← Quay lại trang sách

Chương 226 Bồ Đề Phật kệ, không muốn gánh họa (2)

Thời đại đó chính là thời đại huy hoàng nhất của Lôi m thánh địa!

Còn Bồ Đề Phật thụ cũng trở thành chí bảo của Lôi m thánh địa, cực kì được tôn sùng.

Thông thường chỉ có Lôi m Phật chủ và Phật tử mới có tư cách ngồi dưới cây bồ đề ngộ đạo.

Không ngờ hôm nay, Lôi m Phật chủ vừa mới gặp Thẩm Thiên một chút liền lập tức đưa ra lời dụ dỗ lớn đến thế.

Niềm yêu thích ông ta dành cho Thẩm Thiên không cần nói cũng biết.

Lôi Đình Tiên Quang ngoài cơ thể Thần Tiêu thánh chủ hơi dao động, rõ ràng tâm trạng không mấy vui vẻ.

Thiên Tú ơi Thiên Tú, dám đào góc tường của bổn tọa ngay trước mặt bổn tọa sao?

Haha, sao ngươi không thử nghĩ xem ngươi có nữ nhi không?

...

Khổ Đa Phật Tử lưu luyến không rời tuy nhiên vẫn phải cáo từ.

Nếu như nhanh chóng quay trở về thánh địa kịp thời có lẽ chỉ chép một ngàn lần kinh Phật thôi.

Còn nếu để bị Chấp pháp tăng của Lôi m thánh địa đưa về chỉ e sẽ tăng lên thành một vạn lần.

Hắn ta cáo biệt Phương Thường, đi đến trước mặt Thẩm Thiên: “Thần Tiêu thánh tử, huynh đã cho rất nhiều Niết Bàn Thánh dịch.”

“Bần tăng sẽ làm như lời huynh nói, chia cho các sư huynh đệ trong Lôi m thánh địa.”

“Đồng thời bần tăng sẽ hiệu triệu bọn họ tụng kinh niệm Phật cầu phúc cho huynh.”

“Đương nhiên, bần tăng không thích niệm kinh, nên sẽ không niệm đâu.”

Thẩm Thiên nhìn tên khù khờ trước mặt cảm thấy buồn cười.

Đúng là một đứa trẻ tội nghiệp, vừa đi tìm bạn chơi chung không được bao lâu đã phải về nhà làm bài tập rồi.

Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên kéo Khổ Đa Phật Tử sang một bên: “Khổ Đa sư huynh, Thẩm mỗ tặng huynh một bài thơ.”

“Khi quay về huynh đọc cho Lôi m Phật chủ nghe, ông ấy nghe xong có lẽ sẽ không phạt huynh chép kinh nữa đâu.”

Mắt Khổ Đa sáng lên: “Thật sao? Thánh tử chớ có gạt ta.”

Thẩm Thiên nói: “Tuy nhiên Thẩm mỗ cũng không chắc chắn sẽ thành công.”

Khổ Đa vui vẻ nói: “Thử một chút xem sao! Dù sao cũng chẳng mất mát gì!”

Thẩm Thiên gật đầu, khẽ nói: “Tuy nhiên huynh phải cam đoan không được nói là ta tặng.”

Trên mặt Khổ Đa lộ vẻ khó xử: “Nhưng nếu sư tôn hỏi thì biết làm sao? Người xuất gia không được nói dối.”

Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Nếu vậy thì thôi đi, sư huynh về chép kinh đi!”

Sắc mặt Khổ Đa Phật Tử đột ngột kiên định: “Người xuất gia không câu nệ tiểu tiết!”

“Thẩm Thiên Thánh tử, bần tăng nói mơ thấy có được không?”

Thẩm Thiên vui vẻ cười, tiểu hòa thượng này có vẻ cũng không ngốc!

Hắn dùng thận niệm truyền một tin tức vào trong đầu Khổ Đa Phật Tử, chứ không đọc ra.

Dù sao chẳng ai biết Lôi m Phật chủ kia nghe thấy mấy câu Phật kệ đó thì có phản ứng gì. Nếu lĩnh ngộ được thì tốt.

Nếu cảnh giới Lôi m Phật chủ trở nên cao hơn có lẽ sẽ khen ngợi Khổ Đa Phật Tử.

Kể từ đó, Thẩm Thiên và Khổ Đa cũng coi như kết một thiện duyên.

Nhưng nếu Lôi m Phật chủ cảm thấy mấy câu đó dị đoan thì phải làm sao? Bổn Thánh tử không gánh nỗi mối họa này.

Dù sao bổn Thánh tử cũng tặng bài Phật kệ này cho ngươi, nó không liên quan gì đến ta nữa.

Ngươi lén giữ lại cũng được, nói cho Lôi m Phật chủ nghe cũng được, tự ngươi lựa chọn.

Thẩm Thiên truyền vào thần niệm của Khổ Đa Phật Tử, đầu tiên là phải nói chuyện khác để đẩy trách nhiệm đã.

