← Quay lại trang sách

Chương 203 Yêu nữ, giao sư đệ ta ra đây! (1)

Trên bình nguyên Mê Vụ, vạn dặm không mây, thi thoảng lại có lôi đình bổ đánh ầm một cái.

Năng lượng lôi điện cuồn cuộn hội tụ trên không trung bình nguyên Mê Vụ, luyện hóa linh vụ.

Có thể nhìn thấy hư ảnh thập đại thần thú bay lên kêu gào giữa không trung, phát ra uy áp đáng sợ.

Toàn thân Thần Tiêu Thánh Chủ bao phủ trong lôi đình tiên quang, vĩ đại như thiên thần hạ phàm, vừa phóng khoáng vừa tự do.

Lúc này ông đã bày ra Thần Tiêu đại trận, luyện hóa linh vụ một ngày một đêm ròng rã.

Linh vụ ở bình nguyên Mê Vụ đã mỏng đi rất nhiều lần, thậm chí có thể lờ mờ nhìn được vào sâu trong bình nguyên.

Thần Tiêu Thánh Chủ và Bích Liên Thiên Tôn đều cực kỳ bất ngờ, bởi vì mọi chuyện đang diễn ra thuận lợi đến mức không hợp lý.

Sâu trong bình nguyên Mê Vụ có một đại yêu phược tiên đằng thành tinh, với các thế lực lớn đứng đầu Đông Hoang thì đây không phải bí mật gì.

Nhưng vì sao Thần Tiêu Thánh Địa tiếp giáp với bình nguyên Mê Vụ mà mãi vẫn không thu phục tiêu diệt nơi này?

Chính vì cây phược tiên đằng trong bình nguyên này đã tu luyện mấy ngàn năm, đã luyện hóa nơi này thành lĩnh vực.

Hơn phân nửa diện tích bình nguyên Mê Vụ đều là lãnh địa của Đằng Mẫu Lục Cơ, nó có thể khống chế hoàn toàn.

Đằng Mẫu Lục Cơ thả ra linh vụ, rất nhiều Thánh giả bị ảnh hưởng đến thần niệm.

Lại thêm nó có thiên phú về độn địa thuật, có thể thoải mái tùy ý xuyên khắp vùng bình nguyên Mê Vụ.

Bởi vậy, dù có phái Thánh giả loài người ra tay cũng chưa chắc đã hàng phục được nó, huống chi nó còn cất giấu con át chủ bài là huyết mạch phệ tiên đằng.

Ban đầu, theo như Thần Tiêu Thánh Chủ và Bích Liên Thiên Tôn thấy thì ít nhất Thánh nhân bình thường cũng phải mất mấy tháng mới có thể phá giải trận sương mù.

Mặc dù Thần Tiêu Thánh Chủ mang theo mười cây cờ Lôi Đế, có thể tăng gấp đôi hiệu quả.

Nhưng ít nhất cũng phải mất ba ngày ba đêm mới có thể phá hết trận pháp của Đằng mẫu Lục Cơ.

Dù sao thì đại trận linh vụ che trời này cũng được người ta gia cố mấy ngàn năm rồi mà.

Mà trong quá trình phá trận còn phải phòng ngừa sẽ ngộ thương đến Thẩm Thiên.

Nhưng nghĩ thế nào hai người cũng không ngờ nổi mới vẻn vẹn có một ngày một đêm thôi.

Đại trận linh vụ ở bình nguyên Mê Vụ đã bị luyện hóa gần hết rồi, về cơ bản đã gần như hoàn toàn biến mất.

Chỉ có một khả năng: Đại trận linh vụ không có cường giả chủ trì, trở thành trận pháp vô chủ!

Trên thực tế, lúc trước khi thôi động Thần Tiêu đại trận luyện hóa linh vụ, Thần Tiêu Thánh Chủ cũng không cảm nhận được hoàn toàn chính xác sự chống cự của nơi này.

Nghĩ vậy, ông nhìn sang Bích Liên Thiên Tôn, tuy không nói gì nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Thấy không? Bổn tọa đã nói mà, không cần lo lắng, tên xui xẻo kia đã bị Thiên Nhi khắc chết rồi.

