← Quay lại trang sách

Chương 202 Mỏ linh thạch, tiên trấp linh tửu

Rất nhiều tu sĩ hệ thổ lựa chọn các pháp thuật đào vòng thổ hành thuật.

Nhưng không phải thổ hành thuật nào cũng nhanh, một số pháp thuật chậm đến mức khiến người ta giận sôi người.

Mà năng lực đặc biệt của Thẩm Thiên chính là khả năng qua lại khắp mặt đất của phệ tiên đằng, tốc độ nhanh ngang ngửa ngự kiếm phi hành.

Nhỡ gặp phải cường địch không thể chống cự, không thể thoát được lên trời, Thẩm Thiên hoàn toàn có thể xuống đất thoát thân.

“Kỹ năng tự vệ, rất tốt!”

Thậm chí Thẩm Thiên còn coi trọng kỹ năng này hơn cả lôi đình bạo khí.

Bởi vì Thẩm Thiên không thích liều mạng, mà thấy tự vệ quan trọng hơn nhiều.

Sau này nếu gặp phải kẻ địch không thể chống cự lại, trước hết cứ dùng linh vụ che giấu bản thân đã rồi độn thổ trốn biệt.

Như vậy, dù đối phương có là Tôn giả cũng chưa chắc đã có thể đuổi kịp được Thẩm Thiên ngay.

Thẩm Thiên là một người dũng cảm và thực tế. Hắn quyết định thử.

Dựa theo ký ức trong đầu, hắn thử hội tụ cỗ năng lượng kia lại.

Lát sau, Thẩm Thiên cảm thấy hình như mặt đất dưới chân lỏng ra như bùn.

Được phệ tiên đằng dẫn dắt, thân thể của hắn nhanh chóng chui xuống đất, không chút trở ngại.

Thậm chí Thẩm Thiên còn lờ mờ cảm thấy tốc độ độn thổ của mình còn nhanh hơn cả ngự kiếm phi hành.

Hắn tấm tắc lấy làm lạ. Thế giới tu tiên quả là rộng lớn, không thiếu cái lạ.

Nếu không phải Đằng Mẫu Lục Cơ này gặp đúng Độ Kiếp kỳ không thể không độ kiếp thành thánh.

Thì đúng là cả Đông Hoang không một ai có thể uy hiếp nổi nó.

Dù đánh không lại cũng có thể chạy thoát.

Nhưng thực đáng tiếc, hiện giờ gốc phệ tiên đằng này đã hoàn toàn thuộc về bổn Thánh Tử rồi.

Thẩm Thiên dốc toàn lực thi triển độn địa thuật, chỉ trong chốc lát, toàn thân đã biến mất.

Hắn nhanh chóng lượn qua lượn lại dưới lòng đất, không gặp chút trở ngại mảy may, trải nghiệm này phi thường kỳ diệu.

Bỗng nhiên, trong cơ thể Thẩm Thiên dâng lên một cảm xúc khát khao.

Hình như Tân Hỏa kinh trong cơ thể hắn lại cảm ứng được cái gì đó, có vẻ rất kích động.

Thẩm Thiên nghĩ một lát rồi cẩn thận chồng chất các biện pháp phòng ngự, sau đó độn tới chỗ kia.

Càng đi theo hướng kia, Thẩm Thiên có thể cảm giác được mình độn địa càng khó khăn.

Cuối cùng thậm chí hắn còn cảm giác như đang bước đi trong đầm lầy vậy, phải tốn rất nhiều linh lực mới có thể tiến lên một chút.

Cuối cùng, dường như đã phá được một tầng màng mỏng vô hình.

Thẩm Thiên xuyên qua vách đá, tiến vào một không gian rộng rãi.

Đó là một mật thất dưới lòng đất dài chừng mười trượng, bốn bức tường cứng như nham thạch bao kín.

Thẩm Thiên có thể nhìn thấy rất rõ ràng bên cạnh mật thất dưới lòng đất này có một mỏ linh thạch khổng lồ.

Đúng vậy, mỏ linh thạch!

Chính là khoáng mạch mà tất cả các Thánh địa đều xem như nội tình hạch tâm.

Không ngờ sâu trong bình nguyên Mê Vụ này lại giấu một mỏ linh thạch cỡ nhỏ.

Mặc dù quy mô không thể so được với những khoáng mạch ở Thần Tiêu thánh địa, nhưng chắc chắn là vô giá.

