Chương 183 Ta muốn hỏi thử xem thiên đạo có thể diệt ta không (1)
Thẩm Thiên nghe thấy mấy lời đối thoại của Kiếm Tôn và đằng mẫu mà cảm thấy xấu hổ đến mức sắp ung thư luôn.
Hóa ra lúc còn bé tiểu kiếm tu và tiểu dây leo gặp nhau tình đầu ý hợp.
Sau đó tiểu kiếm tu hoặc là sư phụ của ông ta không chấp nhận chuyện ở cạnh yêu quái nên ép buộc hai người chia tay.
Sau đó tiểu dây leo vì yêu sinh hận, bà ta hận cả nhân tộc, sau đó bị hắc hoá thành đại yêu chuyên giết người gây họa một phương?
Ông trời của ta ơi, đây là kịch bản cũ rích, cẩu huyết chừng nào chứ!
Biên kịch phải gà cỡ nào mới viết ra được kiểu kịch bản thế này chứ?
Nếu không phải không đánh lại hai người thì chắc chắn Thẩm Thiên đã bước ra cùng bọn họ tâm sự rõ ràng về cuộc đời rồi.
Tình yêu quan của giới Tu Tiên này lạc hậu mẹ nó rồi, từ đó mới khiến những người ở thành Mê Vụ kia phải gặp tai bay vạ gió!
Các ngươi có từng nghĩ đến những người vô tội kia chưa, đặc biệt là tâm trạng của những kẻ độc thân vô tội ấy?
Trong lòng Thẩm Thiên điên cuồng chửi thề, cơ thể thì càng áp sát phía sau tảng đá.
Nói đùa à, cho dù biết tình yêu quan của hai kẻ trước mắt kỳ quái, vặn vẹo nhưng tình yêu quan vặn vẹo không có nghĩa thực lực của họ cũng vặn vẹo.
Họ là các lão đại Hóa Thần kỳ đỉnh phong đấy.
Đặc biệt là đằng mẫu Lục Cơ giờ cũng độ kiếp rồi, một khi thành công đó sẽ là Thánh giả Độ Kiếp kỳ, là một kẻ khổng lồ tuyệt thế đấy!
Ngươi dám nhảy ra ngoài nói với bà ta: Tình yêu quan của bà ngu quá!
Người ta quất một dây leo tới là có thể biến ngươi thành thịt xay ngay.
Mặc dù Thẩm Thiên cảm thấy dáng dấp của mình anh tuấn, Lục Cơ sẽ không đến mức đánh chết mình ngay, nhưng lỡ như bà ta nhìn thấy sự xuất hiện của Thẩm Thiên thì bắt đầu chuyển đổi đối tượng sang yêu Thẩm Thiên thì biết làm sao đây?
Tuy bà ta đứng trong hàng tiên ban nhưng tình yêu quan lại cực đoan quá.
Yêu tinh thế này thực ra không phải dạng Thẩm Thiên thích lắm.
Ôi, sao bổn Thánh tử lại suy nghĩ lung tung rồi.
...
Đằng sau tảng đá, Thẩm Thiên ăn dưa một cách say sưa ngon lành.
Phía bên kia, Càn Dương Kiếm tôn và đằng mẫu Lục Cơ cũng chính thức đánh nhau.
Toàn bộ sơn cốc đều đang chấn động, từng sợi dây leo to hơn cả cây cột từ khắp nơi trong sơn ốc vươn ra, khuấy động mặt đất.
Trước đó Thẩm Thiên đã nhìn thấy Phược Tiên đằng Nguyên Anh kỳ cao chừng trăm trượng đã cảm thấy nó là con quái vật khổng lồ rồi.
Vậy mà giờ chân thân của đằng mẫu Lục Cơ sợi dây leo nào dây leo nấy đều hơn mấy trăm trượng.
Hơn nữa dây leo của bà ta không phải màu xanh đen mà thiên về màu xanh ngọc.
Từng sợi dây leo đều sáng lấp lánh như được điêu khắc từ phỉ thúy.
Dưới ánh mặt trời Càn Dương Kiếm tôn hóa thành, nó được chiếu sáng rực rỡ.
“Nếu đã chấp mê bất ngộ, hôm nay bản tôn sẽ thu thập ngươi!”
