Chương 180 Cảnh giới Trúc Cơ đã gặp phải “sét đánh”? (2)
Đối mặt với Thẩm Thiên cả người thiêu cháy khí diễm hừng hực cực kỳ phách lối, ba gốc Phược Tiên Đằng còn lại tỏ ra cực kỳ hoảng sợ.
Cái này còn đánh thế nào nữa? Người trước mắt mặc trên người Huyền Vũ Khôi Giáp, sự công kích của bọn chúng không thể phá được lớp phòng ngự.
Việc chiếm đoạn tinh nguyên vốn chính là tuyệt kỹ của Phược Tiên Đằng, đại chiêu này khiến cho tu sĩ nhân tộc sợ hãi không thôi.
Vấn đề là ngươi dám nhét cả thân dây leo vào miệng Thẩm Thiên ư? Hắn thật sự dám cắn ngươi đó!
Càng vô lý là rễ cây Phược Tiên Đằng có phòng ngự vô song, ngay cả pháp khí Tiên kiếm cũng rất khó chặt đứt.
Nhưng khi rơi vào trong miệng Thẩm Thiên, nhìn cách hắn nhai lại không có chút khó khăn gì, nhai tóp tép rất vui vẻ.
Chính vì vậy, mới đầu vốn ỷ lại vào dây leo có thể vây khốn hắn, nhưng bây giờ đến trói cũng không thể làm được.
Tên loài người này rõ ràng vẫn chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, nhưng dù là tốc độ, sức mạnh hay lực phòng ngự cũng vô cùng biến thái.
Đã thế, đống trang bị trên người còn món này trâu hơn so với món kia, còn cả chế độ bật hack tiêu tiền, đây đúng là bắt nạt dây leo mà!
Nhìn quả đầu tóc dựng đứng của Thẩm Thiên như đang bật chế độ siêu xayda (1), những Phược Tiên Đằng này quả quyết lựa chọn chạy trốn.
(1)Nhân vật Songoku trong Bảy Viên Ngọc Rồng mỗi lần biến thân vào trạng thái siêu xayda thì đầu tóc sẽ dựng đứng lên.
Thế là ba gốc Phược Tiên Đằng đồng loạt vươn xúc tu đập xuống mặt đất, các nhánh xúc tu như từng con mãng xà lớn nhào về phía Thẩm Thiên.
Thẩm Thiên quát to một tiếng, Tử Kim Chùy và Bích Thủy Kiếm trong tay vận chuyển toàn bộ pháp lực cùng cương nguyên nghênh đón những nhánh dây leo này.
Ầm!
Tử Kim Chùy đập thẳng vào thân dây leo, nhưng mà Thẩm Thiên lại không cảm nhận được chút lực phản kháng nào, bởi lẽ ba cây Phược Tiên Đằng kia đã tự làm đứt nhánh dây còn bản thể của chúng thì toàn lực khống chế phần gốc, nhanh chóng trườn về chỗ sâu trong xương mù.
Úi da Đằng Mẫu ơi, tên loài người này thật lợi hại, không đánh lại được, đại tiên tha mạng, đừng giết dây leo!
Linh trí của yêu tinh thực vật không bằng loài người, thậm chí ngay cả yêu thú đồng cấp cũng không bằng.
Phược Tiên Đằng cảnh giới Kim Đan, thì linh trí cũng chỉ tương đương với đứa trẻ mấy tuổi.
Lúc này, thấy được Thẩm Thiên liên tục diệt nhiều đồng loại của mình, bọn chúng nào còn dám tiếp tục
Xòa ra rễ cây, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của Thẩm Thiên.
Vốn là Thẩm Thiên chuẩn bị đuổi theo ba gốc Phược Tiên Đằng chạy trốn kia.
Dẫu sao tuy bọn chúng không quá đẹp mắt nhưng mùi vị vẫn rất tốt.
Nhưng khi Thẩm Thiên suy nghĩ đến hậu quả khi đuổi giết Phược Tiên Đằng thì lập tức dừng lại.
Thôi bỏ!
Cái bình nguyên Mê Vụ này quá tà dị, trước tiên tìm địa phương an toàn giữ mệnh quan trọng hơn.
Nếu tiếp tục đuổi, chẳng may vạn nhất gặp phải Phược Tiên Đằng cấp Nguyên Anh.
Thẩm Thiên cũng không dám bảo đảm mình có thể thoát khốn hay không.
