Chương 212 Đại Uy Thiên Long, Khổ Đa phật tử
Lúc này, Bạch Liên phong rất đông người, đều vây xung quanh bên ngoài kim đỉnh.
Chỉ có đệ tử chân truyền mới có tư cách đi vào kim đỉnh, trên đó chỉ có lưa thưa vài người.
Lý Vân Phong, Tần Vân Địch, Trương Vân Hi và Trương Vân Đình đều ở trên đó, hơn nữa còn có Triệu Hạo.
Đương nhiên Triệu Hạo đến không phải là vì lo lắng cho Phương Thường mà chỉ đơn giản cảm thấy nên đến để hòa nhập với mọi người.
Thẩm Thiên nhẹ nhàng đáp xuống Bạch Liên phong: “Phương Thường sư huynh bây giờ thế nào rồi?”
Lý Vân Phong tràn đầy bi thương: “Haizz, cuối cùng sư huynh cũng đến rồi.”
“Phương Thường sư huynh thật sự rất thảm, huynh ấy đúng là bị vận mệnh trêu cợt mà.”
Thẩm Thiên tối sầm mặt, không buồn nhìn Lý Vân Phong, căn bản không thể tin được lời con hàng này nói.
Hắn nhìn Tần Vân Địch: “Vân Địch sư đệ, đệ là người thành thật, hãy trả lời ta đi.”
Lý Vân Phong đơ ra, sắc mặt bỗng tối sầm, hắn ta cảm thấy địa vị Thần Tiêu Bách Hiểu Sinh của mình đang nhận phải sự miệt thị và uy hiếp.
Nếu đổi lại là người khác, Lý Vân Phong nhất định sẽ không để lại thể diện cho hắn!
Nhưng người đứng trước mặt là Thẩm Thiên, là người từng ngược đãi đại sư huynh.
Lý Vân Phong cảm thấy không nên đắc tội với hắn thì tốt hơn, dù sao thì lão huynh này không thể chọc vào.
Hơn nữa, trong lòng Lý Vân Phong luôn cảm thấy, nếu chọc phải Thẩm Thiên có thể sẽ nhận lại trái đắng.
Tần Vân Địch nghe lời Thẩm Thiên, liền trả lời: “Thánh Chủ và Bích Liên sư bá đã vào được một canh giờ rồi.”
“Trong một canh giờ này không hề có tin tức gì, thiết nghĩ chắc bọn họ vẫn chưa trị khỏi cho đại sư huynh.”
Trương Vân Đình ở cạnh cũng lên tiếng: “Haizz, thật sự thì đại sư huynh cũng cố chấp quá rồi!”
“Lòng tự tôn của huynh ấy cao, không chịu tu luyện Cấm Kinh mà sư đệ cho, nhất định phải bắt ép chuyển lên Kim Đan Cửu Chuyển.”
“Kết quả là gấp gáp trong quá trình nâng lên Kim Đan Cửu Chuyển nên tẩu hỏa nhập ma, bị thương nghiêm trọng.”
Nói đến đây, Trương Vân Đình thở dài một hơi.
Có thể thấy mối huynh đệ tình thâm giữa Phương Thường và Trương Vân Đình.
Thẩm Thiên cũng rất bất lực, tuy lúc trước hắn đã tẩu hỏa nhập ma nhiều lần, có nhiều kinh nghiệm trong việc này.
Nhưng hắn tẩu hỏa nhập ma chỉ vì Linh Khí tẩu tán, đan điền trọng thương mà thôi chứ không nghiêm trọng như Phương Thường.
Cần phải biết rằng, cảnh giới Luyện Khí luôn không bằng tu tiên chân chính, Trúc Cơ kì cũng chỉ là nền móng cho tiên đạo mà thôi.
Chỉ có thai nghén Bản Nguyên Kim Đan từ trong Đạo Cơ, rồi khắc phép tắc thần văn của thiên đạo lên Kim Đan thì mới tính là tu tiên chân chính.
Đối với tu sĩ, Kim Đan quan trọng như sinh mạng, có thể xem nó như cái lõi của quả tim, bộ não.
Thương thế của Phương Thường khi Kim Đan bị vỡ hoàn toàn không hề thua nỗi đau bị bệnh tim của người phàm, thậm chí còn nguy hiểm hơn!
Thẩm Thiên có lòng muốn giúp nhưng lại không phải thần tiên, hắn biết giúp kiểu gì?
Đúng vào lúc này, một vầng sáng chiếu rọi xuống Bạch Liên phong.
Đó chính là ánh sáng nhà của Phật, chiếu sáng nửa vùng trời.
Khi ánh sáng đó chiếu xuống, có thể thấy được tám trăm La Hán đang ẩn bên trong, Đại Uy Thiên Long hoành hằng.
