Chương 208 Phương Thường đại sư huynh tẩu hỏa nhập ma
Trên bình nguyên xa xa đó, Tiểu Đằng dài hai tấc kia thở phào một hơi.
Dọa chết bổn Tiên Cơ rồi, ta còn tưởng là ông trời sẽ giáng sét xuống đánh ta nữa chứ!
Quả nhiên ông trời không thể nhắm vào một mình bổn Tiên Cơ này được, hà hà, hóa ra cũng chỉ có thế!
Bổn Tiên Cơ đã niết bàn thành công, tuy linh dịch niết bàn đều bị nữ nhân đó cướp hết rồi.
¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬
Nhưng huyết mạch tinh hoa của bổn Tiên Cơ vẫn còn, chỉ cần mỏ Linh Thạch vẫn còn thì sớm muộn gì cũng có thể tu luyện trở lại.
Vận mệnh do ta quyết định chứ không do trời, cho dù có bắt ta tu luyện lại ba ngàn năm nữa, ta cũng phải nghịch thiên cải mệnh!
Sau khi Tiểu Đằng Đằng tu luyện xong, sẽ tung hoành Đông Hoang, trấn áp Nhân tộc!
Bỗng chốc, cây mây của nó bỗng hơi đổi màu, cả sợi dây mây bắt đầu run rẩy mãnh liệt.
Bởi vì nó đã nhìn thấy một thân hình bảo phủ bởi Lôi Đình Tiên Quang đang bay về hướng của nó.
Đó là một nam nhân cao to, dung mạo hoàn toàn bị che kín không thấy được.
Nhưng Tiểu Đằng Đằng cảm nhận được, nam nhân này rất mạnh!
Chon dù có là Đằng Mẫu Lục Cơ đi nữa cũng chưa chắc là đối thủ.
Chứ đừng nói đến Tiểu Đằng Đằng tu vi thấp kém, đấu không lại một tên Trúc Cơ kỳ bình thường.
“Đáng ghét, tại sao Thánh Chủ của Nhân tộc lại tự ý xông vào Bình nguyên Mê Vụ của bổn Tiên Cơ? Đúng là ức hiếp người ta quá đáng!”
“Cứ đợi đấy! Đợi ta tu luyện lại sau ba ngàn năm, sẽ cho các ngươi xuống Hoàng Tuyền!”
Đằng Mẫu Lục Cơ đang chửi thầm trong lòng thì đột nhiên cảm thấy phần mông của mình bất đầu rung lên.
Nó có thể cảm nhận được phần thân dưới đang có vật thể khổng lồ nào đó đang chuyển động không ngừng, biên độ chuyển động vô cùng kịch liệt.
Dự cảm không lành dâng lên trong người Tiểu Đằng, khiến cả cây mây của nó không trụ được nữa.
Cái tên Thánh Chủ của Nhân tộc này đang làm gì vậy? Đúng là mượn gió bẻ măng mà!
Một khôi mỏ tinh thể màu xanh khổng lồ bị lôi từ dưới đất lên, lơ lửng giữa không trung.
Trông nó như một con Thương Long, cả người phát ra linh khí khiến người ta chỉ cần đến gần một chút thôi sẽ cảm thấy rất thoải mái.
Đó chính là mỏ khoáng linh thạch trên Bình nguyên Mê Vụ được Thần Tiêu Thánh Chủ dùng đại thần thông lôi ra ngoài.
Có thể nói rằng, giá trị của mỏ linh thạch này không hề nhỏ, thâm chí có thể gọi là bảo vật vô giá!
Chỉ tính riêng số linh thạch có sẵn bên trong thôi cũng có thể mua được cả mấy vương quốc lớn nhỏ rồi.
Quan trọng hơn nữa là, bản thân linh thạch này còn ẩn chứa sự kỳ lạ, có thể hấp thu được linh khí rời rạc giữa thiên địa.
Chỉ cần di chuyển mỏ Linh Thạch này vào trong tiên môn là có thể khiến linh khí trời đất của tiên môn đó trở nên dồi dào.
Đó là lợi ích to lớn trong việc cung cấp hoàn cảnh tu luyện cho cả tiên môn.
Lúc này, Lão đạo sĩ đứng bên cạnh lại càng thêm ganh tỵ..
Mỏ khoáng này thơm quá!
Muốn hít cạn nó quá đi!
Tại sao lúc đầu lão đạo ta lại không thu nhận Thẩm Thiên làm đệ tử chứ?
Nếu không thì có lẽ lấy được ba phần, năm phần từ mỏ Khoáng linh thạch này rồi.
Đúng thế, lúc này Lão đạo sĩ đang cảm thấy chua xót từ đầu đến chân.
Đương nhiên, lão không phải là người duy nhất bị rối loạn cảm xúc, còn kẻ bị rối loạn cảm xúc thì lại không phải là người.
Mà là một sợi dây leo, nó đã rơi lại vào cái hố lõm dưới đất rồi.