Hiện giờ chúng ta phải nhanh chóng đi tìm Thiên Nhi, để cho hắn cảm nhận được sự ấm áp của Thánh địa.

Là sư huynh đệ năm ngàn năm, chỉ một ánh mắt, lão đạo sĩ đã hiểu ý.

Nhưng trong lòng lão vẫn quật cường, dù bình nguyên Mê Vụ có biến cố thật thì sao chứ?

Ngươi có thể đảm bảo biến cố này có liên quan đến Thẩm Thiên, có thể xác định Thẩm Thiên sẽ là người chiến thắng cuối cùng không?

Trong lòng lão đạo sĩ hơi chua chua. Nói thật lòng thì lão không hy vọng Thẩm Thiên xảy ra chuyện gì, cũng không hy vọng hắn đạt được đại cơ duyên kia.

Bởi vì lão đã nhìn thấy bản ghi chép của Thần Tiêu Thánh Chủ, tên nửa đồ đệ Thẩm Thiên này gần như là do chính ông đẩy ra.

Lão đạo sĩ cảm thấy Thẩm Thiên là cái động đốt tiền không đáy, mà chắc chắn tu luyện Tân Hỏa Kinh sẽ càng ngày càng không may.

Nếu sự thật chứng minh Thẩm Thiên là đứa con của khí vận, lần lịch lãm này lại gặp được đại cơ duyên kia.

Sau đó, đại cơ duyên này lại không có quan hệ gì với hắn. Hắn còn không hối hận đến chết sao?

◇ ❖ ◇

Thần Tiêu Thánh Chủ và lão đạo sĩ mày đưa mắt liếc, những người khác đều không phát hiện ra cái gì.

Trương Vân Hi nhìn màn linh vụ ngày càng mỏng manh, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, hỏi: “Phụ tôn, có thể vào chưa ạ?”

Lúc này trong bình nguyên Mê Vụ chỉ còn lại một ít linh vụ mỏng manh, ảnh hưởng với tu sĩ không rõ ràng.

Thần Tiêu Thánh Chủ khẽ gật đầu: “Bổn tọa đã cảm ứng được vị trí cụ thể của Thiên Nhi, các ngươi cứ chờ ở đây.”

Lão đạo sĩ đảo con ngươi một vòng, theo như cách nói của sư đệ thì rất có thể tiểu tử này đã có được đại cơ duyên!

Để lão đạo ta chờ ở đây à? Lão nhi giỏi lắm. Ngươi muốn ăn một mình phỏng?

Nghĩ vậy, lão đạo sĩ đường đường chính chính nói: “Sư đệ bố trí trận pháp đã khiến nguyên khí bị thương tổn nghiêm trọng.”

“Theo lão đạo ta thấy, ngươi vẫn nên ở lại thành Mê Vụ an tâm tĩnh dưỡng đi, để sư huynh ta tìm sư điệt!”

Thần Tiêu Thánh Chủ lạnh nhạt nhìn lão đạo sĩ, chẳng lẽ còn không biết vị sư huynh này đang tính toán cái gì sao?

Nếu để cho con hàng này đi đón Thẩm Thiên, khẳng định sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng chỉ e là Thẩm Thiên sẽ không thể trốn thoát nổi một viên đoạn ức đan đâu.

Nghĩ vậy, Thần Tiêu Thánh Chủ nhàn nhạt nói: “Không sao, mặc dù bổn tọa đã hao tổn nguyên khí.”

“Nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng mấy năm là có thể khôi phục, để cứu Thiên Nhi hoàn toàn đáng giá!”

“Chút chuyện nhỏ này các ngươi không cần phải nói với Thiên Nhi, đừng khiến hắn lo lắng.”

Ông quay sang nói với lão đạo sĩ: “Bổn tọa đã cảm ứng được vị trí của Thiên Nhi, ta sẽ đi đón hắn.”

Dứt lời, Thần Tiêu Thánh Chủ thi triển tiên quang cuốn Trương Vân Hi lên bay vào sau trong bình nguyên Mê Vụ.

Lão đạo sĩ thầm mắng một tiếng “Lão hồ ly!”, cũng hóa thành một vệt sáng đuổi theo.

Chỉ để lại mấy người Tần Vân Địch, Quế công công ở đó, nhẹ nhàng thở ra.