← Quay lại trang sách

Chương 222 Phương pháp thu hoạch hẹ (2)

“Nếu đã có nhiều thì sư huynh cũng có thể chia cho các sư huynh đệ Lôi m thánh địa một chút.”

“Lôi m thánh địa và Thần Tiêu Thánh địa ta giao hảo, chỉ chút Niết Bàn Thánh dịch, Khổ Đa sư huynh không cần từ chối đâu.”

Khổ Đa Phật Tử ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nhận lấy, ngoài miệng lẩm bẩm, hổ thẹn, hổ thẹn.

Khi Khổ Đa Phật Tử nhận Niết Bàn Thánh dịch, Thẩm Thiên còn cố ý quan sát trán hắn ta.

Quả nhiên, vòng sáng vàng trên đỉnh đầu Khổ Đa Phật Tử đã càng thêm sáng tỏ!

Mắt Thẩm Thiên lập tức sáng lên giống như thấy hẹ nhà mình đang mọc cao vậy.

Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên lại tiếp tục chia mấy chục cân Niết Bàn Thánh dịch còn lại trong bình kia ra.

Khoảng tầm bảy tám cân một bình, Thẩm Thiên chia thành mười mấy bình rồi tặng cho những người khác trong mật thất.

Tần Vân Địch, Trương Vân Đình, Trương Vân Hi, Triệu Hạo đều được chia một bình như vậy.

Trong lúc nhất thời, Thẩm Thiên cảm giác ánh sáng trong mật thất sáng chói thêm rất nhiều.

Đó là màu của rau hẹ trưởng thành, cũng là màu của hạnh phúc!

Những đệ tử chân truyền nhận được quà đều thụ sủng nhược kinh.

Bọn họ vừa siết chặt bình vừa từ chối!

“Như vậy sao được, cơ duyên của sư huynh sao có thể chia cho ta nhiều như vậy!”

Cả mật thất là cảnh vui vẻ hòa thuận, tràn đầy ánh sáng hài hòa.

Đúng lúc này, Cửu Nhi trong ngực nhẹ nhàng run rẩy: “Chủ nhân, có oán khí.”

Thẩm Thiên ngẩn người, nhìn theo hướng cảm ứng của Cửu Nhi thì thấy một lão đạo sĩ.

Đúng vậy, là Bích Liên Thiên tôn, lúc này ông ta đang nhìn Thẩm Thiên, trong mắt lóe lên tia sáng màu xanh mơn mởn.

Thẩm Thiên rùng mình một cái, mẹ nó suýt chút nữa là bước vào ngõ hẹp, tặng quà mà sao lại quên tặng mấy vị lãnh đạo cơ chứ?

Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên vội vàng lấy thêm từ Thương Minh giới ra ba bình Thánh dịch!

Dù sao hắn có tới hai trăm bình thế này nên chẳng hề tiếc của chút nào.

Thẩm Thiên cầm ba bình Thánh dịch cung kính tặng cho ba vị Thần Tiêu Thánh chủ và Thần Tiêu trưởng lão.

“Sư tôn, sư bá, sư thúc, ba bình Niết Bàn Thánh dịch này đệ tử xinh dâng tặng mọi người.”

Thần Tiêu Thánh chủ nhìn gương mặt đầy nét chân thành tha thiết của Thẩm Thiên, Lôi Đình Tiên Quang quanh người khẽ dao động dập dờn.

Ông bình tĩnh nói: “Thiên nhi hiểu chuyện như vậy, vi sư rất vui mừng, nhưng những Thánh dịch này con tự giữ lấy thì hơn!”

“Dù sao đây cũng là chí bảo cứu mạng chữa thương, trên người Thiên nhi cũng không có nhiều, không cần cho vi sư.”

Thẩm Thiên nghe Thần Tiêu Thánh chủ nói xong liền cười: “Đây là chút tâm ý của đệ tử!”

“Mong sư tôn nhận giúp, không cần lo cho đệ tử, trên người đệ tử vẫn còn mà!”

Nói xong, Thẩm Thiên lại lấy từ trong Thương Minh giới ra mười bình ngọc nhỏ.

Nó đều có mùi đạo vận thơm ngát, đồng dạng lấp lóe ánh sáng màu bạc.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong mật thất đều yên lặng như tờ.

Mọi người đều nhìn chằm chằm Thẩm Thiên đang nở nụ cười trên mặt, đầy vẻ khiêm tốn.

