Chương 175 Đằng Mẫu: “Ngươi xứng với bản Tiên Cơ” (2)
Lôi quang màu đen trải rộng toàn thân, Thẩm Thiên đầu đội Huyền Vũ Khôi, bên ngoài là thần lôi tinh thuần ngưng tụ thành Huyền Vũ Giáp.
Sau khi được hai lớp phòng ngự vững chắc bao phủ toàn thân, hắn vắt chân lên cổ chạy về phía ngược lại.
Ở phía sau lưng hắn, có chín gốc Phược Tiên Đằng dài mười mấy trượng nhanh chóng đuổi theo.
Gốc Phược Tiên Đằng trước đó vốn là vô cùng sợ hãi, thì bây giờ lại vô cùng vui sướng.
◇ ❖ ◇
Thẩm Thiên lúc này vô cùng búc xúc, đậu xanh rau má, chẳng phải là bản Thánh tử đã tẩy trắng rồi sao?
Vòng sáng trên đầu đã biến thành màu xanh rồi, tại sao lại hấp dẫn nhiều yêu ma quỷ quái như vậy chứ.
Theo lý mà nói, ta bây giờ mới ở cảnh giới Trúc cơ, một Kim Đan đã là quá đủ rồi, tại sao lại tới chín Kim Đan chứ?
Không phải là hệ thống giá trị cừu hận hỏng mất rồi chứ!
Cảnh nhận được chín luồng hơi thở mãnh mẽ ở sau lưng, Thẩm Thiên đem hết kĩ xảo chạy trốn cấp vương giả phát huy đến mức cực hạn.
Xoay tròn, nhảy, lộn nhào, lăn!
Một phút sau, Huyền Vũ giáp của hắn bị một cây Phược Tiên Đằng quấn quanh, trói lại như là cái bánh chưng.
Thẩm Thiên lại muốn tiếp tục cắn Phược Tiên Đằng, đem từng cây một hút khô sạch sẽ.
Vấn đề là những gốc Phược Tiên Đằng này hình như đã có sự chuẩn bị về phòng ngự, cơ bản là không để cho hắn được như ý.
Thẩm Thiên vừa mới chuẩn bị há mồm ra cắn thì phía ngoài có tám cây Đằng nhìn ngắm vào Huyền Vũ Giáp.
Chỉ cần Thẩm Thiên dám thò đầu ra khỏi lớp phòng ngự thì bọn nó sẽ dám quất thẳng tới.
Không thể không nói, chiêu thức “chơi xấu” này khiến cho Thẩm Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Haizz, vừa rồi là quá nóng vội, bị thức ăn ngon cám dỗ, không suy nghĩ chu đáo!
Lần này đúng là thôi rồi, bị đám Phược Tiên Đằng cảnh giới Kim Đan bọc mấy lớp.
Nếu như còn có lần sau, bản Thánh tử sẽ tuyệt đối sẽ không lỗ mãng thế này nữa.
Chết tiệt, phải cố gắng luyện hóa linh thạch cố thủ lớp lá chắn bảo vệ.
Chờ đợi thời cơ giải vây, bản Thánh tử liền an toàn.
◇ ❖ ◇
Ngay lúc Thẩm Thiên đem hết toàn lực luyện hóa linh thạch, chống đỡ sự công kích từ những cây Phược Tiên Đằng này thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nói kiều mị của một cô gái vang lên từ bên trong gốc Phược Tiên Đằng.
“Không nghĩ tới bên trong thành Mê Vụ, lại có chàng thiếu niên đẹp trai như vậy.”
“Hì hì, siêu phàm xuất trần như Tiên hạ phàm, thật xứng đáng với bổn Tiên Cơ.”
“Các con hãy mang hắn về, chờ bản Tiên Cơ độ kiếp thành Thánh.”
“Sẽ lập tức phong hắn làm Thánh Sủng, chiếm làm của riêng, quất roi hắn, hút khô hắn.”
Lúc mà mới nghe được nửa câu nói trước, Thẩm Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà sau khi nghe xong nửa đoạn sau, mặt mày Thẩm Thiên lập tức tối tăm.
Đây chính là thái độ của ngươi khi thấy mỹ nam sao?
Chiếm ta làm của riêng thì thôi, quất roi là cái trò chơi quỷ gì?
