← Quay lại trang sách

Chương 182 Tình yêu cẩu huyết giữa người và yêu

Hắn cẩn thận nấp sau một tảng đá, cố gắng thu liễm khí cơ, mặc niệm: “Ta là tảng đá, ta là tảng đá.”

Sau đó, hắn cảm thấy mặt đất đang chấn động, lòng đất của sơn cốc như có một con rắn lớn đang ngọ nguậy.

m thanh chấn động rõ ràng vang lên khắp nơi trong sơn cốc, vô số đá vụn từ trong sơn cốc ào ào đổ xuống.

Thậm chí Thẩm Thiên có thể cảm giác dưới người mình cũng có con quái vật khổng lồ đang uốn éo.

Cơ thể hắn chập trùng lên xuống vì sự uốn éo của sợi dây leo khổng lồ kia.

Rõ ràng, khắp nơi trong sơn cốc này đều bị cơ thể của Đằng Mẫu trải khắp.

Dây leo của bà ta chiếm cứ toàn bộ lòng đất, gần như luyện hóa linh vụ sơn cốc này thành lĩnh vực tuyệt đối.

Giọng nói kiều mị lại một lần nữa vang lên trong sơn cốc: “Càn Dương, sao tức giận như thế làm gì! Thật sự không cần thiết đâu!”

Vừa dứt lời, một cột dây leo màu đen khổng lồ to chừng trăm trượng từ trong sơn cốc dâng lên, bên trên có một nữ tử tuyệt sắc đang đứng.

Nữ tử đó mặc bộ giáp dây leo màu xanh đen khó khăn lắm mới che giấu được các bộ phận cơ thể, da thịt trắng nõn gần như hoàn toàn trần truồng.

Thân hình bà ta cực kỳ gợi cảm, vòng eo yếu ớt như không xương, nhẹ nhàng uyển chuyển giống như yêu tinh.

À, bà ta vốn là yêu tinh mà.

Đây là một vưu vật tuyệt đại thậm chí khiến người ta có cảm giác mình cam tâm tình nguyện bị hút khô.

Bà ta nhanh nhẹn đứng trên trụ dây leo, nhìn sang vầng mặt trời lớn với ánh mắt yêu mị: “Là tình nhân cũ mà, đừng làm rộn lên nữa.”

Trên trụ dây leo chậm rãi dâng lên một bàn gỗ, trên bàn gỗ có đặt hai chén chất lỏng màu bạch nhũ tỏa ra mùi thơm nồng nàn.

“Đây là rượu tiên ta đã thuần hóa luyện chế năm trăm năm, ta biết chàng sẽ rất thích!”

Lục Cơ nhẹ nhàng bưng hai chén rượu lên, uống cạn một chén rồi ném chén còn lại ra.

Cái chén đựng đầy rượu ngon xé rách trời xanh bay về phía mặt trời lớn.

Nhưng cái chén này chưa kịp bay về phía mặt trời lớn đã tự bốc cháy trong hư không.

Liệt hỏa đốt chén rượu ngon thành hư vô, mặt trời lớn chậm rãi thu liễm lại và tiến vào trong cơ thể của một nam nhân cao lớn.

Ông ta mặc áo vải màu đen, dung mạo đường hoàng, trên mặt có hàm râu quai nón, sau lưng vác một thanh kiếm bản rộng dài bốn thước.

Lúc này mái tóc ông ta tung bay, trên mặt đầy vẻ tức giận và lạnh lùng: “Lục Cơ, đừng dùng thứ này để mua chuộc ta!”

Lục Cơ u oán nhìn Càn Nguyên kiếm tôn: “Ai ui, lúc trước chẳng phải tên đàn ông nào đó đã nói vậy à.”

“Lúc trước tiểu kiếm tu đó nhìn thấy người ta còn nói chất lỏng của người ta là uống ngon nhất, có uống mãi cũng không thấy chán.”

“Sao... giờ trở thành một kẻ hàng đầu của nhân tộc thì ghét bỏ người ta là yêu quái, muốn trừ yêu rồi à?”

Gương mặt Càn Nguyên kiếm tôn đỏ bừng, ngữ khí cũng hơi dịu lại một chút: “Lục Cơ, những chuyện đó đều đã là quá khứ rồi.”

