← Quay lại trang sách

Chương 216 Điểm nhan sắc gia tăng, khí trường áp chế

Trương Vân Đình nghe Thần Trung Thiên nói vậy liền cau mày: “Con chó Thần Trung Thiên này quá âm hiểm!”

“Các truyền nhân nòng cốt của những Thánh địa lớn ở Đông Hoang đều biết, Đại sư huynh có tình cảm thắm thiết không thể kềm chế với Hi nhi.”

“Đại sư huynh từ trước đến nay tự phụ, tu vi mất hết đã để khiến huynh ấy rất khó chịu, chớ nói chi là phải dựa vào Hi nhi để cứu trở về một cái mạng.”

“Gì mà nếu Hi nhi bằng lòng kết đạo lữ với Tề Thiếu Huyền thì huynh ấy có thể có them nhiều Niết Bàn Thánh dịch hơn nữa.”

“Nhưng nếu thật sự dựa vào Niết Bàn Thánh dịch của Tề Thiếu Huyền thì dù có khôi phục tu vi, thậm chí là Kim Đan Cửu Chuyển, dĩ nhiên chấp niệm của Đại sư huynh cũng khó tiêu, đến lúc đó tâm ma quấn thân, sư huynh coi như sẽ bị phế!”

Trong thế hệ trẻ, Trương Vân Đình kế thừa thói quen “thích đọc sách, hay đọc sách” của Thần Tiêu Thánh chủ.

Những mưu đồ của Bắc Đẩu Thánh tử Thần Trung Thiên và Tử Phủ Thánh tử Tề Thiếu Huyền hắn ta cũng nhìn thấy rõ ràng nhất.

Nhưng dù hắn ta hiểu rõ ý đồ xấu xa của hai tên này nhưng bây giờ cũng không thể nào trở mặt mà còn phải khách khí cảm ơn.

Bởi vì cho dù là xuất phát từ lễ tiết hay xuất phát từ ân tình, Bắc Đẩu Thánh tử người ta đều chẳng hề có sai sót gì.

Đây là âm mưu trần trụi, ngươi hoặc là bất chấp sinh tử Phương Thường đừng nhận Niết Bàn Thánh dịch này. Chỉ cần ngươi muốn cứu Phương Thường vậy thì ngoan ngoãn để bị dắt mũi, đánh mất tôn nghiêm.

Còn nếu bảo những trưởng lão Hóa Thần kỳ kia động thủ giáo huấn Thần Trung Thiên thì sao?

Haha, vậy thì chẳng hề giúp ích gì cho việc vãn hồi thể diễn Thánh địa, ngược lại truyền ra ngoài chỉ càng mất mặt hơn.

Dù sao người ta cũng rất nghiêm túc đến thăm viếng, các ngươi lại ỷ lớn hiếp nhỏ sao?

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người trên đỉnh Bạch Liên phong đều vô cùng căm phẫn.

Ừm, chỉ có lão đạo sĩ không màng thể diện và Thần Tiêu Thánh chủ không có tình cảm là vẫn rất bình tĩnh.

Thần Tiêu Thánh chủ bình tĩnh thu hồi Niết Bàn Thánh dịch: “Mặc dù không đủ dùng nhưng vẫn cảm tạ.”

“Còn về chuyện của Hi nhi và Tử Phủ Thánh tử cứ để Hi nhi tự quyết định! Bổn tọa sẽ không chuyên quyền độc đoán.”

Bắc Đẩu Thánh tử Thần Trung Thiên nhìn thấy Thần Tiêu Thánh chủ nhận Niết Bàn Thánh dịch không chút do dự thì không khỏi sững sờ.

Thế này đâu có đúng kịch bản!

Bổn Thánh tử đã khoe khoang trắng trợn như vậy, thậm chí còn vênh vang đắc ý gièm pha tên Phương Thường kia, là Thánh chủ của Thần Tiêu Thánh địa đáng lý phải thể hiện sự tức giận và không chịu được sỉ nhục, sau đó thì giận dữ ném Niết Bàn Thánh dịch đi để bổn Thánh tử đem đi chứ?

Rồi cứ như vậy, bổn Thánh tử có thể đem Niết Bàn Thánh dịch trở về.

Còn Thiếu Huyền sư huynh là nhân vật bậc nào? Đồ đã tặng rồi sao có thể nhận lại?

Nếu Thần Tiêu Thánh địa đã không nhận, vậy thì sư huynh kia sẽ hào phóng tặng luôn cho bổn Thánh tử.

Nếu đúng như tính toán này, Bắc Đẩu Thánh tử sẽ vỗ tay khen hay. Nhưng hắn ta không thể ngờ kịch bản đã bị xuyên tạc.

Trong lúc nhất thời Bắc Đẩu Thánh tử ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì cho phải, cả người đều sửng ra.

