← Quay lại trang sách

Chương 211 Sư tôn, đại sư huynh sắp không ổn rồi (2)

Ở bên này, sau khi Triệu Hạo cung kính hành đại lễ bái sư với Thần Tiêu Thánh Chủ xong, liền đi theo sau Thẩm Thiên.

Còn Quốc chủ của thành Mê Vụ thì lại thấp thỏm đi đến trước mặt Thẩm Thiên, muốn hỏi ý kiến hắn việc xây tượng Thẩm Thiên bằng vàng.

Đương nhiên là Thẩm Thiên từ chối rồi. Đùa à, bổn Thánh Tử mới chỉ là Trúc Cơ kỳ, xây tượng vàng?

Hắn cảm thấy không thể nhận thêm chút khí vận nào nữa, lỡ như chọc phải thần phật trên trời, khiến họ cảm thấy mình đang giành sư tôn thờ với họ thì làm sao?

Thẩm Thiên đang nghĩ cách từ chối thì Thần Tiêu Thánh Chủ lại bình đạm nói: “Thiên Nhi, đồng ý đi!”

“Dựa theo ghi chép từ sách cổ, nếu có thể nhận lấy hương khói từ trăm nhà cũng có lợi đấy.”

Trong mắt Thần Tiêu Thánh Chủ, Thẩm Thiên là con của Khí Vận, xây một bức tượng vàng là chuyện dễ hiểu.

Thẩm Thiên bất lực nói: “Thôi kệ, nói trước là phải khắc mặt nạ lên đấy, khiêm tốn thôi.”

Quốc chủ của thành Mê Vụ nhìn thấy mặt nạ Phượng Vũ mà Thẩm Thiên lấy ra cầm trên tay, gật gật đầu.

“Được, không thành vấn đề, ta sẽ cho thợ điêu khắc giỏi nhất để làm việc này.”

Ừm, nhất định phải tận lực tái hiện ra phong thái, khí chất, dung mạo của tiên sư một cách tinh tế nhất.

Còn có cả mặt nạ Phượng Vũ nữa, cứ cầm trên tay như vậy, hiện rõ khí chất thoát tục siêu phàm, không cầu danh lợi của tiên sư.

Sau khi biết được thân phận của Thẩm Thiên và Thần Tiêu Thánh Chủ, Quốc chủ của thành Mê Vụ chỉ mong được đúc mấy trăm bức tượng Thẩm Thiên bằng vàng.

Đùa thôi, vàng trong tu tiên giới không đáng bao nhiêu, ngược lại, có chỗ dựa như Thánh Địa là một điều mà bao nhiêu vàng cũng không mua được.

Nếu có cơ hội được nịnh nọt tiên sư để có được sự phù hộ của ngài thì tiền có sá gì?

… …

Mọi thứ đã được định sẵn là vậy, lúc này Thần Tiêu Thánh Chủ Lệnh lại vang lên.

Giọng của Trương Vân Đình truyền ra: "Sư tôn sư tôn, con là Vân Đình, sư tôn có nghe thấy không?”

Thần Tiêu Thánh Chủ bình đạm nói: “Chuyện gì? Chẳng phải ta đã bảo con đưa Thường Nhi đến chỗ Bạch Liên sư muội rồi à?”

Trương Vân Đình lo lắng nói: “Con đã đưa đi rồi, nhưng Bạch Liên sư thúc nói sư huynh bị thương rất nặng.”

“Ngài ấy đã dốc hết sức lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng ổn định lại thương thế, không chuyển xấu đi thôi chứ không có cách nào để trị tận gốc.”

“Khi nào sư tôn mới có thể đến? Bây giờ sư huynh thổ huyết rồi, bộ dạng rất là thảm, huynh ấy sắp không chịu nổi rồi.”

Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Đừng gấp, sốt vó lên chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, nhớ phải trấn tĩnh lại.”

“Bổn tọa đang trên đường về, sẽ đến Bạch Liên phong ngay thôi, nhất định phải bình tĩnh lại!”

Nói xong, Thần Tiêu Thánh Chủ thu lại lệnh bài, lạnh lùng nhìn Mê Ẩn Quốc chủ.

“Bổn tọa phải đi rồi, việc xây tượng Thiên Nhi giao lại cho ngươi đấy.”

Mê Ẩn quốc Quốc chủ thụ sủng nhược kinh, liền bảo đảm nhất định sẽ toàn lực hoàn thành.

