← Quay lại trang sách

Chương 231 Ngũ Hành Long Uyên Thánh giáp (1)

Trong lúc cả Lôi m thánh địa sôi trào vì lời nói của Thiên Tú Phật chủ trước lúc bế quan thì Thẩm Thiên lại chẳng hề hay biết gì.

Lúc này hắn đang suy nghĩ nên tìm lý do gì để có thể lấp liếm cho qua chuyện đi lịch luyện chiến trường thượng cổ lần này.

Nếu biết rõ vận khí của mình bây giờ không tốt mà còn đến địa điểm thí luyện thì sẽ rất nguy hiểm.

Với tình huống thế này mà tùy tiện cậy mạnh thì rất dễ hy sinh.

Nhưng thân là Thần Tiêu Thánh tử mà từ chối dẫn dầu đệ tử bản môn thí luyện thì không thích hợp lắm.

Dù sao cũng là chuyến công tác lãnh đạo sắp xếp, nếu ngươi trực tiếp từ chối thì chỉ e sau này sẽ bị làm khó dễ!

Hay là tìm cái cớ, nói mình bị nội thương ở bình nguyên Mê Vụ, giờ đang trong thời kỳ dưỡng thương đặc biệt nên không tiện đi?

Vấn đề là lý do này quá nhảm nhí, nửa canh giờ trước ngươi mới bỏ ra mấy ngàn cân Niết Bàn Thánh dịch loại tốt mà.

Có nhiều Thánh dịch như vậy, cho dù có bị chặt thành từng khúc thì cũng có thể dễ dàng chữa trị!

Hoặc là, trong mười ngày tiếp theo phải đột phá Kim Đan kỳ?

Thế này cũng không được, cái này cứng nhắc giống như ngày mười chín tháng năm đề nghị chia tay vậy.

Huống hồ chiến trường thượng cổ chỉ áp chế tu vi từ Kim Đan kỳ trở xuống chứ không phải chỉ có Trúc Cơ kỳ mới vào được.

Vì một lý do chưa chắc có thể thành công mà đem căn cơ tiên đạo của mình ra đùa, Thẩm Thiên cảm thấy như vậy không phù hợp cho lắm.

Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Sư tôn, đệ tử chỉ vừa mới gia nhập thánh địa, danh vọng còn thấp uy vọng không đủ.”

“Để đệ tử dẫn đầu các sư huynh đệ lịch luyện, chỉ sợ rất khó khiến mọi người tin phục!”

Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Con là Thánh tử, ai dám không phục?”

“Kim Liên sư muội mấy ngày nay đang bận rộn chế tác m Dương Lôi Bạo phù.”

“Bảy ngày sau bổn tọa sẽ tuyên bố bán Lôi Bạo phù giảm giá ba mươi phần trăm và đồng thời nói cho chúng biết đều nhờ con thúc đẩy.”

“Đến lúc đó trên người các đệ tử Trúc Cơ kỳ kia đều có Lôi Bạo phù hộ thân, tính an toàn khi lịch luyện tăng nhiều, dĩ nhiên họ sẽ cảm kích con.”

Nói đến đây, Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ hơi dập dờn: “Thiên nhi, vi sư rất xem trọng con.”

“Lần lịch lãm này cũng là cơ hội, hy vọng con có thể thực sự tạo ra uy vọng cho bản thân.”

“Thánh địa này sau này còn cần con dẫn dắt lớn mạnh hơn!”

Nghe những lời đầy phong cách lãnh đạo của Thần Tiêu Thánh chủ, Thẩm Thiên không thể làm gì.

Thánh địa muốn phát triển nên giao thêm trách nhiệm cho ngươi? Cái thị cảm mãnh liệt này là chuyện quái gì vậy?

Sư tôn, chúng ta là ngôi sao... À không, làm Thánh chủ không phải cần coi trọng thực lực, coi trọng uy vọng hoặc năng lực lãnh đạo sao?

Đệ tử chỉ vừa mới gia nhập thánh địa có mấy ngày, sao người lại muốn tăng thêm trọng trách cho đệ tử vậy?