Một lúc lâu sau, hắn ta nuốt ngụm nước bọt: “Thánh Chủ, Niết Bàn Thánh dịch này là tặng cho Vân Hi sư muội.”

Thần Tiêu Thánh Chủ gật đầu: “Bổn tọa biết, bổn tọa chỉ nhận thay Hi nhi thôi.”

“Sao? Lễ vật gặp mặt Tử Phủ Thánh tử tặng cho Hi nhi còn có điều kiện à?”

Bắc Đẩu Thánh tử đỏ mặt: “Cái này... cái này không có.”

Thần Tiêu Thánh chủ: “Nếu đã không có thì Bắc Đẩu Thánh tử còn gì muốn hỏi à?”

Bắc Đẩu Thánh tử hít sâu một hơi: “Thiếu Huyền sư huynh và Vân Hi sư muội trai tài gái sắc.”

“Thần Tiêu Thánh chủ người không cân nhắc thêm sao? Thiếu Huyền sư huynh đã nói, chỉ cần...”

Thần Tiêu Thánh chủ cắt ngang lời Bắc Đẩu Thánh tử: “Thực ra không dám giấu diếm gì, tiểu nữ cũng sớm có người trong lòng rồi.”

Dứt lời, Thần Tiêu Thánh Chủ chậm rãi nhìn về phía Thẩm Thiên đứng bên: “Thiên nhi, con qua đây một chút.”

Trong chớp nhoáng này, ánh mắt mọi người đều hội tụ trên người Thẩm Thiên, thu hút ánh nhìn của vạn người.

Thẩm Thiên bất đắc dĩ thở dài, thẳng thắn mà nói giờ hắn đang rất không vui.

Vì sao mấy tình tiết tranh giành phụ nữ này lại để hắn gặp phải chứ?

Biện pháp kéo thù hận có thể hơi mới lạ một chút được không?

Rõ ràng có thể nhận đồ sau đó đánh bay người ta ra khỏi Thánh địa cơ mà.

Sao cứ nhất định phải bắt bổn Thánh tử lộ diện, sau đó đối chọi gay gắt với tên này vậy.

Tình tiết tiếp theo Thẩm Thiên đều nghĩ xong rồi, hoặc là mình bị Bắc Đẩu Thánh tử sỉ nhục.

Nhưng nếu như vậy, chắc chắn Thánh chủ sẽ không vui, Thánh nữ sẽ không vui, tất cả mọi người đều sẽ không vui!

Đến lúc đó, hắn còn muốn làm người trong Thần Tiêu Thánh địa nữa không? Thật sự quá mất mặt!

Hoặc là, Thẩm Thiên nghĩ cách thay Thần Tiêu Thánh địa tát vào mặt Bắc Đẩu Thánh tử để giương oai.

Nhưng nếu vậy, chắc chắn hắn ta sẽ chọc giận Tử Phủ Thánh tử.

Đến lúc đó đánh kẻ nhỏ kẻ lớn đến, đánh kẻ lớn ông già đến, phiền phức to!

Thẩm Thiên trong cõi lòng tràn đầy bất đắc dĩ bước đến trước mặt Thần Tiêu Thánh chủ “Bái kiến sư tôn.”

Thần Tiêu Thánh Chủ hài lòng gật đầu: “Bắc Đẩu Thánh tử, vị này chính là Thẩm Thiên, Thánh tử tân nhiệm của bản môn.”

“Đại điển sắc phong Thánh tử tân nhiệm của bản môn đang chuẩn bị, vài ngày nữa sẽ gửi thiệp mời đến các Thánh địa lớn.”

“Và Thiên nhi cũng chính là người trong lòng của tiểu nữ.”

Thần Trung Thiên nhìn chằm chằm Thẩm Thiên, nói thẳng ra là ban nãy hắn ta không hề chú ý nhưng giờ đứng trước mặt Thẩm Thiên Bắc Đẩu Thánh tử bỗng nhiên cảm nhận thấy một áp lực cực kỳ to lớn.

Trên... trên đời này có người anh tuấn bất phàm như thế, dung mạo kinh thế như vậy sao?

Đặc biệt là khí chất tản ra trên người hắn còn phiêu dật thoát tục hơn người.

Thậm chí Thần Trung Thiên cảm thấy nếu so người này với Tề Thiếu Huyền sư huynh thì người này còn có khí chất của trích tiên, như tiên nhân chuyển thế hơn.

Trương Vân Hi mà thích hắn thì đúng là chẳng có gì khó hiểu!

...

Đáng ghét, sao Thần Tiêu Thánh địa có thể tìm được truyền nhân phi phàm như vậy?

Các đệ tử của ban tình báo rốt cuộc đang làm gì vậy?

Bắc Đẩu Thánh tử cảm giác thế cục trở nên bị động.

Khí trường của hắn ta bị áp chế.

Hắn ta đang tự ti mặc cảm.

Chết tiệt!