← Quay lại trang sách

Chương 196 Thể hiện tình yêu thường chết rất nhanh

Chỉ trong chớp mắt, tất cả bụi mịn trên người hắn đều bị thổi bay, quần áo lại một lần nữa không nhiễm bụi trần.

Lúc này, Thẩm Thiên đang mặc chiến giáp, mặt đeo mặt nạ lông phượng, ngạo nghễ độc tôn, quả thực là phong hoa tuyệt đại.

Hắn nhìn cái hố lõm xuống giữa sơn cốc mà hơi do dự: Có nên tới đó xem qua một chút không nhỉ?

Theo như hình tượng cơ duyên trên đầu Phương Thường thì hẳn đây chính là kỳ ngộ y gặp được, chỉ khác ở thời gian.

Đúng vậy, Thẩm Thiên đã tới sớm…

Theo như tình huống hiện tại thì nếu Thẩm Thiên đến muộn một hai ngày sẽ không gặp phải tình cảnh Phược Tiên đằng tấn công thành.

Đương nhiên, với quầng sáng trên đầu hắn thì Thẩm Thiên cũng không dám chắc mình có thể tự tìm được tới nơi này.

Tóm lại, tái ông mất ngựa, chưa biết là tốt hay xấu, trước mắt có lẽ là tốt đi.

Trong vùng bình nguyên Mê Vụ, linh vụ vẫn chưa tan, lại một lần nữa phủ kín sơn cốc.

Nhưng sau khi nuốt chửng khá nhiều chất lỏng từ chảy ra Phược Tiên đằng, sức miễn dịch với linh vụ của Thẩm Thiên đã đạt tới trình độ cực cao.

Hắn có thể lờ mờ nhìn thấy trong sơn cốc không có động tĩnh gì, Đằng Mẫu Lục Cơ cũng đã vẫn lạc thành tro bụi dưới thiên kiếp.

Ha ha, ai bảo hai người các ngươi cứ thể hiện tình yêu trước mặt bổn Thánh Tử đi.

Thể hiện tình yêu thì chết nhanh thôi, tu tiên mấy ngàn năm mà không hiểu nổi đạo lý này sao?

Đương nhiên, dù vậy Thẩm Thiên cũng không lỗ mãng xông thẳng vào trung tâm linh vụ mà chỉ đi vòng qua.

Hắn muốn quan sát trung tâm của sơn cốc dưới mọi góc độ, bảo đảm sẽ không xảy ra vấn đề như lúc trước nữa.

Dù sao đây cũng là một vị đại lão Độ Kiếp kỳ, ai mà biết người ta có chuẩn bị gì phía sau không?

Thẩm Thiên đi vòng quanh sơn cốc một lúc, đột nhiên hai mắt sáng rực lên, hắn thấy được thứ gì đó hay ho rồi.

Đó là một đốm lửa, đang cháy lên trên thân thể tàn phế khô héo mục nát của Phệ Tiên đằng, không lan rộng, cũng không tắt đi.

Thẩm Thiên nhận ra đó chính là bản nguyên của Nam Minh Ly Hoả trước đó đã được Càn Dương Kiếm Tôn triệu hoán rồi bị đánh nát, bắn ra tung tóe.

Đây chỉ là một mảnh vụn của bản nguyên Nam Minh Ly Hoả, uy năng thần vận chỉ bằng một phần nhỏ của Nam Minh Ly Hoả khi ở trong tay Càn Dương Kiếm Tôn.

Đốm lửa cháy hồng, toàn thân như một con chim lửa nho nhỏ đang nhảy nhót, có vẻ có uy năng không kém.

Khi Thẩm Thiên phát hiện ra đốm lửa này, trong cơ thể hắn đột nhiên cháy lên một cảm xúc kích động khao khát quen thuộc.

Đúng vậy, là năng lượng của Tân Hỏa kinh đang thể hiện khát vọng của mình.

Thẩm Thiên cũng chịu thua gia hỏa này rồi, sao cái gì ngươi cũng muốn ăn hết vậy?

Nhưng công pháp mình tu luyện có thể thôn phệ được Nam Minh Ly Hoả, đương nhiên Thẩm Thiên rất vui lòng.

Điều duy nhất khiến hắn lo lắng là hiện giờ trong thận của hắn đã có Nhất Nguyên Trọng Thủy, liệu có thể chứa thêm Nam Minh Ly Hoả không?