Người bất công như vậy thật sự hoàn toàn không cân nhắc đến cảm giác của con trai người sao?

Trương Vân Đình sư huynh mới là con ruột của người, là máu mủ tình thâm đấy!

Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Thế nhưng chiến trường thượng cổ nguy cơ trùng trùng, đệ tử sợ hãi.”

“Đệ tử không có kinh nghiệm, lỡ gặp phải nguy cơ, đệ tử ngã xuống cũng không sao, chẳng qua chỉ chết thôi.”

“Chỉ e những sư huynh đệ khác vì sai lầm của đệ tử nên gặp nạn, vậy thì đệ tử có chết cũng không có mặt mũi đối mặt với họ!”

Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ càng thêm dập dờn, không ngờ Thẩm Thiên lại có lòng cảm mến thánh địa như vậy.

Bản môn có được Kỳ Lân tử này, quả thực là nhờ phúc mộ tổ Thần Tiêu để lại!

Thần Tiêu Thánh Chủ nói: “Điểm này, con hoàn toàn không cần lo lắng.”

“Bổn tọa đã cân nhắc rồi, mệnh cách của con là Tiềm Long Thăng Thiên, trên người có vận khí lớn.”

“Bây giờ long đằng cửu tiêu phụng thiên thừa vận, cho dù con đi đến đâu cũng có thể được thiên mệnh phù hộ gặp dữ hóa lành.”

“Cho nên lần này lịch luyện, tất cả mọi người đi theo con mới là an toàn nhất, nếu như gặp nguy hiểm, vi sư muốn con tự bảo vệ mình đầu tiên.”

“Dù sao sống chết đều có số trời, mỗi tu tiên giả khi bước lên con đường tiên lộ này đều đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi.”

“Vi sư biết con lương thiện nhưng con người đều có số, thượng vị giả nên có thượng vị tâm.”

“Luôn thương hại thi ân chưa chắc đã có lợi đối với sự phát triển của thánh địa.”

...

Thần Tiêu Thánh chủ bắt đầu bài giáo dục thượng vị giả khiến Thẩm Thiên nghe mà thấy mơ màng buồn ngủ.

Hắn chỉ muốn hưởng ké cơ duyên của người có vận khí lớn, trở thành cá ướp muối ôm đùi họ đến khi trở thành tiên trường sinh bất lão thôi.

Mấy chuyện lớn như làm Thánh chủ lãnh đạo thánh địa gì đó, nói thẳng ra là Thẩm Thiên không có hứng, tốn tế bào não quá!

Quan trọng hơn nữa là, trên người bổn Thánh tử có mệnh cách “Tiềm Long Thăng Thiên”? Long đằng cửu tiêu phụng thiên thừa vận?

Người chắc chắn là đang nói đệ tử chứ không phải đang nói Triệu Hạo đấy chứ?

Thấy tính chất Thẩm Thiên không cao, Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ dao động.

Bỗng nhiên, trong đầu ông hiện ra một hình ảnh, một bộ chiến giáp màu lam nhạt.

Thần Tiêu Thánh chủ nhanh chóng nảy ra ý kiến: “Thiên nhi, bây giờ thực lực của con đã tăng nhiều, cũng nên đổi chiến giáp rồi.”

“Chi bằng thế này, nếu con đồng ý dẫn các đệ tử tiến hành đợt thí luyện này, vi sư sẽ tặng con một bộ chiến giáp hoàn toàn mới, có được không?”

Trong lòng Thẩm Thiên không chút dao động, thậm chí còn thấy buồn cười, sao vậy, trước đây sư tôn nuôi rùa à?

Lúc vừa mới bái nhập thánh địa thì tặng Huyền Vũ thuẫn, phát minh điện giải thủy thì tặng Huyền Vũ khôi.

Giờ muốn đệ tử bỏ sức thì định tặng ta Huyền Vũ giáp à?

Đương nhiên, Thẩm Thiên chỉ chửi thề trong lòng còn ngoài mặt thì vẫn từ chối.

“Sư tôn, đệ tử tuyệt đối không có ý này. Cống hiến cho thánh địa là chuyện đệ tử nên làm.”