Chương 209 Ta chỉ ké có một chút thôi mà ngươi lại bắt ta chịu trách nhiệm
Phương Thường đại sư huynh bế quan đột phá Kim Đan Cửu Chuyển, kết quả là bị tẩu quả nhập ma, Kim Đan nổ tung?
Biết được tin này, ai cũng kinh ngạc, lo lắng cho Phương Thường.
Cần phải biết rằng, đối với tu sĩ, Kim Đan và sinh mạng quan trọng như nhau.
Đó là gốc rễ để song tu với sinh mạng, là ẩn chứa sự lý giải của bản thân đối với Thiên đạo.
Kim Đan bị vỡ là một tai nạn đối với tu sĩ, nhẹ thì mất hết tu vi, nặng thì táng mệnh nơi Hoàng Tuyền!
Dù gì thì không phải ai cũng như Thẩm Thiên, tẩu hỏa nhập ma 87 lần vẫn có thể sống sờ sờ bước ra.
Quan trọng hơn là, tẩu hỏa nhập ma vì Kim Đan vỡ vụn còn đau đớn mãnh liệt gấp nhiều lần luyện khí rẽ nhánh.
Sau khi nghe nói Phương Thường tẩu hỏa nhập ma, Thần Tiêu Thánh Chủ không khỏi lo lắng.
Lôi Đình Tiên Quang trên người cũng khẽ kích động theo: “Được, bổn tọa biết rồi.”
“Vân Đình, con mau đưa Thường Nhi lên đỉnh Bạch Liên tìm Bạch Liên sư muội để giúp nó ổn định lại.”
“Sau khi bổn tọa đưa Thiên Nhi về sẽ đích thân ra tay, giúp Thường Nhi trị liệu thương thế.”
Biểu cảm của Thần Tiêu Thánh Chủ trong lúc nói vô cùng điềm tĩnh, thể hiện phong thái cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không bị kích động.
Nói xong thì liền thu lại Thánh Chủ Lệnh: “Lúc nãy ta nói đến đâu rồi? À, mỏ khoáng là của Thiên Nhi.”
“Thiên Nhi, con đừng lãng phí thời gian khước từ nữa, mau quyết định quyền sở hữu của khối mỏ khoáng này rồi quay về cứu lấy Thường Nhi.”
Nhìn thấy bộ dạng trấn tĩnh, mảy may không chút hoảng loạn của Thần Tiêu Thánh Chủ, Thẩm Thiên liền ngẩn người ra.
Sư tôn, người có chắc chắn là người đang gấp gáp trở về cứu Phương Thường sư huynh không? Sao trông người bình tĩnh quá!
Thẩm Thiên cảm thấy nếu mình không nhận mỏ khoáng thì Thần Tiêu Thánh Chủ có thể ngồi đấy thuyết phục thêm mấy canh giờ nữa.
Thẩm Thiên vô cùng bất lực, thôi kệ, vì để cứu Phương Thường sư huynh, bổn Thánh Tử này sẽ nhận lấy vậy!
Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên nói: “Nếu đã như vậy, đệ tử sẽ miễn cưỡng nhận lấy. Sư tôn, chúng ta còn phải quay về cứu người nữa.”
Thần Tiêu Thánh Chủ lắc đầu: “Không vội, y thuật của Bạch Liên sư muội không hề thua ta.”
“Nếu bổn tọa đã đến rồi thì tiện thể đưa các ngươi quay về Thánh địa một cách an toàn.”
Nói xong, trước mặt Thần Tiêu Thánh Chủ xuất hiện một cánh cửa lơ lửng giữa không trung, một con đường hiện ra.
Thẩm Thiên vừa đến gần đã bị hút vào trong, biến mất khỏi bình nguyên.
Tiếp đó, Lão đạo sĩ và Trương Vân Hi cũng theo vào, chớp mắt đã xuyên qua miền không gian khác.
Khi ánh sáng sặc sỡ muôn màu xuất hiện lần nữa, mọi người đã ở trên không trung của thành Mê Vụ rồi.
Nhìn thấy Thẩm Thiên xuất hiện, vô số người dân trong thành Mê Vụ đều kích động vui mừng, thậm chí có người vui phát khóc.
“Tiên sư về rồi, cuối cùng tiên sư cũng về rồi! Đúng thế, đúng là Thẩm Ngạo Thiên tiên sư!”
“Không phải lúc tiên sư bói quẻ thường đeo mặt nạ sao? Sao ngươi lại nhận ra được?”
“Nếu đạo hữu không cần não thì có thể quyên góp cho người nào cần đi, đương nhiên là phải nhìn phong thái rồi!”
“Một chiếc mặt nạ há có thể che đậy được khí chất của tiên sư? Đúng là nực cười!”
“Ta nhìn một phát là nhận ra tiên sư ngay, trừ tiên sư ra còn ai có khí chất tuấn dật tựa tiên như thế?”
