Vì thế mới có thể tranh thủ được thời gian ngắn ngủi, mà việc này đối với bọn họ mà nói thì vô cùng trọng yếu.

Cuối cùng, những người hữu duyên này thành công chạy vào trong hoàng cung của nước Vụ Ẩn, tạm thời sống sót.

Đối với bọn họ lúc này mà nói thì Tiên sư thật sự là ân nhân cứu mạng của bọn họ!

Đồng thời vị Tiên sư thần bí kia cũng trở thành niềm hi vọng cuối cùng của bọn họ.

“Cảm tạ Tiên sư ban cho phù, nếu không phải như vậy thì ta đã sớm chết rồi.”

“Tiên sư vì bảo vệ tính mạng của chúng ta, nhìn trộm thiên cơ, rồi khuyên chúng ta nhưng mà chúng ta lại không tin ngài.”

“Chúng ta thật đáng chết! Tiên sư không tiếc chịu đựng Thiên Đạo phản phệ, vì chúng ta mà cầu một đường sống, ân nghĩa cảm động trời cao!”

“Tiên sư, chúng ta biết sai rồi, cầu xin ngài nhanh chóng hiển linh thu phục đám yêu nghiệt này đi! Trong nhà ta còn có mẹ già tám mươi tuổi!”

“Tống huynh, Lưu huynh, Chân huynh, Hùng huynh, các vị không phải là những tiền bối trong giáo ta hay sao? Các vị có biết Tiên sư ở đâu không?”

◇ ❖ ◇

Nghe mọi người hỏi, đám người Tống chưởng quầy tê dại da đầu.

Chả nhẽ bọn họ lại nói cho đám người này là Tiên sư cũng theo chân bọn họ rời đi sao?

Ngay tại lúc này, Trương Vân Hi mặc trên người Bạch Hổ Minh Quang Giáp, tay cầm Bạch Hổ kiếm, lạnh nhạt bước tới.

Trên người nàng tản ra khí thế mạnh mẽ, binhg tĩnh nói: “Tiên sư đã một mình tiến về chỗ sâu của bình nguyên Mê Vụ.”

“Chắc hẳn các ngươi cũng nhìn ra được, biến cố lần này nhất định có kẻ giật dây đằng sau, Tiên sư đã tiến đến tìm tòi thực hư.”

“Vào lúc này, chúng ta phải chọn tin tưởng Tiên sư, đồng thời cố thủ tốt trong Hoàng cung – trận địa cuối cùng này.”

“Bây giờ, tất cả những ai không muốn chết thì hãy nâng cao tinh thần, toàn lực phối hợp bày trận với ta!”

Không thểkhông nói, Trương Vân Hi quả là một nữ Chiến thần không hề thua kém đấng mày râu một chút nào.

Chẳng những thực lực mạnh mẽ mà còn tinh thông thuật lãnh đạo của bậc chủ soái.

Ở lúc gặp phải nguy hiểm đáng sợ thì việc trọng yếu nhất luôn là ổn định lòng quân.

Chỉ có ổn định lòng quân, mới có thể đem lực lượng của tất cả mọi người hợp lại thành một sức mạnh có thể sáng tạo kì tích.

Nếu không, một khi ở trong tuyệt vọng, sợ hãi mà sinh là hoảng loạn thì tất cả mọi người chỉ có một con đường chết.

Trương Vân Hi mặc dù không biết Thẩm Thiên đang ở đâu, nhưng nàng phải lấy Thẩm Thiên làm nòng cốt, để cho tất cả mọi người phấn chấn lên.

Mà lời nói của nàng thật sự cũng làm cho rất nhiều người vốn sợ hãi run rẩy cũng một lần nữa phấn khởi hẳn lên.

Bọn họ quên đi những tu sĩ thê thảm kia bị hút khô tinh nguyên, quên đi sự sợ hãi của cái chết.

Đúng vậy, Tiên sư vốn không cần phải mạo hiểm, nhưng lúc này cũng cố gắng chiến đấu hết sức mình.

Vậy thì bọn họ làm sao có thể buông bỏ chống cự được chứ!

Nhất định phải chống đỡ, tuyệt không để phòng tuyến bị công phá!

Chỉ cần Tiên sư tiêu diệt yên nghiệt đứng đằng sau giật dây thì chúng ta sẽ có thể sóng sót!

Sau khi trong lòng dân lên dục vọng cầu sinh thì sĩ khí chiến đấu của tất cả mọi người đều trở về, thậm chí còn bộc phát mạnh mẽ.

Đây chính là tiềm năng của sinh mạng!

◇ ❖ ◇

Bọn họ không biết là, vị Tiên sư mà mình luôn tâm niệm xác thực đã đi đến chỗ sâu trong bình nguyên Mê Vụ.

Nhưng mà, không phải vì cái gọi là thay chúng sinh đi tiêu diệt yêu nghiệt gì đó.

Mà là bị chín gốc Phược Tiên Đằng trói lại như cái bánh chưng kéo đi…

Định đem hiến tặng cho Đằng Mẫu Tiên Cơ làm “sủng nam”.

Hắn bây giờ, đang vô cùng hoảng hốt!