← Quay lại trang sách

Chương 223 Tặng không cho ông ta không được sao?

Ông ta nhìn Thẩm Thiên hiền lành cười nói: “Thiên nhi đúng là Kỳ Lân của bản môn.”

“Thần Tiêu Thánh địa ta có vị Thánh tử như Thiên nhi sau này lo gì không thể quật khởi lớn mạnh hơn?”

“Đúng rồi Thiên nhi, bản môn có khá nhiều trưởng lão, Niết Bàn Thánh dịch này không thể bên nặng bên nhẹ bỏ qua bọn họ!”

“Hay là thế này đi! Con đưa cho lão đạo thêm vài bình Thánh dịch, lão đạo sẽ giúp con tặng những trưởng lão kia, giúp con nói tốt vài câu.”

“Ai cũng biết lão đạo ta công bằng nhất, chắc chắn sẽ không để các trưởng lão cảm thấy không công bằng, bên nặng bên nhẹ!”

Thần Tiêu Thánh chủ đứng bên sâu xa nói: “Sư huynh, trước mặt Khổ Đa Phật Tử huynh thu liễm một chút đi.”

Lôi Đình Tiên Quang ngoài cơ thể Thần Tiêu thánh chủ dao động, vang lên tiếng lốp bốp.

Ông bình tĩnh nói tiếp: “Niết Bàn Thánh dịch còn lại Thiên nhi cứ giữ đi!”

“Đây là chí bảo chữa thương, có thể dùng để luyện chế thánh dược chữa thương phát huy tác dụng cực tốt.”

“Bạch Liên sư muội am hiểu luyện chế linh đan, có thể phát huy dược hiệu của Niết Bàn Thánh dịch đến cực hạn.”

Thần Tiêu thánh chủ đưa Niết Bàn Thánh dịch cho Bạch Liên Thiên tôn: “Các trưởng lão khác của bản môn quả thực cũng không thể coi nhẹ được.”

“Thế này đi! Trăm cân Niết Bàn Thánh dịch trong tay bản tọa này phiền sư muội thay bản tọa luyện chế thành Niết Bàn đan phân phát cho mọi người.”

“Như thế lúc gặp phải nguy nan có lẽ sẽ có tác dụng lớn đối với các vị trưởng lão, cũng thành toàn hiếu tâm của Thiên nhi.”

Bạch Liên Thiên tôn nhìn Thần Tiêu thánh chủ, trong mắt lấp lánh như ánh sao, đầy vẻ si mê.

Bà ta cũng kiên định nói: “Nếu vậy, Thánh dịch của sư muội cũng dùng luôn.”

“Hai trăm cân Niết Bàn Thánh dịch hẳn là đủ chia cho tất cả các trưởng lão.”

Sau khi nói xong, Bạch Liên Thiên tôn mỉm cười đưa mắt nhìn về phía lão đạo sĩ bên cạnh.

Trong lúc nhất thời gương mặt lão đạo sĩ đen lại, ông ta cảm thấy hai tên vô lại này đang gài bẫy ông ta.

Các ngươi có ý gì, Thẩm Thiên đưa cho ba chúng ta tất thảy ba bình Thánh dịch.

Kết quả hai người các ngươi đều không cần, đều tự nguyện quyên góp luyện thành linh đan?

Haha, linh đan luyện ra được chia như thế nào không phải đều do hai kẻ các ngươi định đoạt sao?

Đen, đen thật đấy!

Sư huynh sư đệ sư muội đồng môn trăm ngàn năm rồi mà các ngươi lại giở trò bẩn thiểu với sư huynh, lương tâm các ngươi bị chó gặm rồi à?

Các ngươi còn cố ý nói những lời này trước mặt các đệ tử là muốn sư huynh ta đỏ mặt ngại ngùng à?

Haha, các ngươi coi thường ta quá, lão đạo ta chưa từng để tâm đến cách nhìn của những người khác.

Lão đạo sĩ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, coi như hoàn toàn không nghe thấy gì.

...

Ngược lại, Thẩm Thiên thì bị lời của lão đạo sĩ thức tỉnh.

Cũng đúng, Thần Tiêu thánh địa chúng ta có nhiều cao nhân trưởng lão như vậy.

Những người này vận khí chắc chắn không thể nào thấp được, sau này đều là đám hẹ đầy tiềm năng!

Dù sao giờ hắn cũng đang bón phân, bón vài bụi cũng là bón, bón một lượt cả vườn rau cũng là bón.

Cần phải tạo mối quan hệ tốt từ sớm, sau này dễ hưởng ké vận khí của họ hơn!

Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên một tay lấy ra mười bình Niết Bàn Thánh dịch.

“Là đệ tử cân nhắc không chu toàn, xem nhẹ các trưởng bối khác, sư tôn chớ lo lắng.”

“Mười bình Niết Bàn Thánh dịch này cũng cống hiến hết cho thánh địa đi ạ! Nhờ sư tôn thay đệ tử phân phát.”

Thẩm Thiên vừa nói dứt lời liền thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía mình giống như đang nhìn quái vật.

Tiên quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu thánh chủ run rẩy kịch liệt: “Thiên nhi, không phải con vẫn còn Thánh dịch đấy chứ?”

Thẩm Thiên vò đầu, ngại ngùng: “Chỉ một ít, chỉ một ít thôi ạ.”