Trên không trung bỗng vang lên tiếng Phạn, dường như có một vị Phật Đà đang ngồi niệm kinh để độ hóa người đời.
Tiếng gõ mõ vang lên từng đợt như thủy triều, ẩn chứa âm thanh phổ độ chúng sinh, vô cùng diệu kì.
Không biết từ khi nào, đất trời bỗng xuất hiện thêm một sư thầy trẻ tuổi áo trắng đang ngồi khoanh chân.
Có thể thấy, sau lưng người đó ẩn hiện bóng dáng thần thụ Bồ đề to lớn.
Khi có gió thổi qua, mỗi phiến lá đung đưa qua ánh phật quang.
Khi sư thầy xuất hiện, dường như mọi phiền muộn đều tan biến.
Vị sư thầy trẻ tuổi này quá phi thường, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Trương Vân Hi giới thiệu với Thẩm Thiên: “Đây chính là bạn thân của Đại sư huynh – Khổ Đa Phật Tử.”
“Huynh ấy vừa là Phật Tử đương đại của Lôi m thánh địa, cũng là truyền nhân mạnh nhất của Lôi m thánh địa.”
“Lôi m phật chủ truyền dạy cho huynh ấy Đại Lôi m kinh và Đại Trí Huệ Bồ Đề Miễu Thiện kinh, đều là những phật pháp tột đỉnh.”
“Uy lực Đại Uy Thiên Long tột đỉnh từ Giáng Ma kinh của huynh ấy cực kì lớn, vượt qua tất cả những người cùng thế hệ.”
“Huynh ấy xếp thứ hai trong Kim Đan bảng của Đông Hoang, cao hơn cả Đại sư huynh.”
Trương Vân Hi giới thiệu một cách đơn giản nhưng lại vô cùng trực quan.
Nói tóm lại, Thẩm Thiên đã biết người Phật tử trước mặt mình là một nhân tài.
Dù sao thì những tu sĩ luyện Kim Đan ở Đông Hoang này đông như cá chép, đâu chỉ dừng lại ở mức mấy ngàn người?
Có thể xếp thứ hai trong số cả đống tu sĩ Kim Đan kì này thì nghĩ thôi cũng đủ biết thực lực của vị Phật tử này rồi.
Thẩm Thiên lại hỏi: “Sư tỷ, chẳng phải tỷ nói người này chủ yếu là tu luyện Đại Uy Thiên Long kinh sao? Vậy dị tượng sau lưng hắn ta là gì vậy?”
Trương Vân Hi bất lực nhìn Khổ Đa Phật Tử nói: “Sư đệ sẽ biết được dị tượng đó là gì nhanh thôi.”
Nhìn thấy Khổ Đa Phật Tử ngồi khoanh chân trên không, chầm chậm đáp xuống Bạch Liên phong một cách nhẹ nhàng như hạt cát.
Khí chất ấy không giống người thường, như hoa sen đứng giữa bùn đất nhưng không hôi tanh mùi bùn.
Lại thấy Khổ Đa Phật Tử khẽ cười, nhẹ nhàng dùng tay gẩy chuỗi hạt tràng.
Bỗng nhiên những phật tử đầy trời biến mất như thể chưa từng xuất hiện.
Bạch y phật tử thở một hơi như thể đang kìm nén sự khó chịu: “A di đà phật.”
“Đúng là bức chết bần tăng rồi, ta bị sư tôn phạt úp mặt vào tường chép kinh phật, chép đến nỗi thiếu điều muốn gãy tay!”
“May mà lần này Phương Thường huynh đệ tẩu hỏa nhập ma, bần tăng mới có cớ để đi ra ngoài, Phương huynh đại nghĩa!”
“Vân Hi lão muội, nửa năm không gặp muội đã mạnh lên rồi, chút nữa chúng ta ngồi ôn lại chuyện cũ nhé?”
“Ý, vị huynh đệ này nhìn lạ mắt quá, không ngờ dung mạo lại không hề kém cạnh bần tăng.”
“Không biết xưng hô thế nào, ngươi có muốn trò chuyện cùng bần tăng không?”
Nhìn thấy Khổ Đa Phật Tử từ một vị cao tăng đắc đạo biến thành một hoà thượng phá giới, Thẩm Thiên đơ người ra.
Hắn đờ đẫn nhìn chuỗi hạt tràng trên tay Khổ Đa Phật Tử: “Lúc nãy là hiện tượng gì vậy?”
Khổ Đa Phật Tử nhếch miệng: “Đó là vũ khí nhà Phật mà sư tôn của bần tăng đã luyện ra.”
“Ảo giác, tất cả chỉ là ảo giác, đừng xem là thật.”