Sau khi xem xong vài trăm từ để đẩy trách nhiệm thì mới có thể thấy được Phật kệ.

Khổ Đa Phật Tử cố gắng xem hết mấy lời đẩy trách nhiệm lưu loát kia xong thì cái đầu sáng bóng đã nặng thêm một chút.

Cũng may, cuối cùng hắn ta cũng cố gắng gượng để nhìn thấy bài Phật kệ.

Bồ Đề kệ

Bồ Đề vốn chẳng cây, Gương sáng cũng chẳng đài.

Phật tính vốn sạch sẽ, làm sao dính bụi trần?

Thân là cây Bồ Đề, Tâm như đài gương sáng.

Luôn luôn siêng lau chùi, Chớ cho dính bụi trần.

Bồ Đề vốn chẳng cây, Gương sáng cũng chẳng đài.

Xưa nay không một vật, ở đâu dính bụi trần?

Bồ đề tìm thấy một bên, nhọc nhằn hướng ngoại cầu huyền ích chi?

Nghe rồi theo đó thực thi, Tây thiên trước mắt, còn thì ở đâu?

...

Shit!

Bài Phật kệ này tuyệt quá! Thật tuyệt quá! Hay quá!

Đọc xong bài Phật kệ này, Khổ Đa Phật Tử cảm thấy cả Phật tâm đều được tẩy lễ.

Trước kia hắn ta cũng từng đọc rất nhiều Phật kinh, Phật kệ, cảm thấy quá rối loạn, đọc rất rối miệng.

Đừng nói lý giải phật lý phật vận, ngay cả đọc thôi mà đầu lưỡi hắn ta đã không ngừng dính lại với nhau.

Nhưng bài Phật kệ Thẩm Thiên Thánh tử cho thì hoàn toàn khác.

Mặc dù Khổ Đa Phật Tử vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết, nhưng đọc không vấp chút nào!

Còn đọc rất có vần nữa!

Ừm, đây là bài Phật kệ hay!

Nhất định phải đọc cho sư tôn nghe thử mới được!

Nghĩ tới đây, Khổ Đa Phật Tử vội vàng cáo biệt mọi người.

Hắn ta phải nhanh chóng quay về Lôi m thánh địa đọc bài Phật kệ này cho Lôi m Phật chủ nghe.

Trong lòng Khổ Đa Phật Tử đang cất giấu nguyện vọng tốt đẹp sau này không cần phải chép kinh Phật nên vô cùng sốt ruột.

Còn Thẩm Thiên thì nhìn theo hướng Khổ Đa Phật Tử rời đi, âm thầm chúc phúc.

Vòng sáng trên đỉnh đầu tên ngốc này rất sáng, người ngốc có phúc của người ngốc.

Tặng hắn ta bài Phật kệ này hẳn không sao đâu.

Dù sao hổ dữ cũng không ăn thịt con.

Hắn ta là Phật tử mà!

...

Khổ Đa Phật Tử rời đi, trên Bạch Liên phong không còn người ngoài nào nữa.

Thần Tiêu Thánh Chủ vui mừng nhìn Thẩm Thiên, Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể nhẹ nhàng dao động.

Ông ta bình tĩnh nói: “Thiên nhi, con theo ta về Thánh Chủ phong, bổn tọa có chuyện quan trọng cần phó thác cho con.”

Có chuyện quan trọng cần phó thác cho bổn Thánh tử?

Chuyện quan trọng gì? Chuyện chung thân đại sự của khuê nữ nhà ông sao?

Ôi, chậc, sao bổn Thánh tử lại liên tưởng theo hướng đó nhỉ!

Nữ cường nam yếu thảm lắm đấy!

Thần Tiêu thánh chủ bước một bước, trước mặt xuất hiện một cánh cửa.

Thẩm Thiên theo sát, hai người bước vào trong cánh cửa, biến mất khỏi Bạch Liên phong.

Đợi khi trước mặt lại xuất hiện ánh sáng thì họ đã bước vào trong điện Thánh chủ của Thánh Chủ phong rồi.

Thần Tiêu thánh chủ ngồi trên Thánh tọa, nhìn Thẩm Thiên, Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể nhẹ nhàng dập dờn

Biểu hiện của Thẩm Thiên hôm nay thật sự đã giúp Thần Tiêu thánh địa nâng cao thể diện, dù thất tình của Thần Tiêu thánh chủ lạnh nhạt nhưng lúc này cũng không khỏi vui mừng.

Nhất là nhìn thấy vẻ mặt của Bích Liên Thiên tôn khiến Thần Tiêu thánh chủ cảm thấy toàn thân thoải mái, ai bảo ông ta dám nghi ngờ đôi mắt bổn tọa chứ!

Sao nào, bỏ lỡ đồ đệ đứa con của Thiên đạo rồi, hối hận đi nhé!

Có phải giờ huynh đang hâm mộ, đố kỵ không, hay là lại muốn gọi ông nội rồi?