Chương 179 Ăn hết đám tiểu yêu tinh các ngươi!
Lúc này, khí huyết cương nguyên phá thể của Thẩm Thiên đã tỏa ra độ cao đến tầm năm trượng, hơn nữa còn đang nhanh chóng tăng cao.
Một mặt hắn ngưng luyện cương nguyên, một mặt khác thì lấy Phược Tiên Đằng từ trong Thương Minh giới ra ăn ngấu nghiến.
Thấy vậy, bốn gốc Phược Tiên Đằng kia cảm thấy không ổn, càng nhanh chóng tăng tốc độ chạy.
Phải mau chóng đem tên nhân loại này cho Đằng Mẫu xư trí, vì bọn chúng như có cảm giác nếu không nhanh sẽ bị hắn ăn mất!
Cảm giác được tốc độ của bốn gốc Phược Tiên Đằng đang tăng nhanh, Thẩm Thiên ngưng luyện ra cương nguyên phá thể cũng nhanh hơn.
Cái gọi là cương nguyên phá thể, thật ra thì chính là khí huyết trong cơ thể của tu sĩ được ép nén ở áp lực cao, có lực lượng chí cương chí dương.
Dùng cho chiến đấu, nó có thể giúp cho tu sĩ Thần Ma Luyện Thể có được năng lực tương tự cương khí phóng xuất ra ngoài, thi triển các loại thủ đoạn như là “Cương Khí đại thủ ấn”…
Nếu dùng để tu luyện, nó có thể nhờ vào tính thẩm thấu của nó thấm vào trong cơ thể của các tu sĩ, trực tiếp rèn luyện lục phủ ngũ của tu sĩ.
Trải qua khí huyết cương nguyên rèn luyện cùng uẩn dưỡng, lục phủ ngũ tạng của tu sĩ sẽ được cường hóa rất cao.
Chẳng những đang lúc chiến đấu, lực chống chịu của lục phủ ngũ tặng được tăng cường, không dễ dàng bị thương.
Càng có thể từ trên căn bản mà bổ sung ngũ hành của cơ thể con người, tiến hành tăng cường thân xác tu sĩ thêm một bước!
Dĩ nhiên là lấy khí huyết cương nguyên rèn luyện lục phủ ngũ tạng chính là mục tiêu chủ yếu của cảnh giới Siêu Phàm.
Chỉ khi rèn luyện lục phủ ngũ tạng đến trình độ “Kim Cương Bất Hoại”, thì mới có thể kiêm tu “lấy lực phá pháp”.
Càng ngày càng nhiều linh thạch hóa thành bụi nhỏ, càng ngày càng nhiều Phược Tiên Đằng bị Thẩm Thiên hút chỉ còn lại lớp vỏ.
Rốt cuộc, Thẩm Thiên cảm giác thấy cơn đói bụng của mình tạm thời lắng xuống, đã không cách nào tiếp tục ăn uống được nữa.
Mà lúc này, khí huyết cương nguyên phá thể ở bên ngoài hắn đã đạt đến độ cao chín trượng năm thước!
Khí huyết cương nguyên bên ngoài cơ thể hắn là màu đỏ sẫm, tỏ ra vô cùng thâm trầm nội liễm.
Khi những thứ cương nguyên này tiếp xúc với Phược Tiên Đằng, thì bên ngoài cơ thể của chúng bắt đầu bốc lên khói xanh.
Từng cây Phược Tiên Đằng cũng đang giãy dụa kịch liệt, hiển nhiên là vô cùng không thích loại khí huyết cương nguyên này.
Thẩm Thiên mở mắt ra, trong hai con ngươi phảng phất như có ngọn lửa đang cháy.
Lúc này, hắn cảm giác được lực lượng của minh vô cùng sung túc, có thể một quyền đánh nát Hóa Thần.
Dĩ nhiên là nếu quả thật có lão đại Hóa Thần cảnh ở đây thì cứ coi như là hắn chưa nói gì.
Thẩm Thiên chậm rãi đưa tay phải ra, Trọng thủy màu bạc quanh quẩn ở quanh đầu ngón tay của hắn như là đang nhảy múa vậy.
Lúc này, Thẩm Thiên có thể cảm nhận rõ được là mực độ khống chế Nhất Nguyên Trọng Thủy của mình đã tăng cao rất nhiều.
Vốn là hắn chỉ có thể miễn cưỡng đem Nhất Nguyên Trọng Thủy bao trùm lên trên lắm tay, hoặc là mượn nhờ Nhâm Thủy Thần Lôi thì mới có thể đả thương được địch thủ.
Nhưng mà lúc này thì chỉ cần Thẩm Thiên muốn là có thể dễ dàng thao túng Nhất Nguyên Trọng Thủy.
Hắn nhẹ nhàng kéo một cái, Nhất Nguyên Trọng Thủy lập tức bị kéo thành những đường nước nhỏ dài lấp lóe ánh sáng.
Mặc dù sau khi đặt tới điểm giới hạn thì lập tức tan vỡ, nhưng so với trước đây thì ổn định hơn rất nhiều lần!
Thẩm Thiên thậm chí cảm thấy nếu như mình lại đột phá một lần nữa thì có thể trực tiếp dùng Nhất Nguyên Trọng Thủy ngưng tụ ra vũ khí.
“Không suy nghĩ nhiều nữa, trước mắt là thoát khốn đã!”
Thẩm Thiên hít sâu một hơi, từ từ rút Bích Thủy Kiếm ra.
