← Quay lại trang sách

Chương 219 Cơ duyên của sư đệ há có thể chia cho ta nhiều như vậy?

Còn Thẩm Thiên thì lấy được toàn bộ Thánh dịch trong Mê Vụ sơn cốc, trọn vẹn mấy chục mét khối.

Cho dù đem toàn bộ Niết Bàn Thánh dịch của Phương Thường trả lại hắn ta thì với Thẩm Thiên mà nói cũng hoàn toàn chẳng có áp lực gì.

Đương nhiên, Thẩm Thiên không có áp lực, những người khác thì lại không nghĩ như vậy.

Lúc Thần Trung Thiên nghe thấy Thẩm Thiên bằng lòng hiến bình Thánh dịch này ra, hắn ta thật sự ngây ngẩn cả người.

Thánh dịch trân quý như vậy mà Thần Tiêu Thánh tử bằng lòng đưa hết toàn bộ để cứu chữa cho Phương Thường?

Thực sự là quá cao thượng, quá khẳng khái, quá cao quý, thực sự khiến người ta phải tự ti mặc cảm!

Thần Trung Thiên tự hỏi nếu như mình thu hoạch được nhiều Niết Bàn Thánh dịch như vậy thì chắc tuyệt đối sẽ không đem ra.

Còn nếu Tề Thiếu Huyền Tử Phủ Thánh tử sư huynh tẩu hỏa nhập ma, chắc hẳn hắn ta cũng sẽ không khẳng khái thi ân như thế!

Khỏi cần phải nói, chỉ riêng phần khí độ này, Thẩm Thiên thắng!

Bắc Đẩu Thánh tử ngơ ngác nhìn bóng lưng Thẩm Thiên.

Giờ khắc này, cuộc đọ sức giữa hắn ta và Thẩm Thiên rõ ràng còn chưa bắt đầu.

Nhưng Bắc Đẩu Thánh tử biết, hắn ta đã thua, đã thất bại thảm hại.

...

Bạch Liên Thiên tôn nhìn chằm chằm Thẩm Thiên, mang theo bình Niết Bàn Thánh dịch kia đi vào trận pháp.

Bắc Đẩu Thánh tử Thần Trung Thiên cân nhắc kỹ, đi đến Thẩm Thiên trước mặt: “Thẩm sư huynh, Thần mỗ phục.”

Cái gì, ngươi phục rồi?

Thẩm Thiên ngẩn người.

Ngươi phục cái gì, bổn Thánh tử còn chưa bắt đầu tỏ vỏ cool ngầu cơ mà!

Ngươi phục rồi, vậy thì bảo bổn Thánh tử làm sao hoàn thành nhiệm vụ tát vào mặt ngươi đây?

Bắc Đẩu Thánh tử kính sợ nói: “Thẩm sư huynh, Thần mỗ có một vấn đề không biết có thể được giải đáp không?”

Thẩm Thiên gật đầu: “Hỏi đi!”

Bắc Đẩu Thánh tử hỏi: “Thẩm sư huynh, vì sao huynh có thể không do dự dâng ra nhiều Niết Bàn Thánh dịch như vậy?”

“Nên biết Niết Bàn Thánh dịch có thể chữa trị vết thương đại đạo, có thể xưng là bảo vật vô giá!:

“Huynh hào phóng dâng ra chí báo như vậy là vì sư huynh đệ tình thâm sao?”

Thẩm Thiên nhìn Bắc Đẩu Thánh tử như nhìn một tên ngốc: “Niết Bàn Thánh dịch là thuốc, thuốc không phải là dùng để chữa trị bệnh tật thương tích sao?”

Lời của Thẩm Thiên giống như tiếng chuông thức tỉnh, nó quanh quẩn trong đầu Bắc Đẩu Thánh tử như ẩn chứa một loại đạo lý nào đó.

Trong lúc nhất thời, dường như Bắc Đẩu Thánh tử hiểu ra gì đấy, ánh mắt dần dần sáng lên.

Đúng lúc này cửa mật thất lại mở ra, Bạch Liên Thánh Tôn đi tới.

Bà ta bất đắc dĩ nói: “Tiểu tử ngốc Phương Thường kia nói, nó không muốn nợ con nhân tình lớn như vậy.”

“Nó nói Niết Bàn Thánh dịch quá trân quý, nó không trả nổi, nói không chừng sau này con cũng cần Niết Bàn Thánh dịch.”

“Tiểu tử này cứ ráng chống đỡ không chịu luyện hóa Niết Bàn Thánh dịch, chúng ta không cách nào ép nó được.”

