Chương 186 Hay chúng ta đúc cho Tiên sư một tượng vàng đi!
Ngoại ô phía đông thành Mê Vụ, trong một sơn cốc chim hót hoa nở.
Triệu Hạo quỳ gối trước mộ phần, sắc mặt hơi trắng bệch, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Dù sao hắn ta cũng đã mất hết tu vi, tuy nhục thân mạnh hơn người bình thường nhưng vẫn rất mệt.
Lúc này Triệu Hạo đã quỳ trước mộ phần của mẫu thân một ngày một đêm, cảm giác mệt mỏi vô cùng bao phủ toàn thân hắn ta.
Nhưng hắn ta vẫn kiên định quỳ gối trước mộ phần, không đứng dậy, dù hai chân đã tê cứng.
Vì trong lòng hắn ta còn một chấp niệm, hắn ta nhất định phải khôi phục tu vi của mình.
Triệu Hạo muốn chứng minh cho những người kia thấy, hắn ta có thể vùng lên lại!
“Còn hai ngày thôi, chỉ cần kiên trì thêm hai ngày nữa thôi.”
Triệu Hạo liếm bờ môi khô khốc của mình, trong lòng thầm tự cổ vũ bản thân.
Nhưng vào lúc này, trong bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện một ngôi sao băng sáng chói đột nhiên xé rách bầu trời đen tối.
Đúng vậy, ngôi sao băng này mang theo tàn niệm Càn Dương Kiếm tôn và bản nguyên Nam Minh Ly Hỏa, cơ duyên này trùng hợp bắn xuống đây.
Ầm!
Trong lòng Triệu Hạo vốn đang âm thầm cổ vũ bản thân!
Đột nhiên hắn ta cảm thấy toàn thân như bị đánh mạnh, cả người bị nện cho nằm rạp trên mặt đất.
Sau khi hỏa diễm đáng sợ dính lên cơ thể Triệu Hạo thì gần như bao phủ cả người hắn ta bên trong trong nháy mắt.
Ý thức toàn thân Triệu Hạo đều bị nhiệt độ kịch liệt này làm cho tán loạn, may mà còn có một tia chấp niệm cuối cùng chống đỡ chưa tan hết.
Đây chính là cơ duyên mà Thẩm huynh nói sao? Nhưng không phải Thẩm huynh nói trong vòng ba ngày mới tới sao?
Ta hiểu rồi, Thẩm huynh muốn cổ vũ ta, để cho ta có thể tràn ngập thêm ý chí chiến đấu.
Hơn nữa cơ duyên vốn tưởng rằng ba ngày nhưng cuối cùng mới ngày đầu tiên đã đến rồi!
Đúng vậy, Thẩm huynh đang chuẩn bị cho ta một niềm vui bất ngờ mà!
Mặc dù toàn thân đang vô cùng đau nhức vì lửa cháy bừng bừng thiêu đốt nhưng Triệu Hạo lại không hề sợ hãi.
Tất cả đều ngược lại, giờ Triệu Hạo đang kích động chưa từng thấy, bởi vì hắn ta cảm nhận được linh lực đang một lần nữa phun trào.
Ngọn lửa kia đang bị cơ thể Triệu Hạo hấp thu, đồng thời thuận theo con đường vận công của hắn ta điên cuồng tràn vào đan điền.
Triệu Hạo không nói một lời, trong lòng mang theo cảm kích đối với Thẩm Thiên, toàn lực vận chuyển công pháp “Phần Thiên Kiếm Hỏa quyết”.
Hắn ta lờ mờ cảm nhận được ngọn lửa này đối với hắn ta vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, giống như thần linh cõi u minh đang phù hộ hắn ta.
Trong lòng Triệu Hạo như suy nghĩ gì đó: “Chắc chắn là do Thẩm huynh đã tính được từ trước, Thẩm huynh đúng là thần!”
Đương nhiên, những suy nghĩ này của hắn ta nếu để Càn Dương Kiếm tôn lúc này đang thoi thóp nghe thấy thì chắc chắn sẽ bị thanh lý môn hộ.
Mọe nó chứ niềm vui bất ngờ Thẩm huynh chuẩn bị cho ngươi, đây là lão tử đang sử dụng sức mạnh cuối cùng cứu ngươi đấy!
Chút bản nguyên Nam Minh Ly Hỏa đang tràn vào trong cơ thể Triệu Hạo dưới sự điều khiển của Càn Dương Kiếm tôn.
Triệu Hạo cảm thấy dường như mình đã đột phá được tấm màng, tiến vào thế giới mới.
Thậm chí hắn ta còn cảm thấy mình và hỏa diễm hòa thành một thể, có thể cảm nhận được hô hấp của hỏa diễm.
Trong đầu hắn ta vang lên một giọng nói quen thuộc: “Quả... Quả nhiên là Cửu Dương Chiến Thể.”
“Lần đầu gặp mặt đã cảm thấy tiểu tử ngươi không đơn giản, không ngờ lại là Cửu Dương Chiến Thể trong truyền thuyết.”
Triệu Hạo hơi sững sờ, hắn ta nhận ra thân phận của giọng nói này: “Là ông? Râu quai nón, sao ông lại ở đây?”
Càn Dương Kiếm Tôn bất đắc dĩ nói: “Cái này không quan trọng, giờ linh hồn của ta đang cực kỳ suy yếu, nhất định phải lập tức ngủ say.”
