← Quay lại trang sách

Chương 218 Người xem đây có phải Niết Bàn Thánh dịch không? (2)

Lúc này trong không gian trận pháp, Thần Tiêu Thánh chủ lấy Niết Bàn Thánh dịch lớn bằng nắm đấm kia ra.

Từng giọt Niết Bàn Thánh dịch được Thần Tiêu Thánh chủ luyện hóa xong thì nhanh chóng dung nhập vào cơ thể Phương Thường chữa trị vết thương.

Có thể thấy những vết rách dữ tợn trên Kim Đan trong cơ thể Phương Thường đang khép lại.

Sự thật chứng minh, với Phương Thường mà nói Niết Bàn Thánh dịch thật sự hữu dụng.

Đó là tin tức tốt, nhưng còn có một tin tàn khốc hơn.

Đó là thương thế chuyển biến xấu, một cân Niết Bàn Thánh dịch hoàn toàn không đủ để chữa trị.

Khi Niết Bàn Thánh dịch hoàn toàn bị hấp thu xong, những vết rách trên Kim Đan chỉ khép lại rải rác mấy đường.

Dựa vào số lượng vết rách trên Kim Đan của Phương Thường mà tính thì chút Niết Bàn Thánh dịch ấy ngay cả giữ mạng cho Phương Thường cũng khó khăn.

Ầm!

Cửa của không gian trận pháp bị mở ra, Bạch Liên Thiên tôn vội vàng bước ra.

Bà ta nhìn Thần Trung Thiên: “Niết Bàn Thánh dịch còn nữa không?”

“Bổn tọa sẽ bỏ giá gấp đôi để mua, và cũng sẽ nợ ngươi một nhân tình.”

Bạch Liên Thiên tôn là y đạo thánh thủ nổi danh của Đông Hoang, ân tình của bà ta đương nhiên đáng tiền.

Chỉ tiếc trên người Thần Trung Thiên thật sự không còn nbtt giữa, đây là chí bảo vô giá mà.

Hắn ta thở dài nói: “Thiên tôn thứ lỗi, vãn bối trên người thật sự không còn Niết Bàn Thánh dịch nữa, lực bất tòng tâm.”

“Nếu kịp, vãn bối có thể chạy tới Tử Phủ thánh địa một chuyến, thử xin thêm Thánh dịch.”

Bạch Liên Thiên tôn lắc đầu: “Không còn kịp rồi, nếu không có Thánh dịch, Phương Thường không trụ được nữa.”

Thần Trung Thiên ngẫm trong lòng: Xem ra hôm nay Phương Thường này chết chắc rồi.

Dù sao với tình huống bây giờ, thương thế Phương Thường quá nặng, không có năm mươi cân Niết Bàn Thánh dịch trở lên căn bản đừng mong hắn ta có thể chữa khỏi.

Nhưng năm mươi cân Niết Bàn Thánh dịch quý giá cỡ nào? Cho dù là Thiếu Huyền sư huynh thì cũng sẽ tiếc của lắm.

Theo Thần Trung Thiên thấy, Thần Tiêu thánh địa chỉ có thể chuẩn bị hậu sự cho Phương Thường, không cần cố gắng nữa.

...

Nhưng đúng lúc này, giọng Thẩm Thiên chậm rãi vang lên.

“Bạch Liên sư thúc, phiền người giúp con xem thử thứ chứa trong cái chai này có phải Niết Bàn Thánh dịch không?”

Trong lúc nói, trong tay Thẩm Thiên xuất hiện một cái bình ngọc nhỏ.

Trong bình chứa đầy chất lỏng màu trắng bạc, tràn ngập sinh cơ.

Trong nháy mắt này, Thần Trung Thiên ngẩn cả người.

Đạo vận nồng đậm thơm ngát truyền khắp không gian mật thất.

Thần Trung Thiên có thể xác định rất rõ, trong chai này thật sự chứa Niết Bàn Thánh dịch.

Hơn nữa, so với Mẫu Đơn Niết Bàn Thánh dịch mà hắn ta mang tới, phẩm chất của Niết Bàn Thánh dịch cực phẩm này có phẩm chất còn cao hơn.

Vị Thánh tử tân nhiệm của Thần Tiêu thánh địa lại có thể thu hoạch được cơ duyên lớn như vậy sao?

Không thể như thế được, Thần Trung Thiên thật sự hoài nghi nhân sinh!

Đúng vậy, tên này chỉ có một bình nhỏ thôi.

