← Quay lại trang sách

Chương 225 Bồ Đề Phật kệ, không muốn gánh họa (1)

Lôi m Phật chủ nhìn Phương Thường sánh vai với kddpt, trong mắt lấp lóe Phật quang: “Hồi phục rồi sao?”

Không thể nào!

Trước đó lúc Khổ Đa Phật Tử cầu xin Lôi m Phật chủ Kim Thân dịch còn than thở khóc lóc.

Thậm chí hắn ta còn đồng ý với Lôi m Phật chủ sau này sẽ ngoan ngoãn niệm kinh.

Mặc dù Lôi m Phật chủ không tin Khổ Đa Phật Tử lắm nhưng vẫn đưa Kim Thân dịch.

Bởi vì ông ta biết, Kim Thân dịch căn bản không thể cứu được vết thương đại đạo do Kim Đan bị nứt.

Nếu tên nhóc Phương Thường này đã không thể sống thêm được mấy ngày thì Lôi m Phật chủ không ngại làm người hiền lành thuận nước đẩy thuyền.

Nhưng bây giờ đã có chuyện gì vậy? Sao tên nhóc Khổ Đa này lại cùng kề vai sát cánh với Phương Thường? Sao tên này có thể khôi phục vậy?

Khổ Đa Phật Tử dường như muốn khoe khoang với sư phụ, hắn ta lấy từ trong ngực ra bình Niết Bàn Thánh dịch.

Hắn ta cười nói: “Đúng vậy, nhờ có mấy ngàn cân Niết Bàn Thánh dịch của Thẩm Thiên sư huynh Thần Tiêu Thánh tử đấy ạ.”

“Huynh ấy chỉ bỏ ra hai trăm cân đã cứu được Phương Thường, còn giúp huynh ấy luyện thành Kim Đan Cửu chuyển.”

Mấy ngàn cân Niết Bàn Thánh Dịch? Giờ khắc này bản thân Lôi m Phật chủ cũng sửng sờ.

Niết Bàn Thánh dịch kia chẳng phải là chí bảo chữa thương cực phẩm dù nửa cân cũng khó cầu sao?

Sao một Thần Tiêu Thánh tử tân nhiệm không chút tên tuổi có thể một lần đưa ra cả mấy ngàn cân chứ?

Lôi m Phật chủ nhìn về phía Thần Tiêu Thánh chủ, nụ cười hoa Brahma vàng trên mặt cuối cùng cũng không thể gắng gượng thêm được nữa.

“Long Uyên đạo huynh, quý tông có Thánh tử tân nhiệm từ lúc nào sao bần tăng chưa từng nghe nói?”

Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ dập dờn: “Thiên nhi là đệ tử bổn tọa mới nhận.”

“Một năm sau sẽ tổ chức Đại điển truyền thừa cho hắn, thiệp mời đang được chế tác rồi.”

Trong giới Tu tiên, mỗi lần các đại năng bế quan phải một năm, nửa năm, thậm chí mấy chục năm đến trăm năm.

Bởi vậy phàm là những khánh điển quan trọng đều sẽ chuẩn bị trước ít nhất một năm, Đại điển kế vị của Thánh chủ có thể còn chuẩn bị trước trăm năm!

Dù sao Thần Tiêu Thánh địa cũng là một trong mười hai thánh địa, Đại điển kế vị Thánh tử dĩ nhiên phải long trọng một chút.

Lôi m Phật chủ như có điều suy nghĩ, nhìn về phía Thẩm Thiên đang khiêm tốn đứng bên, mắt Phật đột nhiên sáng lên.

Đúng là một mỹ nam tử tuyệt thế kinh hãi thế tục, thật sự thích hợp để truyền Phật giảng đạo.

Nếu người này có thể bái nhập Phật môn, chắc chắn sẽ có tín đồ nhiều vô địch!

Không cần phải tu luyện “Đại Trí Tuệ Bồ Đề Miểu Thiện kinh” gì đấy, chỉ cần đủ đẹp trai thôi.

Khi hắn gặp các nữ thí chủ, nở một nụ cười hiền: “A Di Đà Phật, thí chủ và Phật hữu duyên.”

Đến lúc đó khắp Đông Hoang không biết sẽ tăng thêm bao nhiêu tín đồ Phật giáo trung thành, Phật môn cũng nhờ đó đại hưng!