Cũng chính vì có nguồn linh khí khổng lồ này nên Đằng Mẫu Lục Cơ mới có thể sống được đến mấy ngàn năm, bước được tới cánh cửa độ kiếp.

Nếu có thể mang mỏ linh thạch này đi, với Thẩm Thiên, tuyệt đối là một món lời khổng lồ.

Đương nhiên, hắn cũng không địch tự mang cả khoáng mạch này đi. Làm vậy là không thực tế.

Dù sao thì, đến cả Hóa Thần kỳ cũng hứng thú với chuyện khoáng mạch mà.

Mình cứ giấu giấu diếm diếm, sau này có khi bị người có đại khí vận khác phát hiện ra.

Không bằng cứ trực tiếp báo cho Thánh địa, để cho các đại lão của Thánh địa đến đây đi, mình còn dược chia mấy phần cơm canh.

Vẫn là câu nói kia, cho tới giờ Thẩm Thiên chưa bao giờ thiếu tiền, với hắn mà nói, tiền chỉ là một con số, an toàn vẫn là quan trọng nhất!

Hắn cẩm thận đi trong không gian khoáng mạch. Nơi này đã từng là chỗ ở của Đằng Mẫu Lục Cơ.

Thẩm Thiên chậm rãi đi trong mật thất, chẳng mấy chốc đã phát hiện một gian phòng.

Hình như ĐằngMẫu Lục Cơ không biết trận pháp, hoặc có thể cảm thấy có mình ở đây sẽ không có chuyện gì.

Nên trong phòng này không bày trận pháp phòng ngự, chỉ có từng vò từng vò tiên nhưỡng nhiều năm.

Thẩm Thiên mở một vò ra, bất ngờ thấy bên trong tràn đầy thứ chất lỏng màu nhũ bạc, hương rượu nồng nàn.

Hiển nhiên đây đều là rượu tiên được ủ từ chất lỏng của phệ tiên đằng.

Thẩm Thiên tính sơ sơ, thế nào cũng phải tới hàng trăm vò.

Nước rượu tiên này ẩn chứa linh lực dồi dào, cực kỳ có lợi cho người tu tiên.

Ngay cả Càn Dương Kiếm Tôn Hóa Thần kỳ đỉnh phong cũng thèm nhỏ dãi thứ nước rượu này. Nó cực kỳ trân quý.

Chỉ tiếc là Thẩm Thiên uống một chén cũng say nên không dám uống loạn, nhỡ ngất ra đấy thì phiền lắm.

Mặc dù bổn Thánh Tử không thích uống rượu, nhưng có đồ tốt đóng gói mang đi thì chắc chắn không sai. Cứ mang hết đi!

Quyết định xong, hắn chuyển từng vò từng vò rượu vào trong thương minh giới.

Đúng rồi, Thẩm Thiên lờ mờ nhớ tới, tiểu tử Lý Trường Ca kia là một tên tửu quỷ.

Không biết phụ thân y Lý Thương Lan có muốn uống thử hai ngụm không?

Vạn nhất gặp phải lão đầu tử này, cứ tặng cho lão một hai vò rượu hẳn là có thể qua cửa nhỉ!

Ừm, số rượu tiên này để tặng lễ, đãi khách, có lẽ cũng đủ.

Dù sao rượu này cũng được ủ từ nước phệ tiên đằng đứng hàng thứ chín trong bảng linh mộc ra đấy.

Hoành tráng thế này, toàn bộ thế giới tu tiên không mấy ai nhận nổi đâu!

Quả nhiên, khí vận càng xanh thì càng may mắn hơn!

Thế mà có thể gặp được bảo bối tốt thế này!

Thẩm Thiên điên cuồng càn quét trong sơn cốc Mê Vụ.

Cùng lúc đó, trên một ngọn núi cao ngoài sơn cốc.

Một gốc dây leo nhỏ dài khoảng hai tấc toàn thân u oán chăm chú nhìn theo hướng sơn cốc mê vụ xa xa, thần niệm non nớt lẩm bẩm.

“Nữ nhân ghê tởm kia, đừng tưởng thu liễm khí tức là xong. Bổn Tiên Cơ nhớ kỹ ngươi rồi!”

“Chiến giáp màu lam, mặt nạ màu đỏ, lại dám cướp niết bàn thánh dịch của ta!”

“A a a a! Nhất định bổn Tiên Cơ sẽ tìm ngươi báo thù này!”

“Chắc chắn!”

Mẩu dây leo dài hai tấc tức giận không ngừng nhảy nhót.

Nổi trận lôi đình!