Thiếu Huyền sư huynh có trên trăm cân, vẫn là sư huynh mạnh hơn!

Thần Trung Thiên miễn cưỡng tìm một cái cớ thầm an ủi bản thân rồi cuối cùng vẫn coi như thở phào.

Bạch Liên Thiên tôn đứng bên nhìn bình ngọc, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đúng là Thánh dịch tinh thuần.”

“Phẩm chất bình Thánh dịch này còn hơn xa bình trước, không biết là có được bao nhiêu?”

“Bích Liên sư thúc yên tâm, có rất nhiều, chắc chắn đủ để sử dụng.”

Thẩm Thiên mở bình ngọc để tất cả chất lỏng bên trong chảy ra.

Đột nhiên một quả cầu nước màu bạc cao hơn một thước lở lửng trước mặt tất cả mọi người.

Giờ khắc này, đạo vận tản ra mùi hương thơm ngát trước nay chưa từng có khiến tất cả mọi người đều hoàn toàn say mê.

Lúc này, Thần Trung Thiên thật sự trợn tròn mắt, hắn ta nghi ngờ mình đã mọc hai mắt giả rồi.

Quả cầu Niết Bàn Thánh dịch trước mặt này ít nhất phải nặng trăm cân.

Nói cách khác vị Thánh tử của Thần Tiêu thánh địa này cũng có trăm cân Niết Bàn Thánh dịch!

Điều khiến người ta khiếp sợ hơn là Niết Bàn Thánh dịch mà Thẩm Thiên có còn tốt hơn của Tề Thiếu Huyền!

Trong lúc nhất thời, Thần Trung Thiên có chút hoài nghi nhân sinh, hắn ta nghĩ tới lời Thánh chủ trước đó.

Trước đó Thần Tiêu Thánh chủ từng hỏi hắn ta có phải chưa từng nhìn thấy cơ duyên không.

Thần Trung Thiên còn cảm thấy, Thần Tiêu Thánh chủ thẹn quá hóa giận nên mới cố ý nói nhảm.

Nhưng lúc này, Thần Trung Thiên chỉ cảm thấy trên mặt thẹn đến mức hoảng hốt, thực sự muốn tìm lỗ nào dưới đất để chui xuống.

Người ta căn bản liền không thèm để một cân Niết Bàn Thánh dịch kia vào mắt, vậy mà ngươi còn đắc ý, còn cầm một cân Niết Bàn Thánh dịch đến nói muốn cầu hôn Trương Vân Hi?

Thần Tiêu thánh địa người ta coi ngươi là trò cười rồi kìa!

Trong lúc nhất thời, Thần Trung Thiên chỉ cảm thấy đạo tâm của mình đã nổ tung.

Thảm nhất trên thế giới này không phải là người ta đứng trước mặt cố ý tỏ vẻ ngầu với ngươi.

Mà là người ta căn bản chẳng thèm để ý đến ngươi đang nhảy nhót, từ đầu đến cuối coi ngươi cứ như tên hề.

Cảm giác trong lòng Thần Trung Thiên lúc này chính là như vậy, hắn ta cảm thấy quá ngượng ngùng.

Tuy nhiên lúc này trong mật thất chẳng ai có hứng thú chú ý đến hắn ta.

Tất cả mọi người đều bị quả cầu Niết Bàn Thánh dịch kia làm chấn động.

Ánh mắt Bạch Liên Thiên tôn vô cùng nóng bỏng: “Nhiều, nhiều quá.”

Thẩm Thiên thu lại Niết Bàn Thánh dịch vào trong bình: “Cầm đi cứu Phương Thường sư huynh đi!”

Nói thật, Thẩm Thiên đã sớm muốn chia cho Phương Thường Niết Bàn Thánh dịch này nhưng chẳng qua là chưa tìm được cơ hội.

Dù sao trước đó mấy ngày, Phương Thường vẫn luôn ở trong quá trình cấp cứu, Thẩm Thiên căn bản không thể nào tiếp xúc.

Hơn nữa trước đó Thẩm Thiên cũng không biết, những chất lỏng màu trắng bạc này là Niết Bàn Thánh dịch, có thể chữa trị Kim Đan của Phương Thường.

Lúc này tất thảy đều đã được làm rõ, dĩ nhiên Thẩm Thiên bằng lòng trả lại phần cơ duyên của Phương Thường cho hắn ta.

Dù sao trên hình ảnh cơ duyên của Phương Thường mà hắn nhìn thấy cũng chỉ có một nửa mét khối Thánh dịch này.