Quá đang hơn là sau khi chiếm làm của riêng rồi quất roi, lại còn muốn hút khô bản Thánh tử?
Thật là quá đáng, thật là vô tình vô nghĩa!
Quả là yêu nghiệt, chính là yêu nghiệt, một chút tính người cũng không có.
Người đâu cứu mạng a!
Ở đây có lão yêu ngàn năm hèn hạ muốn cưỡng hiếp nam thiếu niên này!
◇ ❖ ◇
Tại hoàng cung của nước Vụ Ẩn trong thành Mê Vụ.
Trận pháp khổng lồ bao phủ toàn bộ cung đình, đang rung chuyển mãnh liệt.
Ở xung quanh trận pháp, có đến mười mấy bụi cây Phược Tiên Đằng dài gần trăm trượng đang điên cuồng quật vào trận pháp.
Mà ở bên trong trận pháp, đứng đầy các tu sĩ với khuôn mặt tuyệt vọng, run rẩy ngẩng đầu nhìn về phía Phược Tiên Đằng.
Trước lúc đến bình nguyên Mê Vụ tầm bảo, những tu sĩ này đều cảm thấy Phược Tiên Đằng là cơ duyên trời ban.
Dẫu sao mỗi một bụi Phược Tiên Đằng đều được coi như là cực phẩm chí bảo ở đồng cấp, Phược Tiên Đăng sau khi được luyên chế có thể bán ra với giá rất cao.
Quan trọng hơn là nếu như đang dã ngoại mà gặp phải Phược Tiên Đằng, lại không địch lại được cũng không sao, chỉ cần rời khỏi phạm vi công kích của chúng là được.
Vậy mà hôm nay, những Phược Tiên Đằng này đột nhiên lẩn vào trong hạt giống đột nhập vào thành Mê Vụ, lật đổ hết tất cả suy nghĩ của mọi người.
Trong quá khứ, phải mấy trăm năm mới có một lần gặp được một gốc Phược Tiên Đằng cấp bậc Nguyên anh, thế mà lần này xuất hiện mười mấy cây như vậy.
Hơn nữa, mỗi một bụi cây đều có thực lực rất mạnh mẽ, thậm chí mạnh hơn tu sĩ Nguyên Anh có cùng cảnh giới.
Những vị Cung Phụng ở bên trong hoàng cung của nước Vụ Ẩn khi mà đối mặt với bọn chúng đều cảm thấy áp lực rất lớn.
Nếu như không phải ở thời khắc quan trọng nhất có Thần Tiêu Thánh nữ xuất thủ tương trợ thì e rằng hiện tại hoàng cung cũng đã gặp nguy hiểm.
Lúc này, Quốc chủ của nước Vụ Ẩn cũng đứng trong đám người, thân thể run rẩy liên hồi: “Thánh… Thánh nữ.”
“Bình nguyên Mê Vụ mấy ngàn năm qua luôn luôn bình yên, vì sao đợt sương mù triều cường này lại phát sinh biến cố đáng sợ như vậy.”
Trương Vân Hi lắc đầu trầm mặc: “Ta cũng không biết, nhưng có thể chắc chắn rằng, sau lưng đám Phược Tiên Đằng này có người đang thao túng.”
Nói xong, ánh mắt nàng chăm chú nhìn về phía chỗ sương mù nồng dậm: “Không biết sư đệ có an toàn trở ra hay không.”
Quốc chủ của nước Vụ Ẩn đang định hỏi tiếp, lại bị Trương Vân Hi cắt ngang: “Trận pháp của nước Vụ Ẩn không chống đỡ được bao lâu đâu.”
Nàng lấy ra một bộ trận bàn từ trong không gian giới chỉ: “Ta cần tất cả Tôn Giả, Chân Nhân phối hợp toàn lực.”
“Chỉ có tập hợp tất cả lực lượng của mọi người để bày bố “Thần Tiêu Hộ Sơn Lôi Đình Đại Trận” thì chúng ta một có một đường sống.”
Trương Vân Hi nhanh chóng đặt trận bàn ở các ngõ ngách trong hoàng cung, chỉ đạo đông đảo Tôn giả, Chân nhân liên thủ bày trận.
Cùng lúc đó, trong lòng nàng cũng thầm cổ vũ Thẩm Thiên: “Sư đệ, nhất định phải chống đỡ, ta sẽ nhanh chóng tìm thấy đệ!”