Dẫu sao Tiên lộ ngàn vạn đầu, an toàn là thứ nhất.
Mạo hiểm mà nhỡ chẳng may… thì người thân phải chảy hai hàng lệ!
◇ ❖ ◇
Thẩm Thiên quyết định cứ rời đi bình nguyên Mê Vụ rồi nói sau.
Chỉ khi rời đi khỏi phạm vi bao phủ của sương mù, Thẩm Thiên sẽ có thể dùng Thánh Tử lệnh để thông báo cho trưởng lão của Thần Tiêu thánh địa.
Đến lúc đó Thần Tiêu thánh địa điều động cường giả đến, Thẩm Thiên cũng không tin kẻ đứng sau giật dây kia có khả năng sau chống lại cả một cái thánh địa!
Sau khi cắn nuốt lượng lớn Phược Tiên Đằng, Thẩm Thiên phát hiện thần thức cùng thị lực của mình ở trong sương mù được cải thiện hơn.
Lúc này, thị lực của hắn đã có thể nhìn xuyên qua lớp sương mù ngoài mấy trăm thước, mà linh thức cũng có thể điều khiển pháp khí, linh phù tiến hành bổ trợ chiến đấu đơn giản.
Ngự kiếm phi hành cũng có thể miễn cưỡng thi triễn, nhưng mà không thể phi quá nhanh, dẫu sao thì khi điều khiển trong sương mù phải lái với tốc độ thấp, nếu không sẽ bị đụng vào vách núi.
Dưới chân đạp Liên Xạ Thần Thương, tay phải cầm Tử Kim Chùy, tay trái cầm Bích Thủy Kiếm, đầu đội mặc Huyền Vũ Khôi, vác Huyền Vũ Thuẫn trên lưng, tám khẩu Liên Xạ Thần Thương bay lơ lửng xung quanh Thẩm Thiên, bất cứ lúc nào cũng có thể xạ kích.
Bây giờ, Thẩm Thiên đã trang bị đến tận răng, chỉ cần cấp Nguyên Anh không xuất hiện, thì không phải sợ.
Nhưng điều đáng nói là cho dù Thẩm Thiên có thể nhìn xuyên qua sương mù mấy trăm thước.
Nhưng phạm vi của bình nguyên Mê vụ thật sự quá lớn, không phải chỉ có trăm bước thôi đâu.
Thẩm Thiên giẫm Liên Xạ Thần Thương dưới chân, cắm đầu bay theo hướng đi ra phía ngoài bình nguyên Mê Vụ mấy trăm dặm.
Kết quả là vẫn không thể nào bay ra khỏi phạm vi bao phủ của sương mù, hắn nhớ rõ ràng ba cây leo kia không thể đi xa như vậy!
Càng vô lý là theo Thẩm Thiên bay càng ngày càng xa thì hắn phát hiện trên đầu mình xuất hiện càng lúc càng xuất hiện mây đen dày đặc.
Mơ hồ có thể gặp được từng tia sét chớp giật không ngừng trong đám mây đen, giống như từng con thần long màu tím, tản ra uy thế vô tận.
Uy thế này chính là vô cùng trang nghiêm, chí cao vô thượng, khiến cho rất nhiều người không nhịn được muốn dập đầu quỳ bái.
Thẩm Thiên tu luyện Ngũ Lôi Chính Thiên Quyết, vô cùng nhạy cảm với lôi đình, đó chính là uy thế đặc biệt của Thiên Kiếp!
Trong lúc nhất thời, trong lòng Thẩm Thiên cảm thấy khiếp sợ, điều này sao có thể, tại sao trên đỉnh đầu lại xuất hiện Thiên Kiếp?
Phải biết rằng chỉ khi nào tu sĩ đạt tới cảnh giới Hóa Thần viên mãn, mới có thể dẫn ra Thiên Kiếp.
Thiên Kiếp có thể tẩy luyện thân xác của tu sĩ, rèn luyện căn cốt, cùng với diễn sinh ra Tiên khí.
Nhưng mà tai sao bình nguyên Mê Vụ lại xuất hiện Thiên Kiếp, còn bao phủ ở trên đỉnh đầu của bản Thánh Tử?
Chẳng lẽ bản Thánh tử chính là kỳ tài vạn cổ khó gặp của Tu Tiên Giới, Trúc Cơ kỳ thì phải độ kiếp?
Cái thiết lập này cũng quá là ác liệt đi!