“Tiên sư, tiên sư. Ta là Vô Hà! Ta từng thề sẽ gả cho ngài, ngài còn nhớ Vô Hà không?”
“Thẩm huynh, tu vi của Triệu Mỗ đã hồi phục rồi, hơn nữa, Triệu Mỗ cũng gia nhập vào tiên sư đạo rồi!”
“Tiên sư, giáo nghĩa của tổ chức Thiên Quyến chúng ta đã được truyền bá rộng khắp thành Mê Vụ rồi!”
“Đúng đấy đúng đấy, ông già cổ hủ này này vẫn luôn truyền miệng câu chuyện của ngài mấy hôm nay!”
“Còn có ta nữa! Cuốn Tiên Duyên kinh của Lưu Mỗ ta đã được xuất bản rồi!”
“Ta cũng ra sức đỡ các sư hynh nữa!”
“Tạ ơn trời đất, tạ ơn nương nương, điện hạ đã về rồi!”
Sư xuất hiện của Thẩm Thiên khiến cả thành Mê Vụ náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Có tín đồ đang nhảy nhót vui mừng, có nữ tử lại ùa lên muốn “chấm mút”.
Có người muốn chen lên đứng cạnh Thẩm Thiên, kết quả bị những người khác đẩy ra ngoài.
Tóm lại, hoàng cung nước Vụ Ẩn bị bao trùm bởi niềm hân hoan vui mừng.
Trương Vân Hi nhìn thấy Thẩm Thiên bị những người xung quanh vây chặt, nhất là những cô gái đang động tay động chân đến hắn.
Nàng liền cau mày, tia sét màu bạc sáng lóa liền men xuống đất chạy lan tràn đến chỗ Thẩm Thiên.
Xẹt xẹt
Sau khi bị sét đánh, những người vây lấy xung quanh Thẩm Thiên đầu tóc dựng đứng, lùi xa ra ba thước.
Lúc này, Triệu Hạo và Tuyết Vô Hạ mới có thể chen lên đứng trước mặt Thẩm Thiên, hai người nhìn Thẩm Thiên bằng ánh mắt phấn khởi.
Tuyết Vô Hạ nở một nụ cười mê người: “Tiên sư tiên sư, ngài còn nhớ ta không?”
Thẩm Thiên nhìn Tuyết Vô Hạ, không khỏi ngẩn người ra, cô gái này đúng thuộc kiểu hot girl mạng!
Mắt to, cằm nhọn, sóng mũi cao, mặt mũi như vậy bảo bổn Thánh Tử ta làm sao mà nhớ được?
Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên bất lực nói: “Ừm, hình như có gặp qua, cô là?”
Tuyết Vô Hạ lập tức hưng phấn không thôi: “Đúng vậy, ta là Tuyết Vô Hạ, không ngờ tiên sư vẫn còn nhớ ta!”
Triệu Hạo nhìn Tuyết Vô Hạ bằng cặp mắt ngưỡng mộ, cũng xấn đến hỏi Thẩm Thiên: “Thẩm huynh, huỳnh còn nhớ ta không?”
Triệu Hạo?
Sao có thể quên chứ!
Thẩm Thiên xúc động nhìn Triệu Hạo.
Hắn đoán không sai, tên tiểu tử này có hàng ngon.
Lúc này, vòng hào quang trên đỉnh đầu Triệu Hạo đã hoàn toàn chuyển sang màu vàng kim.
Tên này đúng thật là mệnh tiềm Long thăng thiên, chẳng khác gì hình mẫu vai chính tiêu chuẩn.
Đối với Thẩm Thiên, Triệu Hạo như ‘cây rau hẹ’, sánh ngang với Phương Thường và Trương Vân Hi.
Vừa to vừa dài vừa có lực, dùng để bổn Thánh tử ké khí vận đúng là chẳng còn gì bằng.
Nghĩ đến đây, trên mặt Thẩm Thiên lộ ra nụ cười ôn hòa: “Triệu Hạo huynh cứ nói đùa, sao ta có thể quên huynh chứ?”
“Thế nào, Triệu huynh đã hồi phục lại tu vi bằng cách áp dụng phương pháp của bần đạo chưa?”
Trên mặt Triệu Hạo lập tức biểu thị sự xúc động: “Thẩm huynh đúng là tài giỏi như thần!”
“Đại ơn đại đức của huynh ta không có gì để báo đáp lại, đành dập đầu tạ ơn huynh vậy!”
Nói xong liền chuẩn bị quỳ xuống lạy Thẩm Thiên ngay.
Nhưng Thẩm Thiên nào dám nhận?
Hắn chỉ là một cậu bé đáng yêu có vòng hào quang màu xanh đậm mà thôi!
Để con của Khí Vận quỳ lạy mình chắc chẳng mấy chốc mà bị khắc chết mất?