← Quay lại trang sách

Chương 220 Sư huynh ta, chúc hai người hạnh phúc!

Truyền thuyết này không biết thực hư như thế nào nhưng ở Tiểu thiếu gia cũng có lưu lại điển cố “'Một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên”.

Cũng chính vì như vậy trong giới Tu tiên có rất nhiều tu sĩ tự biết tư chất bản thân có hạn cho nên bọn họ sẽ không kiên trì đi theo con đường vô địch mà sẽ đi theo người mạnh hơn.

Chỉ cần bọn họ tin tưởng vững chắc lựa chọn của mình đúng thì cũng có thể đi theo đạo của riêng mình.

Đương nhiên, về lý thì Thánh tử và Thánh nữ sẽ không đi con đường này, bởi vì thánh địa có sự kiêu ngạo của thánh địa.

Bất kỳ một Thánh tử thánh địa nào cũng đều là thiên kiêu mạnh nhất trong trăm năm qua của thánh địa, tượng trưng cho thể diện của thánh địa này.

Bọn họ có thể lựa chọn đi theo bất kỳ đại đạo nào, cùng quần anh thiên hạ tranh hùng, duy chỉ có một đạo không thích hợp, đó là đi theo phục tùng người khác.

Giống như Bắc Đẩu Thánh tử lựa chọn đi theo Tử Phủ Thánh tử, như vậy là vứt bỏ thể diện của Bắc Đẩu Thánh tử.

Cho dù Tử Phủ Thánh tử có tư chất của đại đế thì các Bắc Đẩu Thánh tử khác cũng không bằng lòng.

Cho tới nay, trong thánh địa không thiếu người làm ầm đòi đổi Thánh tử.

Cũng vì Bắc Đẩu Thánh tử thật sự quá cường thế, hơn nữa hào quang của Tử Phủ Thánh tử cũng quá mức ép người nên mới có thể chặn được những lời đàm tiếu.

Nhưng dù là như thế, Bắc Đẩu Thánh tử nghe người chung quanh xì xào bàn tán sau lưng, trong lòng hắn ta vẫn cảm thấy khó chịu.

Hắn ta hết lần này đến lần nọ tư thuyết phục mình, Thiếu Huyền sư huynh chính là Thiếu đế vạn năm khó gặp của Đông Hoang!

Thiếu Huyền sư huynh là độc nhất vô nhị, ngày sau nhất định có thể bước lên Đế vị.

Lựa chọn của Bắc Đẩu Thánh tử mới thật sự là có tuệ nhãn nhận ra ngọc quý!

Nhờ vậy, hắn ta mới miễn cưỡng ổn định được đạo tâm của mình.

Dựa vào những thần hóa trong lòng dành cho Tử Phủ Thánh tử, Thần Trung Thiên chịu mệt nhọc không oán không hối đi theo hắn ta.

Loại tín niệm này rất kiên định, cộng thêm Tử Phủ Thánh tử đúng là rất hào phóng cho rất nhiều cơ duyên, vì vậy cho tới nay tu vi của Bắc Đẩu Thánh tử tinh tiến vô cùng mạnh mẽ.

Điều này cũng làm cho Bắc Đẩu Thánh tử càng thêm kiên định đi theo Tử Phủ Thánh tử.

Nhưng hôm nay, Bắc Đẩu Thánh tử cảm thấy hoài nghi nhân sinh.

Rõ ràng Thiếu Huyền sư huynh mới là nhân vật chính của thiên mệnh, có được tư chất đại đế.

Ta mang theo đại thế của Thiếu Huyền sư huynh giáng lâm Thần Tiêu thánh địa, sao lại bị tát vào mặt như vậy?

Ngay cả Thiếu Huyền sư huynh cũng chỉ có hơn trăm cân Niết Bàn Thánh dịch, sao Thẩm Thiên có thể có năm trăm cân?

Hơn nữa năm trăm cân Thánh dịch này còn có chất lượng tốt hơn!

Điều khiến tâm tính Bắc Đẩu Thánh tử càng nổ tung là, ta đi theo Tề Thiếu Huyền nhiều năm, chẳng qua chỉ được chia một cân Thánh dịch.

Nhưng Thần Tiêu thánh địa thì sao?

Kim Đan của Phương Thường rạn nứt tẩu hỏa nhập ma, Thần Tiêu Thánh tử không thèm nháy mắt đưa thẳng cả trăm cân!

Quá hào phóng!

Bắc Đẩu Thánh tử ghen tị, hắn ta cảm thấy như mình đã ăn phải chanh tinh ngàn năm.

Cả người từ đầu đến đuôi, từ trong ra ngoài đều thấy chua lè.

Kim Đan đến đột phá Nguyên Anh kỳ, là phá đan thành anh.

Quá trình này chú trọng lấy lực của linh hồn trong Kim Đan ngưng tụ Nguyên Anh của đạo.

Nguyên Anh vừa sinh ra vô cùng yếu ớt, điều này không chỉ biểu hiện ở phương diện sức chiến đấu.

Đồng thời, tu sĩ vừa đột phá đến Nguyên Anh kỳ, tâm cảnh cũng rất dễ chịu ảnh hưởng của cảm xúc.

Từ trước đến nay Đông Hoang không thiếu tu sĩ vừa đột phá đến Nguyên Anh kỳ vì hoài nghi đạo của bản thân nên tẩu hỏa nhập ma.

Bởi vậy dưới tình huống bình thường, sau khi từ Kim Đan kỳ đột phá Nguyên Anh tôn giả thì đều sẽ bế quan củng cố.