Sẽ không đến mức thôn phệ được rồi thì hai đứa sẽ xung khắc lẫn nhau, thủy hỏa bất dung, khiến cho bổn Thánh tử tự bạo tại chỗ chứ?

Ừm….

Không thể mạo hiểm!

An toàn là thứ nhất. Tu tiên đứng thứ hai.

Nghĩ vậy, Thẩm Thiên cẩn thận từng li từng tí lấy ra một cái hộp đá.

Cái hộp này hắn lấy từ trong cung điện Thần Thủy Linh Tôn lấy khi ở trong tiên phủ Thiên Thủy.

Lúc trước tổng cộng có ba cái hộp đá, đây là một trong số đó, vốn ban đầu nó chứa bản nguyên của nhất nguyên trọng thủy.

Lúc này, Thẩm Thiên lấy hộp ra, cẩn thận cẩn thận thu Nam Minh Ly Hoả vào đó rồi đóng nắp lại.

Mặc dù thân thể rất khao khát nhưng Thẩm Thiên không phải kẻ yếu bị dục vọng thân thể chi phối, hắn hoàn toàn có thể nhịn được mà không ăn vào.

Sau khi cất gọn mảnh bản nguyên Nam Minh Ly Hoả vào trong hộp đá rồi cất vào trong thương minh giới, Thẩm Thiên tiếp tục đi vòng quanh sơn cốc thăm dò.

Đến khi đi hết một vòng, phát hiện không có bất cứ thứ gì không thích hợp, Thẩm Thiên mới móc kiếm chủ lệnh ra, cẩn thận chạm vào.

Tay trái hắn cầm kiếm chủ lệnh, tay phải cầm Huyễn Vũ thần thuẫn, chín cây âm dương phá yêu thương lơ lửng sau lưng.

Lúc này, Thẩm Thiên vũ trang hết lên người, cố gắng đạt tới mức hoàn hảo.

Cuối cùng, Thẩm Thiên bước từng bước đi vào giữa sơn cốc.

Ở đây hắn thấy một hồ nước nhỏ.

Đó là một hồ nước màu bạc, toàn thân tản ra tiên vận.

Thẩm Thiên còn chưa chạm tới ao nước đã cảm thấy toàn thân thư sướng vô cùng.

Ao nước kia tỏa ra sinh mệnh lực vô cùng dồi dào, dường như chỉ một giọt cũng đủ để xác chết sống lại.

Trong lòng hắn suy đoán có lẽ ao nước này là tinh hoa của dây leo mà Đằng Mẫu Lục Cơ thu nạp linh lực vô tận suốt mấy ngàn năm biến thành.

Rễ của cây Phệ Tiên đằng dài cả ngàn trượng kia lan khắp cả sơn cốc, hiến tế chín phần tinh hoa nhục thân mới có được một hồ linh tuyền này.

Có thể thấy hồ linh tuyền này trân quý cỡ nào. Chắc chắn là bảo vật vô giá.

Nên nhớ, dù là Phương Thường có hào quang vàng óng kia cũng chỉ mới thu được một vũng linh tuyền nhỏ thôi đó.

A, khụ khụ, đợi lát đã!

Thẩm Thiên sợ hãi cả kinh, dường như có điểm gì đó không hợp lý.

Đúng rồi!

Theo như hình ảnh cơ duyên của Phương Thường thì rõ ràng chỉ là một vũng linh tuyền thôi mà.

Tính ra vũng linh tuyền kia giỏi lắm chỉ được khoảng nửa mét khối.

Nhưng hồ linh tuyền trước mắt Thẩm Thiên đây nào phải chỉ có một mét vuông?

Đây con mẹ nó là một cái hồ nhỏ!

Thẩm Thiên nhìn qua một lượt, áng chừng cái ao nhỏ này phải dài rộng khoảng năm mét, sâu không dưới một mét.

Nói cách khác, lúc này lượng linh tuyền trước mắt Thẩm Thiên nhiều gấp mấy chục lần số linh tuyền mà Phương Thường gặp được trở lên.

Điều này không hề khiến cho Thẩm Thiên vui vẻ, ngược lại còn khiến cho hắn vô cùng cẩn trọng.

Rốt cuộc mấy chục khối linh tuyền trong hình ảnh cơ duyên đã đi đâu? Trong sơn cốc này vẫn còn có người sao?