Thẩm Thiên nghe Bạch Liên Thiên tôn nói vậy liền sững sốt, tên ngốc này!

Mạng sắp mất rồi, sao có thể đến chết vẫn sĩ diện thế?

Thẩm Thiên nhìn về phía trận pháp trong suốt thì thấy lúc này Phương Thường cũng đang nhìn ra ngoài.

Gương mặt hắn ta tái nhợt, cố gắng rặn ra nụ cười, miệng không ngừng đóng mở, dường như muốn nói.

Thẩm Thiên đọc khẩu hình miệng của Phương Thường, đại khái có thể hiểu ý nghĩa: Cơ duyên của sư đệ há có thể chia cho ta nhiều như vậy?

Lập tức, Thẩm Thiên bị tên ngáo ngơ này chọc cười, ngươi khách sáo với ta cái quái gì!

Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên lại lấy từ trong Thương Minh giới ra năm cái mình ngọc nhỏ.

Năm nắp bình đồng thời mở ra.

Năm quả cầu Niết Bàn Thánh dịch cao hơn thước chen chúc lơ lửng bên cạnh Thẩm Thiên.

Nguyên khí sinh mệnh vô cùng nồng đậm tràn ngập toàn bộ mật thất, làm cho tất cả mọi người si mê.

Thẩm Thiên nhìn về phía Phương Thường đang đờ đẫn trong mật thất, cười nói bằng khẩu hình miệng: Không nhiều, gia vẫn còn!

Nói xong, Thẩm Thiên thu lại Niết Bàn Thánh dịch vào trong bình, lại nhét bình cho Bạch Liên Thiên tôn.

“Bạch Liên sư thúc, Niết Bàn Thánh dịch bao no, làm ơn quay về cứu sư huynh.”

Bạch Liên Thiên tôn nuốt ngụm nước bọt, nặng nề gật đầu.

“Yên tâm, lần này Phương Thường muốn chết cũng khó khăn!”

Bạch Liên Thiên tôn mang theo hai bình Niết Bàn Thánh dịch đi vào trong mật thất.

Quá trình cứu chữa căng thẳng lại một lần nữa bắt đầu, nhưng trong mật thất không có chút không khí căng thẳng nào.

Tất cả mọi người lúc này đều ngây ngốc nhìn Thẩm Thiên, mặt mũi tràn đầy vẻ hoài nghi nhân sinh.

Nhất là Thần Trung Thiên, lúc này hắn ta đã ngã xụi lơ trên mặt đất.

Con mắt vốn trong suốt lúc này lại trở nên hoang mang.

“Có phải lúc bổn Thánh tử đột phá Nguyên Anh kỳ đã thất bại, tẩu hỏa nhập ma?”

“Ban nãy ta thấy cái gì vậy? Ít nhất là năm trăm cân Niết Bàn Thánh dịch?”

“Không, không thể nào, sao có thể có nhiều đến vậy?”

“Giả, giả, chắc chắn là giả!”

Tu tiên cũng là tu tâm, bởi vậy tầm quan trọng của tu luyện tâm cảnh không cần nói cũng biết.

Cho dù là Luyện Khí, Trúc Cơ hay Kim Đan, thực ra chủ yếu vẫn thiên về tu hành vật chất.

Nhưng sau khi đến Nguyên Anh kỳ, phương diện tu hành tinh thần dần trở nên quan trọng hơn, cần hồng trần luyện tâm.

Tu sĩ vô cùng kiên trì với đạo của mình thì dĩ nhiên con đường tu hành càng lên cao sẽ càng mạnh hơn, tiến triển cực nhanh.

Nhưng nếu như nảy sinh hoài nghi con đường mình lựa chọn thì sẽ rất dễ sinh ra tâm ma, đại thương nguyên khí.

Loại này đạo không nhất định không phải là Ngũ Hành đại đạo, m Dương đại đạo, cũng có thể là tiểu đạo.

Chẳng hạn như nhạc khí chi đạo, thư hoạ chi đạo, thậm chí là tín ngưỡng cường giả chi đạo.

Nghe đồn thời kỳ Thái Cổ có Đế giả vô thượng lập Thiên Đình, nhất thống biên cương vô tận gồm năm vực.

Đế giả vô địch, và thủ hạ của Đế giả đi theo tín ngưỡng của Đế giả cũng có thể hát vang tiến mạnh trên tiên lộ.

Cuối cùng thậm chí còn nghe đồn vị Đế giả kia dẫn dắt tất cả những thủ hạ đi theo, cả triều phi thăng chinh chiến Tiên vực vô tận.