“Giờ bình nguyên Mê Vụ vô cùng nguy hiểm, ngươi phải lập tức rời khỏi nơi này, cách càng xa càng tốt!”
Nói xong, giọng của Càn Dương Kiếm tôn lập tức biến mất, mặc cho Triệu Hạo hỏi thế nào cũng không có phản ứng gì.
Điều này khiến Triệu Hạo hiểu ra, vị sư phụ râu quai nón này của mình hình như đang ở trong trạng thái không tốt.
“Không đúng, nếu như bình nguyên Mê Vụ vô cùng nguy hiểm, vậy đám Thẩm huynh đâu!”
Trên mặt Triệu Hạo lộ vẻ lo lắng, không được, Thẩm huynh có ơn tái tạo lại ta.
Giờ gần đây có nguy hiểm lớn, ta nhất định phải đi thành Mê Vụ thông báo cho Thẩm huynh, để hắn rời đi!
Nghĩ tới đây, Triệu Hạo khấu đầu ba cái trước mộ: “Mẫu thân, nhi tử không thể tiếp tục thủ mộ người nữa rồi.”
“Đợi hài nhi cứu Thẩm huynh xong, ngày sau nhất định sẽ quay lại thủ mộ đủ cho người hai ngày còn lại!”
...
Trong thành Mê Vụ, đại trận hộ sơn Thần Tiêu đã bao bọc toàn bộ hoàng cung lại.
Tất cả tu sĩ đều đang thay nhau đưa linh lực vào đại trận, chống cự lại công kích.
Đột nhiên những sợi dây leo Phược Tiên đằng không ngừng điên cuồng công kích đại trận đang bắt đầu khô héo dần.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Phược Tiên đằng vốn còn mang theo khí thế hung hăng hiển hách lại hóa thành tro tàn.
Không thể không nói, những người trốn trong hoàng cung thành Mê Vụ đều sợ đến mức ngây người.
Sau khi yên lặng một lát, tiếng hoan hô reo hò của tất cả những tu sĩ từ cõi chết trở về lập tức nổ tung.
“Đám nghiệt súc kia đều khô héo cả rồi, Tiên sư đại nhân đã hàng phục yêu nghiệt bình nguyên thành Mê Vụ công rồi sao?”
“Nhất định là như vậy, Tiên sư đại nhân quả nhiên vô cùng cường đại, nhanh như vậy mà đã hàng phục được yêu nghiệt mạnh đến thế.”
“Chúng ta không thể là những kẻ tri ân không báo, Tiên sư cứu mạng chúng ta, chúng ta nhất định phải ghi tạc ân tình này.”
“Theo ta thấy, hay là chúng ta góp một khoản tiền tặng cho Tiên sư coi như báo đáp ơn cứu mạng!”
“Không ổn không ổn, Tiên sư đã từng nói người có duyên không lấy một xu, chắc chắn ngài ấy sẽ không nhận số tiền này.”
“Ừm, đưa tiền thì thường quá, hay là... hay là chúng ta đúc cho Tiên sư một cái tượng vàng đi!”
“Rất đúng, rất đúng, Tiên sư thần cơ diệu toán, hơn nữa còn có năng lực hàng yêu phục ma.”
“Ngài ấy đã cứu toàn bộ người trong thành Mê Vụ chúng ta, đúc cho Tiên sư một bức tượng vàng cũng không có gì là quá đi!”
“Đi, chúng ta đi tìm quốc chủ bệ hạ, đề nghị đúc một bức tượng vàng Tiên sư ở trung tâm thành Mê Vụ.”
“Ta đồng ý!”
“Bản tọa cũng đồng ý!”
“Còn cả ta nữa, ta cũng giống vậy!”
...
Một đội ngũ đông đúc chen nhau đi dọa cho quốc chủ của nước Vụ Ẩn suýt chút nữa rút kiếm kinh hãi gọi hộ giá rồi.
Tuy nhiên sau khi quốc chủ nghe thấy đám người này muốn đúc tượng vàng cho Tiên sư liền suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
Nói đùa à, chưa kể Tiên sư này cao thâm mạt trắc, có khả năng bói toán thần kỳ kỳ ảo.
Chỉ riêng thái độ của vị Thần Tiêu Thánh nữ kia đối với Tiên sư cũng thấy là cực kỳ coi trọng rồi.
Người có thể khiến Thánh nữ coi trọng như vậy, thậm chí còn đi theo bên cạnh thì có thể bình thường sao?
Các ngươi nghĩ chỉ đám tu sĩ bình thường các ngươi biết nịnh nọt Tiên sư đấy à? Trẫm cũng biết!
Quốc chủ trầm tư một hồi, nói: “Tiên sư cứu vớt thành Mê Vụ, cũng có ơn cứu nước Vụ Ẩn.”
“Chỉ một bức tượng vàng sao đủ? Trẫm quyết định khu vực trung tâm trong thành sẽ đúc một bức tượng Tiên sư bằng vàng ròng cao chín trượng.”
“Ngoài ra ở bốn cửa thành đông tây nam bắc cũng sẽ đúc mỗi nơi một bức tượng Tiên sư bằng vàng ròng cao chín trượng.”
“Bắt đầu từ hôm nay, phàm là hoàng thất của nước Vụ Ẩn, trong nhà đều phải lập bài vị trường sinh cho Tiên sư.”
“Phàm là con cháu hoàng thất nước Vụ Ẩn ta tuyệt đối không được quên đại ân của Tiên sư!”