Ánh mắt Càn Dương Kiếm tôn lộ ra tia quyết tuyệt, trường kiếm sau lưng đột nhiên ra khỏi vỏ.
Trong khoảnh khắc, lĩnh vực kiếm khí nóng bỏng to lớn bao phủ toàn bộ sơn cốc, đánh cho linh vụ xơ xác đi rất nhiều.
Giữa trời đất một lần nữa xuất hiện một vầng mặt trời to lớn, chiếu rọi lên thần kiếm to lớn trên tay Càn Dương Kiếm tôn.
“Thương Khung Vô Cực, Phần Thiên Kiếm Khí!”
Thân Càn Dương Kiếm tôn hóa thành mặt trời, trường trường kiếm trong tay bắn ra kiếm cương trăm trượng, triền đúa với đằng mẫu Lục Cơ, kiếm khí tung hoành.
Tuy nhiên ông ta nhanh chóng phát hiện ra một sự thật khiến ông ta kinh hãi đó là kiếm của ông ta không thể địch lại đằng mẫu Lục Cơ.
Phong mang của kiếm rộng trong tay Càn Dương Kiếm tôn có thể dễ dàng chém đứt sơn hà, một kiếm chặt đứt Thương giang trăm trượng.
Nhưng khi nó chém lên trên dây leo của đằng mẫu Lục Cơ thì chỉ có thể để lại vài vết thương sâu chừng vài xích.
Vết thương sâu chừng vài xích nghe thì đáng sợ nhưng đối với dây leo trăm trượng thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Thậm chí còn có thể coi đó là vết thương ngoài da, ngay cả một nửa dây leo cũng không thể chặt đứt được.
Nhưng trong sơn cốc vang lên giọng nói đầy phẫn nộ của đằng mẫu Lục Cơ: “Ngươi nỡ đánh ta!”
“Được, bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi ngươi và ta ân đoạn nghĩa tuyệt, ta muốn ngươi nhìn thấy ta huyết tế toàn bộ thành Mê Vụ!”
Dây leo to lớn không ngừng đánh về phía Càn Dương Kiếm tôn, nhưng lại bị Càn Dương Kiếm tôn cố hết sức đỡ được.
Tuy nhiên dù là người có tu vi cạn như Thẩm Thiên cũng có thể nhận ra Càn Dương Kiếm tôn đang rơi vào thế hạ phong.
Vì lĩnh vực kiếm khí của ông ta đang không ngừng bị dây leo to lớn áp chế thu nhỏ, không cách nào phản kích.
Đằng mẫu Lục Cơ cười lạnh nói: “Càn Dương, có một chuyện trước nay ta chưa từng nói với ngươi.”
“Ngươi nghĩ rằng bổn tiên cơ chỉ là Phược Tiên đằng bình thường sao?”
“Ngươi sai rồi, thật ra ta là Phệ Tiên đằng!”
“Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt, lần nào giao thủ ta cũng đều nhường ngươi.”
“Nhưng hôm nay bổn tiên cơ không giả vờ nữa, bổn tiên cơ sẽ ngả bài đây, ngươi sẽ không chịu nổi một đòn đâu!”
Nói xong, đằng mẫu Lục Cơ đột nhiên quất mạnh roi lớn đánh Càn Dương Kiếm tôn bay xa mấy trăm trượng trong nháy mắt.
“Đây chính là thực lực của ngươi sao? Ngươi định dùng thứ thực lực đáng buồn cười này để bảo vệ đồng bào nhân tộc mà ngươi nói đó sao?”
Đằng mẫu Lục Cơ liên tục cười nhạo: “Để bổn tiên cơ nói cho ngươi biết, Càn Dương, ngươi sẽ không thể bảo vệ được bất kỳ ai đâu!”
Dây leo lấp lánh như phỉ thúy đột nhiên dùng sức quất bay kiếm bản rộng trong tay Càn Dương Kiếm tôn.
Sau đó bốn sợi dây leo tinh tế xé rách hư không trói chặt tứ chi của Càn Dương Kiếm tôn.
Ngay lập tức, Càn Dương Kiếm tôn Hóa Thần kỳ bị trói chặt trên không trung.
Lúc này, Phệ Tiên đằng đứng thứ chín trên bản xếp hạng Linh mộc đang thể hiện hung uy tuyệt thế!
...