Lúc này Thần Tiêu Thánh Chủ mới thi triển pháp thuật, mở ra thông đạo không gian lần nữa, đưa mọi người về lại Thánh Địa.

Sau khi về đến Thánh Địa, Thần Tiêu Thánh Chủ liền cấy mỏ khoáng linh thạch vào Thánh Tử phong, sau đó lại vội vã rời đi.

Tuy ông đã đoạn tuyệt với thất tình lục dục nhưng vẫn rất lo cho Phương Thường, gấp gáp muốn trị thương cho đứa đồ đệ này.

… …

Trong chốc lát, rất nhiều đệ tử chân truyền vây xung quanh Bạch Liên phong.

Tuy Phương Thường rất cao ngạo, cũng chẳng thân thiết lắm với những người trong Thánh Địa.

Nhưng việc chuyển hóa Kim Đan thất bại, tẩu hỏa nhập ma lại là một chuyện vô cùng hiếm thấy.

Đệ tử trong Thánh Địa đều rất quan tâm muốn biết chuyển biến của nó.

Lúc này, Thẩm Thiên lại xoắn xuýt ngồi trên tảng đá Ngộ Đạo trong điện Thánh Tử.

Tay hắn cầm một bông cúc, đếm cánh hoa.

“Có liên quan đến ta, không liên quan đến ta, có liên quan đến ta, không liên quan đến ta.”

Đúng thế, Thẩm Thiên đang suy nghĩ một chuyện: đột nhiên Phương Thường tẩu hỏa nhập ma

Rốt cuộc có liên quan đến việc hắn đã giành lấy cơ duyên của huynh ấy không.

Chậc, đột nhiên thấy hơi chột dạ~

Thẩm Thiên có suy nghĩ này trong đầu cũng có lí do cả thôi.

Dù sao thì nghiêm túc mà nói, từ khi Thẩm Thiên xuyên không đến nơi này đã hai lần giành mất cơ duyên rồi.

Lần thứ nhất là giành lấy Hướng Ma Nhật Điển của Tần Cao, kết quả là Tần Cao lập tức bị treo ngược lên đánh.

Lần thứ hai lúc nãy vừa mới giành lấy cơ duyên của Phương Thường, chất lỏng màu trắng bạc tiết ra từ trong cơ thể của Phệ Tiên Đằng.

Kết quả là Phương Thường lập tức bị tẩu hỏa nhập ma, nghe nói là thậm chí bị vỡ cả Kim Đan, trước mắt tình hình của huynh ấy rất không ổn.

Hai lần đoạt lấy đại cơ duyên của người có khí vận, khiến cả hai tượng đều gặp xui xẻo.

Trùng hợp đến mức khiến Thẩm Thiên không thể không suy nghĩ lung tung.

Nói thật lòng, tuy Thập tam hoàng tử kiến thức uyên bác nhưng những kiến thức đó chỉ ở mức tầm trung.

Giống như chất lỏng trắng bạc mà Phệ Tiên Đằng ngưng tụ ra, chính là điều mà Thẩm Thiên không thể lí giải được.

Hắn vốn định sau khi tìm được chất lỏng đó thì đem một ít về, âm thầm bỏ vào phòng của Phương Thường để tăng vận khí cho huynh ấy.

Giờ thì hay rồi, Phương Thường gặp chuyện, đa phần thời gian đều ở trong phòng bệnh của Bạch Liên phong.

Thần Tiêu Thánh Chủ, Bích Liên trưởng lão, Bạch Liên trưởng lão, v.v đều đang vận công hộ thể cho huynh ấy.

Cho dù là vậy, nhưng vẫn không nghe được tin tức gì từ bên đó.

Nói thật lòng, Thẩm Thiên vẫn cảm thấy hơi lo cho Phương Thường.

Đương nhiên chỉ đơn thuần lo là vì huynh đệ tình thâm, tuyệt đối không lo rằng sau này không ké được cơ duyên của huynh ấy.

Cho dù nói thế nào thì vẫn nên lên Bạch Liên phong xem sao! Dù gì cũng là huynh đệ đồng môn.

Dù có thế nào bản Thánh Tử ta vẫn phải đi gặp mặt Phương Thường huynh lần cuối!

Thẩm Thiên thở dài một hơi, cưỡi phi kiếm bay về phía Bạch Liên phong.