Ánh kiếm mờ ảo như nước, lóe lên sáng bóng, nhìn một cái đã biết là kiếm tốt.
Thẩm Thiên tay phải cầm Bích Thủy Kiếm, tay trái nhẹ nhàng bôi lên thân kiếm Nhất Nguyên Trọng Thủy.
Ngay lúc này, chỗ bôi lên của Bích Thủy Kiếm hiện ra một lớp chất lỏng màu trắng, bộc lộ ra sức sắc bén kinh người.
Ánh mắt của Thẩm Thiên lạnh lên, khí huyết cả người đột nhiên bốc cháy, thả ra lực lượng vô cùng lớn.
Đó là một loại pháp môn mà được ghi chép trong “Tân Hỏa Kinh”, có thể thiêu đốt khí huyết cương nguyên của bản thân, khiến cho thực lực tăng gấp đôi.
Đây cũng là chiến pháp “liều mạng” đặc hữu mà cảnh giới Siêu Phàm của Thần Ma Luyện Thể có được, một khi thi triển ra tất nhiên sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề.
Dẫu sao thì những thứ này cũng là tinh nguyên của sinh mệnh, tiết ra một phát mà quá nhiều thì chắc chắn sẽ hao tổn căn cơ.
Nhưng lúc này, đối mặt với nguy cơ tử vong, Thẩm Thiên không còn sự lựa chọn nào tốt hơn.
Chỉ có thể đốt khí huyết cương nguyên, cùng quyết chiến với đống yêu nghiệt thích chơi roi da một trận!
◇ ❖ ◇
Oanh…!
Khí huyết cương nguyên của Thẩm Thiên thu hết vào trong cơ thể, tỏa ra lượng lực to lớn.
Giờ phút này, bắp thịt của hắn nhô lên nhúc nhích, tóc cũng dựng ngược lên.
Ánh sáng màu đỏ thẫm từ trong cơ thể hắn phản chiếu ra, khiến cho Huyền Vũ Chiến Giáp trên người tỏa ra lấp lánh rực rỡ.
Ngay lúc đó, Thẩm Thiên giơ cao thanh Bích Thủy Kiếm, khí huyết màu đỏ cùng với Trọng Thủy màu bạc cùng gia cố vào mũi kiếm.
Hắn chém về phía mấy gốc Phược Tiên Đằng đang giãy giụa điên cuồng, lúc chém xuống, Bích Thủy Kiếm bắn ra tia kiếm đến mấy trượng.
Coong!
Giờ phút này, Bích Thủy Kiếm như có Thần trợ giúp, không thể ngăn cẳn.
Phược Tiên Đằng vốn vô cùng bền bỉ, nhưng cũng bị cắt “ngọt” trước mũi kiếm.
Bọn chúng giống như mảnh giấy, bị Bích Thủy Kiếm trong tay Thẩm Thiên chém phát đứt lìa, dịch lỏng văng khắp nơi.
Thẩm Thiên gào to một tiếng, xông ra từ trong lồng giam dây leo, giống như mãnh hổ xuống núi.
Sức mạnh của thiêu đốt khí huyết, khiến hắn như là “chơi đồ”, hoàn toàn không có cảm giác mệt mỏi, chỉ muốn phát tiết hết ra.
Ầm…!
Tử Kim Chùy to lớn cũng bị Thẩm Thiên triệu hoán ra, cầm ở bên tay phải.
Hắn cầm chùy vung lên trời, trong nháy mắt, tia sét màu đen đã ngưng tụ thành hư ảnh Huyền Vũ to lớn, chấn áp xuống Phược Tiên Đằng.
Đoàng!
Trong thập đại thần thú, Huyền Vũ chính là lấy trấn áp làm đầu.
Giờ phút này, dị tượng Huyền Vũ Trấn Giang Sơn tỏ ra rõ ràng, dễ dàng ngăn chặn một cây Phược Tiên Đằng.
Tử Kim Chùy to gần trượng đậm thẳng vào thân của Phược Tiên Đằng, đập nó bẹp xuống đất, đầu đầy sao bay quanh.
Một giây sau, tay trái của Thẩm Thiên cầm Bích Thủy Kiếm chém xuống, đem gốc Phược Tiên Đằng này chém thành hai khúc, dịch lỏng màu xanh văng vãi ra khắp nơi.
Phược Tiên Đằng có thể so với tu sĩ cảnh giới Kim Đan, lại ở dưới trạng thái bùng nổ khí huyết cương nguyên của Thẩm Thiên không thể chống đỡ nổi ba phút!
“Hãy cảm nhận sự tức giận của bản Thánh tử đi!”
Thẩm Thiên nắm trên tay nửa đoạn Phược Tiên Đằng, ngậm lên miệng.
Ực ực ực…
Chất lỏng ngọt ngào bị Thẩm Thiên nuốt vào bụng, nhanh chóng tiêu hóa thành năng lượng thuần khiết, lan tỏa ra toàn thân.
Khí diễm mờ mịt bên ngoài của Thẩm Thiên như một lần nữa được tiếp nhiên liệu, lại bùng cháy lên.
Sương mù không cách nào ảnh hưởng đến thần niệm và thị lực, Thẩm Thiên từ từ lau chất lỏng dính ở mép.
“Trói bản Thánh tử lâu như vậy có vui không hả!”
“Ta nhất định phải săn sạch đám tiểu yêu các ngươi!”