Thật sự bọn họ rất muốn hỏi Thẩm Thiên một câu: Còn nữa không vậy? Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu thứ đồ chơi này thế?

Thần Tiêu Thánh Chủ nghiền ngẫm nhìn sang lão đạo sĩ, Lôi Đình Tiên Quang ngoài cơ thể đang run rẩy.

Nói thật, giờ ông đang rất muốn phỏng vấn thử tâm trạng của Đại sư huynh.

...

Cùng lúc đó, trong một góc của mật thất.

Thần Trung Thiên khó khăn lắm mới ổn định lại tâm thần, yếu ớt tỉnh lại.

Giờ những hình ảnh xảy ra trước mắt hắn ta lại khiến hắn ta lập tức trợn ngược hai mắt.

Ảo giác, đây chắc chắn là ảo giác!

Gì mà Niết Bàn Thánh dịch, giả, đều là giả!

Sư huynh ta, Tử Phủ Thánh tử có tư chất đại đế, có thể trấn áp tất thảy kẻ địch trên thế gian.

Thần Tiêu Thánh địa dám dùng huyễn thuật mê hoặc bổn Thánh tử, đợi bổn Thánh tử nhóm Lục Diện Chi Hỏa lên đã!

Bổn Thánh tử nhấ định phải quân lâm Thần Tiêu Thánh địa khiến các ngươi đẹp mặt, đánh ngã các ngươi!

A, ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha!

Tề Thiếu Huyền sư huynh là cường giả thật sự, nhìn thấy vĩnh sinh trong luân hồi.

Bổn Thánh tử nhìn thấy tiên lộ trong hư ảo, bổn Thánh tử sắp phi thăng rồi!

Trời ơi!

Thần Trung Thiên hôn mê cũng chẳng ai để ý, dù sao cũng không phải Thần Tiêu Thánh địa ra tay, chẳng thể nào đổ lỗi cho họ được.

Lúc này tất cả mọi người đều nhận được lợi ích nên mức độ thiện cảm đối với Thẩm Thiên tăng lên soàn soạt.

Nhất là đám Tống Phú Quý, Lưu Thái Ất, Chân Chí Giáp lúc này quyết một mực si tâm với Thẩm Thiên.

Bọn họ vốn chỉ là những tu sĩ bình thường trong Vạn Linh Viên của nước Đại Viêm, ngay cả Tống Phú Quý cũng chỉ là đệ tử chi thứ trong thế gia tu tiên.

Nếu theo quỹ tích bình thường thì những người này đều vô vọng với Kim Đan kỳ chứ đừng nói là vượt qua Kim Đan kỳ đột phá cảnh giới Nguyên Anh kỳ.

Nhưng vì tín ngưỡng Tiên sư mà họ đã được bản nguyên Hỗn Nguyên Thần Lôi trong Thần Tiêu Long Hổ bội dịch kinh tẩy tủy.

Sau khi họ bái nhập Thần Tiêu Thánh địa trở thành đệ tử nội môn đã được truyền thừa “Ngũ Lôi Chính Thiên Quyết”.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, về sau những người này đều có thể dễ dàng trở thành Kim Đan chân nhân.

Giờ, bọn họ lại được Thẩm Thiên tặng nhiều Niết Bàn Thánh dịch như vậy.

Có Niết Bàn Thánh dịch này gột rửa đạo cơ nhục thân thì sẽ giúp căn cơ hoàn mỹ hơn.

Những người này ngày sau cho dù trở thành Nguyên Anh kỳ Tôn giả, cũng tuyệt không phải chuyện quá khó khăn nữa.

Tất thảy những điều này đều là cơ duyên Thẩm Thiên sư huynh cho, được Thẩm Thiên sư huynh chiếu cố giống như được Thiên đọa chiếu cố vậy.

Trước đó Trương Vân Hi đã từng chất vấn phê bình bọn họ chỉ biết a dua nịnh hót, nếu thế sao có thể thành tiên được?

Nhưng lúc này nhóm Tống Phú Quý thật sự muốn giúp mình giải thích một câu: Ngại quá, thật sự là có thể!

Bích Liên Thiên tôn nhận một bình Niết Bàn Thánh dịch xong thì khí đen trên đầu cũng tiêu tan đi khá nhiều.

Ông ta vui mừng ước lượng bình ngọc, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thiên trở nên vô cùng thân thiết.

Hiểu chuyện, đáng yêu, tiểu tử Thẩm Thiên này ngoan sơn sư phụ hắn rất nhiều.