Lần này Bắc Đẩu Thánh tử vội vã diễu võ giương oai, vừa mới đột phá đã chạy tới Thần Tiêu thánh địa.

Kết quả Thẩm Thiên vô tình tạo ra một loạt hành động đã khiến tâm tình hắn ta nổ tung.

Nguyên Anh của hắn ta nhất thời rung chuyển, tinh thần cũng không bình thường.

...

Lúc này Thẩm Thiên thì căn bản không rảnh để ý đến Bắc Đẩu Thánh tử.

Giờ hắn đang chìm đắm trong khoái cảm khí vận tăng lên, a, a, sung sướng quá!

Cảm giác nhẹ nhõm thoải mái này giống như đang nhảy múa trong gió mây, thật sự làm người ta muốn ngừng cũng không được.

Hắn có thể nhìn thấy trong mật thất trị liệu, từng giọt từng giọt Niết Bàn Thánh dịch màu bạc kia đã được Phương Thường luyện hóa vào trong cơ thể.

Vòng sáng vốn mang màu đỏ vàng ảm đạm trên đỉnh đầu Phương Thường đang nhanh chóng lột xác thành màu vàng ròng, hơn nữa tia sáng còn lớn hơn!

Còn vòng sáng màu xanh sẫm trên đỉnh đầu Thẩm Thiên cũng càng lúc càng xanh hơn, thậm chí còn sinh ra tia sáng đỏ.

Đúng vậy, sinh ra tia sáng đỏ, từng tia sáng màu đỏ cuối cùng đã xuất hiện trên đỉnh đầu Thẩm Thiên.

Thẩm Thiên lúc này cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng thấy, vận may thật sự đến rồi!

Lúc này với người bình thường mà nói, Thẩm Thiên cũng được coi là người có khí vận lớn!

Bốn phía đều yên lặng, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Phương Thường.

Cuối cùng, khi một bình Niết Bàn Thánh dịch dung nhập vào cơ thể Phương Thường thì Kim Đan của Phương Thường cũng không còn vết rách nào nữa, toàn bộ Kim Đan đã trở nên vô cùng trơn bóng.

Dưới sự tẩm bổ của Niết Bàn Thánh dịch cơ thể của hắn ta lại một lần nữa trở nên cường tráng, tràn ngập lực lượng.

Phá!

Phương Thường hét lớn một tiếng, trong lúc đó Kim Đan bộc phát hào quang vạn trượng!

Ngay sau đó, từng vết nứt lại chậm rãi xuất hiện.

Nhưng lần này nó không còn vỡ ra mà là tiến hành chuyển luyện Kim Đan.

Đúng vậy, sau khi Niết Bàn Thánh dịch chữa trị được vết thương đại đạo, Phương Thường đã trong họa được phúc.

Trong thời khắc sinh tử hắn ta đã hiểu được ảo diệu của ảo diệu, lúc này nó đang bộc phát ra.

Từng vết rách rơi xuống để lộ ra Kim Đan mới sinh sáng chói hơn, đạo văn thứ chín chậm rãi xuất hiện.

Lúc này, Phương Thường đang trùng kích cực hạn Cửu Chuyển của cảnh giới Kim Đan, hơn nữa đã thành công một nửa.

Thần Tiêu Thánh chủ khẽ gật đầu, nhận bình ngọc trong tay Bạch Liên Thiên tôn, bóp nát.

Niết Bàn Thánh dịch mênh mông trong chốc lát hóa thành một con ngân long bay ra.

Nó dũng mãnh lao về phía Phương Thường và bọc hắn ta lại.

Sức mạnh sinh mệnh vô tận tràn vào trong cơ thể Phương Thường, bù đắp tiêu hao.

Giờ khắc này, bên ngoài Kim Đan rạn nứt nhanh hơn, đạo văn cũng rõ ràng hơn.

Lúc này, lão đạo sĩ đứng bên cạnh đang thở dài, lặng lẽ hít thở nặng nhọc.

Lúc này, Bắc Đẩu Thánh tử ở ngoài nhìn hành vi xa xỉ bại gia chi tử của Thần Tiêu Thánh chủ thì ngây ra.

Vốn hắn ta đã hoang mang hơn nửa canh giờ mới miễn cưỡng ổn định tâm thần, khôi phục lại.

Nhưng lúc này thấy cảnh này, con mắt của Bắc Đẩu Thánh tử lại bắt đầu chớp chớp.

Thần Tiêu Thánh chủ mặt không đổi sắc nhìn Bắc Đẩu Thánh tử.

Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể nhẹ nhàng nhộn nhạo.

...

Dị tượng Kỳ Lân to lớn ngưng tụ sau lưng Phương Thường.

Giờ khắc này toàn thân Phương Thường bao phủ trong lôi đình kim sắc, như Lôi thần hàng thế.

Hắn ta thét dài một tiếng, Kim Đan bộc phát quang mang vạn trượng, khí thế cả người đột ngột tăng mấy lần.

Ầm!!!

Năng lượng triều tịch nổ tung, Phương Thườn đáp mạnh xuống đất: “Đệ tử bất hiếu Phương Thường, cảm tạ sư tôn, sư thúc cứu giúp.”

Tiếp theo Phương Thường nhìn Thẩm Thiên bên ngoài mật thất, hai mắt lệ nóng doanh tròng, tự lẩm bẩm.

“Sư đệ tặng ta nhiều cơ duyên như vậy, ta thì cứ luôn muốn tranh cao thấp với đệ ấy.”

“Dù là thực lực, khí độ hay ý chí ta đều thua.”

“Sư đệ, đệ mới là lương phối của Vân Hi sư muội.”

“Sư huynh ta... chúc hai người hạnh phúc!”