Nó đờ đẫn nhìn mỏ khoáng linh thạch to lớn đang lơ lửng trên không trung.
Hai hàng chất lỏng màu trắng sữa khẽ chảy xuống, Tiểu Đằng Đằng chỉ cảm thấy cả thế giới này trở nên tối đen u ám.
Mất hết rồi, cả mỏ linh thạch này cũng mất luôn rồi, một hột cũng không chừa lại.
Loài người, các ngươi thật đáng ghét!
Cướp niết bàn thánh dịch và tiên trấp tửu của bổn Tiên Cơ rồi thì thôi đi.
Bây giờ đến mỏ Linh Thạch của bổn Tiên Cơ cũng không tha?
Đúng là bổn Tiên Cơ không phải người nhưng các ngươi đích thị là một đám cẩu rồi!
Các ngươi làm như vậy không sợ gặp báo ứng sao?
Ôi, ông trời thật bất công!
Tiểu Đằng Đằng đờ đẫn nhìn mỏ linh thạch.
Nó nhìn mỏ linh thạch rời đi, trong mắt chứa đầy u oán và không nỡ.
Chỉ đáng tiếc không ai biết được nỗi u oán trong mắt nó, vì Cửu Nhi đang cách nó rất xa.
Mỏ linh thạch to lớn bị thu nhỏ lại trong tay Thần Tiêu Thánh Chủ, cuối cùng chỉ nhỏ lại bằng bàn tay.
Đó là một chiêu thức không gian huyền diệu, Thần Tiêu Thánh Chủ đưa mỏ Linh Thạch vào hư không rồi nén lại.
Chiêu thức này có vài điểm tương đồng với chiêu mà Lão đạo sĩ dùng để đối phó với Kim Sí Đại Bằng lúc đầu.
Nhưng thu nhỏ mỏ Linh Thạch lại dễ hơn thu nhỏ đại bàng nhiều.
“Thiên Nhi, quay về bổn tọa sẽ cấy nó vào trong Thánh Tử phong.”
Thần Tiêu Thánh Chủ nói: “Sau này sẽ có hai mỏ Linh Thạch trên Thánh Tử phong.”
“Linh thạch khai thác từ Thánh Tử phong thuộc về Thánh Địa, còn mỏ khoáng này thuộc về con.”
Thẩm Thiên thụ sủng nhược kinh, nói thật, hắn vốn định đem mỏ Linh Thạch này dâng cho Thánh Địa, đổi lấy cờ thưởng.
Dù sao bây giờ hắn đã có Thánh Địa làm chỗ dựa, nếu chỉ chiếm được ba hay năm phần gì đó từ mỏ khoáng này thì cũng được coi là nhiều rồi.
Nhưng có ra sao thì hắn cũng không ngờ, Thần Tiêu Thánh Chủ lại đem mỏ linh thạch này cho hắn.
Trời ạ, sao trên đời này lại có một người lãnh đạo tốt bụng thế này?
Cảm động, thật sự là quá cảm động!
Nhiệt huyết của Thẩm Thiên sôi sục: “Sư tôn như vậy làm sao mà được!”
Thần Tiêu Thánh Chủ vỗ vai Thẩm Thiên: “Có gì không được? Bổn tọa rất coi trọng con.”
“Con là Thánh Tử, cũng là Thánh Chủ tương lai. Muốn thành Thánh Chủ thì phải coi Thánh Địa như nhà mình.”
“Cái gì của Thánh Địa cũng là của con, càng huống hồ, đây vốn dĩ là cơ duyên của con, cho nên không cần phải e thẹn.”
“Nếu sau này con đắc đạo thành tiên, thì tất nhiên Thánh Địa cũng được thơm lây, đó là điều mà một mỏ Linh Thạch này có thể bì được à?”
Lão đạo sĩ ở bên cạnh nghe mấy lời này của Thần Tiêu Thánh Chủ, cảm thấy chua xót đến muốn rụng răng.
Lão đạo sĩ ta cũng muốn coi Thánh Địa là nhà mình, nhưng tại sao lại không được?
Mỗi lần lấy một chút Linh Thạch từ trong nhà ra còn bị mắng!
Nhị sư đệ thật là thiên vị!
Ở đây có người thì buồn rầu, có người thì hoan hỉ, có người thì chua xót. Đột nhiên Thánh Chủ Lệnh trong người Thần Tiêu Thánh Chủ rung mạnh.
Giọng nói sốt ruột của Trương Vân Đình truyền từ Thánh Chủ Lệnh ra: “Sư tôn sư tôn, con là Vân Đình, sư tôn có nghe thấy con không?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi, hôm trước đại sư huynh nói là có cảm ngộ, muốn bế quan tu luyện lên Kim Đan Cửu Chuyển.”
“Nhưng hôm nay đột nhiên huynh ấy bị tẩu hỏa nhập ma, Kim Đan.”
“Hoàn toàn bị nổ tung rồi!”