Nghĩ tới đây, Lôi m Phật chủ nhìn nhìn tên đồ đệ ngốc chỉ biết cười hì hì ngây ngô đang sánh vai với Phương Thường.

Đúng là không sợ không biết hàng, chỉ sợ đem hàng ra so với hàng tốt nhà khác.

Lôi m Phật chủ ghen tỵ rồi.

Hư ảnh Lôi m Phật chủ nhìn Thẩm Thiên rồi lại nhìn sang Khổ Đa Phật Tử.

Trong lòng ông ta cảm thấy chua chua, càng nghĩ càng thấy chua, thiếu niên anh tuấn như vậy mà lại không xuất gia!

Nói thật, nếu Thần Tiêu Thánh địa không phải một trong mười hai thánh địa thì ông ta đã muốn ép buộc Thẩm Thiên gia nhập Phật môn rồi.

Đương nhiên, mặc dù trong lòng Lôi m Phật chủ rất chua xót nhưng ngoài mặt vẫn duy trì hình tượng trang nghiêm, to lớn, giống như chân Phật!

Ông ta tĩnh nhìn về phía Khổ Đa Phật Tử: “Khổ Đa, nếu Phương Thường sư điệt đã không sao thì con cũng quay về đi!”

Khổ Đa Phật Tử xụ mặt xuống: “Sư tôn, đệ tử và Phương Thường đã lâu không gặp.”

“Con có thể ở lại Thần Tiêu Thánh địa làm khách vài ngày rồi hẵng về không?”

Lôi m Phật chủ nở nụ cười như hoa, gương mặt vô cùng hiền lành: “Con còn kinh Phật chưa chép xong.”

“Khổ Đa, nên biết: Thân giống như cây bồ đề, tâm như Minh Kính đài, lúc nào cũng phải lau dọn, đừng để tích bụi bặm.”

“Con là Phật tử của Lôi m Thánh địa, gánh vác trách nhiệm mở rộng Phật pháp nên càng cần phải nâng cao bản thân hơn, tuyệt đối không thể lười biếng!”

“Về phần ôn chuyện, còn nhiều thời gian, không cần phải gấp gáp.”

Khổ Đa Phật Tử nghe Lôi m Phật chủ lải nhải dạy bảo sắc mặt càng sụp đổ: “Vâng, đệ tử đã hiểu!”

Hắn ta xoay người lại, lưu luyến không rời nhìn Phương Thường: “Vậy Phương Thường, lần sau gặp lại nhé!”

Phật quang bên ngoài cơ thể Lôi m Phật chủ khẽ dao động, Phật tâm cũng vô cùng lo lắng.

Bóng dáng ông ta chậm rãi tiêu tan, không muốn nhìn tiếp nữa.

Đồ đệ tốt toàn là của nhà người ta, cảm giác này thật sự quá tệ.

Ánh sáng của tràng hạt dần dần tiêu án, Phật ảnh và dị tượng của Lôi m Phật chủ cũng chậm rãi tan đi.

Chỉ còn lại giọng nói của ông ta vang vẳng trên Bạch Liên phong: “Long Uyên đạo huynh, bần tăng thấy tuệ căn của quý Thánh tử không cạn.”

“Nếu có hứng thú, ngày sau đến dưới cây bồ đề của bản môn ngộ đạo, có lẽ có thu hoạch.”

Lôi m Phật chủ vừa dứt lời liền nghe thấy xung quanh có một cơn khí lạnh ùa đến.

Bởi vì Bồ Đề Phật thụ của Lôi m Thánh địa cực kỳ bất phàm.

Đó là cây vô thượng Phật tông được cấy ghép từ nơi sâu nhất của Phật tông Tây Mạc.

Tương truyền gốc Bồ Đề này đã thông linh từ sớm, chính là bảo thụ vô thượng xếp mười thứ hạng đầu của bảng xếp hạng Linh Mộc.

Nếu ngồi xếp bằng dưới Bồ Đề Phật thụ ngộ đạo, ngộ tính có thể tăng lên gấp mấy lần, tu luyện bất kỳ công pháp gì cũng có thể gia tăng nhanh hơn.

Tương truyền Lôi m Thánh địa từng có một nhiệm kỳ Phật chủ đã đốn ngộ bảy ngày bảy đêm dưới gốc cây này.

Cuối cùng, ông ta đã hoàn toàn thấu ngộ “Đại Lôi m Chân kinh”, lập địa thành Phật!