Thần Tiêu Thánh Chủ lắc đầu nói: “Nếu chỉ còn lại một ít thì thôi đi, không ổn.”

Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Sư tôn người hiểu lầm rồi, ý đệ tử là…”

Thẩm Thiên liếc nhìn Bắc Đẩu thánh tử đang mơ màng tỉnh lại, ánh mắt lộ ra một tia thương xót.

Hắn thở dài: “Ý đệ tử là, những Niết Bàn Thánh dịch đệ tử tặng thánh địa mới chỉ một ít thôi.”

Dứt lời, Thương Minh giới của Thẩm Thiên phát ra tia sáng nhàn nhạt, ba mươi bình Niết Bàn Thánh dịch bay ra ngoài.

Đạo vận nồng đậm phát ra mùi thơm ngát như ngưng tụ thành thực chất, trong hư không lờ mờ hiển hiện tiên ảnh.

Rõ ràng, mỗi bình Niết Bàn Thánh dịch này là hàng thật giá thật.

...

Phụt!

Bắc Đẩu thánh tử phun ra một ngụm máu tươi.

Cả người hắn ta xìu xuống, trông rất yếu ớt.

Thần Tiêu thánh chủ bình tĩnh nói: “Phái người hộ tống Bắc Đẩu thánh tử trở về Bắc Đẩu thánh địa.”

“Nhớ là phải mau chóng đưa về, trên đường cố gắng chú ý đừng để va đập gì để tránh tới lúc đó lại khó giải thích rõ ràng.”

Nói xong, Thần Tiêu thánh chủ nhìn về phía Khổ Đa Phật Tử: “Phật Tử hôm nay luôn có mặt ở đây.”

"Nếu Bắc Đẩu thánh địa tới cửa đòi lý lẽ, mong có thể đứng ra làm chứng."

Khổ Đa Phật Tử nhìn Thánh dịch trong tay.

Hắn ta kiên định gật đầu: “Bần tăng là người xuất gia không biết nói dối.”

“Hôm nay Bắc Đẩu thánh tử tẩu hỏa nhập ma là do Nguyên Anh rung chuyển, không hề liên quan gì đến quý thánh địa.”

Thần Tiêu thánh chủ vui mừng gật đầu: “Phật Tử bênh vực lẽ phải.”

Sau đó ông lại nhìn về phía Thẩm Thiên, thẳng thắn mà nói tâm trạng Thánh chủ lúc này cũng khá phức tạp.

Mặc dù Thần Tiêu thánh chủ vẫn luôn nhận định Thẩm Thiên là đứa con của Khí Vận nhưng không ngờ lại khoa trương đến như vậy.

Yêu Thánh linh thực Độ Kiếp kỳ bình thường niết bàn chỉ có thể ngưng tụ được một hai mét khối Niết Bàn linh dịch, ngoài ra còn sẽ bị tiêu hao khá nhiều.

Thẩm Thiên chỉ quyên Niết Bàn Thánh dịch mà đã quyên ra cả một mét khối, hơn nữa phẩm chất còn tốt đến kinh người.

Bổn Thánh chủ tin chắc Thẩm Thiên là Thánh tử thì sau này nhất định sẽ dẫn dắt thánh địa quật khởi.

Nhưng tiết tấu này nhanh quá, sướng đến mức không thể chấp nhận được!

Không được, bổn Thánh chủ sắp không nhịn được nữa rồi!

Hà hà hà hà hà hà.

...

Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu thánh chủ dao động kịch liệt, ông hờ hững nói: “Thiên nhi hiểu chuyện như vậy, bản tọa rất vui mừng.”

“Tuy nhiên thánh địa có tôn nghiêm của thánh địa, sao có thể chiếm không thứ tốt của con, như vậy thật sự không ổn.”

“Hay thế này đi! Mười bình Niết Bàn Thánh dịch này bổn tọa giúp con gửi tại thánh địa.”

“Nếu trưởng lão bản môn có nhu cầu có thể dùng bảo vật để đổi.”

“Tất cả mọi thứ thu hoạch được đều sẽ trả lại cho con.”

“Còn Thánh dịch của ba người chúng ta cũng sẽ không lấy không.”

“Đợi lát nữa chúng ta sẽ thương lượng xem thử sẽ đem bảo vật gì có giá trị tương đương tặng cho con.”

Thần Tiêu thánh chủ nói xong câu này, chúng đệ tử và Bạch Liên Thiên tôn đều lộ vẻ kính nể.

Được tặng không nhiều Niết Bàn Thánh dịch như vậy mà vẫn nén được mê hoặc, thời buổi này lãnh đạo biết giữ thể diện như vậy không nhiều.

Công bằng liêm chính, coi đệ tử như con, chẳng trách thánh địa dưới sự dẫn dắt của Thánh chủ càng ngày càng lớn mạnh.

Đương nhiên, không phải ai cũng cảm thấy khâm phục quyết định của Thần Tiêu thánh chủ.

Chẳng hạn như lão đạo sĩ lúc này đau lòng đến mức tim muốn nứt ra.

Có sao nói vậy, ông ta có cảm giác mình đang bị nhắm vào.

Cái tên Nhị sư đệ xấu tính này hư quá!

Tặng không cho ông ta không được à?

...