“Tu sĩ nhân tộc xâm nhập Bình nguyên Mê Vụ thám hiểm, nếu lòng tham quấy phá chết chưa hết tội, bản tôn sẽ không ngăn cản nàng.”

“Nhưng hôm nay vì sao nàng lại phóng nhiều Phược Tiên đằng biến dị như vậy vây công thành Mê Vụ? Có phải nàng thật sự muốn trở thành kẻ thù của nhân tộc không?”

Nụ cười trên gương mặt Đằng Mẫu Lục Cơ khựng lại, ánh mắt nhìn về phía Càn Nguyên kiếm tôn cũng dần trở nên lạnh lẽo: “Ồ?”

“Cho phép nhân tộc các ngươi được tùy tiện xâm nhập Bình nguyên Mê Vụ săn bắt Phược Tiên đằng nhưng không cho phép ta giết người sao?”

“Hôm nay, bản tiên cơ muốn hút khô tất cả những người trong thành Mê Vụ, ngươi làm gì được ta nào!”

Càn Nguyên kiếm tôn hít sâu một hơi: “Nói như vậy, giữa chúng ta không còn gì để nói nữa rồi?”

Lục Cơ mỉm cười kiều mị: “Ai bảo là không còn gì để nói? Hôm nay là ngày độ kiếp thành Thánh của bản tiên cơ.”

“Đợi bản tiên cơ vượt qua Tứ Cửu Thiên Kiếp là có thể thật sự hóa hình làm người, từ đó tiêu dao giữa thiên hạ.”

“Càn Nguyên, trước kia không phải ngươi thích bản tiên cơ sao? Đợi sau khi bản tiên cơ hóa hình rồi cùng ngươi kết đạo lữ có được không?”

“Đến lúc đó, bản tiên cơ sẽ ủ rượu cho ngươi, cùng ngươi đi khắp Đông Hoang Tây Mạc, Nam Cương Bắc Hải, vẫy vùng thiên hạ há không đẹp quá sao?”

Thẩm Thiên trốn đằng sau tảng đá nghe thấy vậy toàn thân liền run lên.

Trời ơi, không ngờ sư tôn tiện nghi của Triệu huynh lại có khẩu vị mặn như vậy.

Lúc trẻ còn yêu đương với Đằng Mẫu, còn nhớ mãi không quên.

Kể ra hai người này mà thực sự thành một cặp lúc “kiss” sẽ không nén được mà hút mất nhau đấy chứ?

Được rồi, Thẩm Thiên biết giờ tình cảnh đang căng thẳng như vậy, nghĩ đến mấy chuyện này thật sự không phù hợp.

Nhưng tình cảnh của hắn bây giờ thật sự rất ngại ngùng, đi cũng không đi được, chỉ có thể cố gắng hết sức lặng lẽ xem kịch hay.

Càn Nguyên kiếm tôn có thể cảm nhận được tình cảm trong lời nói của mẫu đằng Lục Cơ hình như hoàn toàn không phải giả nên trong mắt cũng lộ tia đấu tranh.

Rõ ràng, hai kẻ già này chắc chắn có gian tình.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn kiên định lắc đầu: “Không thể nào. Trên tay nàng đã dính nợ máu nhân tộc, bản tôn không thể nào chấp nhận nàng được.”

Đằng Mẫu Lục Cơ cười lạnh nói: “Ồ? Cũng bởi vì ta từng giết vài kẻ có lòng tham không đáy mà ngươi coi thường ta sao?”

“Đừng quên, nhân loại các ngươi còn tự chém giết lẫn nhau, vì sao đến lượt ta thì ngươi lại không thể nào chấp nhận được?”

“Ha ha, nói cho cùng thì chỉ vì tộc của ta có suy nghĩ riêng nên không thể nhìn thấu được chủng tộc khác thôi.”

Trong lúc nói chuyện, cơ thể Đằng Mẫu Lục Cơ chậm rãi tan biến: “Càn Dương, ngươi thực sự quá ngu xuẩn.”

“Nếu ngươi không thích bản tiên cơ giết người, vậy ta sẽ tiếp tục giết cho ngươi xem!”

“Hôm nay bản tiên cơ độ kiếp thành Thánh, nhất định phải bắt nhân tộc làm vật tế!”

“Ta muốn xem xem hôm nay ngươi ngăn cản ta như thế nào!”