Chương 230 Lôi m Phật chủ bế tử quan
Khổ Đa Phật Tử bất đắc dĩ nói: “Sư tôn hiểu lầm, ý đệ tử là nghe người trong mơ nói.”
Lôi m Phật chủ như có điều suy nghĩ: “Cũng đúng, Phương Thường giống y chang con, cũng không thể viết ra được bài Phật kệ như vậy.”
Tiếp theo, Lôi m Phật chủ nhìn thẳng Khổ Đa Phật Tử: “Nói vi sư nghe, bài kệ này do ai làm?”
Vẻ mặt Khổ Đa Phật Tử càng thêm đau khổ: “Sư tôn, đệ tử đã hứa là sẽ không nói ra.”
Lôi m Phật chủ nhặt hoa cười một tiếng: “Là đệ tử và trưởng lão bản môn?”
Khổ Đa Phật Tử còn chưa trả lời, liền nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Lôi m Phật chủ: “Không phải.”
Ông ta nhìn chằm chằm Khổ Đa, dò hỏi: “Vậy là người của thánh địa khác sao? Là thánh địa nào?”
“Chân Vũ thánh địa? Thục Sơn thánh địa? Thái Sơ thánh địa? Đại La thánh địa? Dao Trì thánh địa? Thần Tiêu thánh địa??”
Sắc mặt Khổ Đa Phật Tử thay đổi, nụ cười trên mặt Lôi m Phật chủ càng thêm cơ trí: “Quả là như vậy!”
“Là Thần Tiêu thánh chủ tặng con bài Phật kệ này à! Hắn ta từng tinh tu Phật lý.”
“À, lại không phải Thần Tiêu thánh chủ sao? Chẳng lẽ là Trương Vân Đình à?”
Khổ Đa Phật Tử sững ra, hắn ta nhìn Phật chủ đang không ngừng tự nói, trong lòng rất lo lắng.
Không phải hắn lo lắng tinh thần Lôi m Phật chủ thất thường, mà lo vì sư tôn đoán càng lúc càng gần đáp án!
Thẩm Thiên sư huynh, bần tăng thật sự không hề nói gì, nhưng sư tôn hình như tinh thông diệu pháp tâm thông của bản môn.
“Không phải Trương Vân Đình? Cũng không phải Phương Thường? Chẳng lẽ là Trương Vân Hi, hay là... Thẩm Thiên!”
Trong đầu Lôi m Phật chủ hiện ra dung nhan siêu trần thoát tục kia.
Giờ khắc này, ánh mắt ông ta đang tập trung quan sát vẻ mặt Khổ Đa Phật Tử.
Hừ, trên gương mặt của nghiệt đồ này căn bản không hề biết nói dối.
Lôi m Phật chủ nhặt hoa thở dài: “Hóa ra là Thần Tiêu Thánh tử viết.”
Lập tức, Khổ Đa liền hoài nghi phật sinh: Sư huynh, bần tăng nói ta không hề tiết lộ huynh có tin không?
Hắn ta năn nỉ: “Sư tôn, Thần Tiêu thánh tử không phải đệ tử Phật môn ta, đây chỉ là một giấc mơ.”
“Đệ tử mơ thấy Thần Tiêu thánh tử thì không hề liên quan gì đến Thần Tiêu thánh tử, nếu sư tôn muốn phạt thì hãy phạt đệ tử đi!”
Khổ Đa Phật Tử còn chưa nói xong, liền bị Lôi m Phật chủ cắt ngang: “Thẩm Thiên kẻ này tướng mạo thoát tục, như Chân Tiên hạ phàm.”
“Hơn nữa còn có thể dễ dàng thu hoạch được mấy ngàn cân Niết Bàn Thánh dịch dĩ nhiên là có vận khí vô lượng quấn thân, chính là nhân vật chính của thiên mệnh.”
“Phật kệ do nhân vật như vậy viết ra hẳn là thật sự có kiến giải đối với Đại Trí Tuệ Bồ Đề Diệu Thiện kinh?”
“Bồ Đề vốn chẳng cây, Gương sáng cũng chẳng đài. Xưa nay không một vật, ở đâu dính bụi trần?”
“A Di Đà Phật, cẩn thận cảm ngộ bài Phật kệ này thì thấy cũng rất có thiền lý.”
“Xưa nay không một vật... ôi, tuyệt, tuyệt quá!”
Đại Kim Phật khi thì lộ ra tia vui mừng, khi thì đau khổ, khi thì điên cuồng.
Hiển nhiên, Lôi m Phật chủ đã lĩnh ngộ được vài thiền lý thâm ảo từ trong bài Phật kệ này.
Có điều thiền lý trong bài Phật kệ này lại hơi xung đột đi ngược với thiền lý Phật tâm của bản thân ông ta.
Lôi m Phật chủ đang tọa ngộ, luận đạo với bản thân, cũng là đang biện chứng Bồ Đề ý!
Khổ Đa Phật Tử nhìn thấy vẻ mặt không ngừng biến hóa của sư tôn thì hơi hoảng sợ.
Hắn ta khẽ nói: “Sư tôn, bài Phật kệ này thật sự rất tuyệt sao?”
Lôi m Phật chủ nhặt hoa: “Đúng vậy, Thẩm Thiên kẻ này có đại trí tuệ!”
“Chưa từng đọc “Đại Trí Tuệ Bồ Đề Diệu Thiện kinh”, chỉ một bài Phật kệ đã có thể nhìn thấy rõ minh tâm, viết ra bài Phật kệ mới này, thậm chí ngay cả vi sư cũng được dẫn dắt.”
“Kẻ này nếu có thể gia nhập Phật môn ta, ngày sau tất thành Thánh tăng vô thượng. Haizz, vì sao hắn lại muốn gia nhập Thần Tiêu thánh địa cơ chứ?”
Khổ Đa Phật Tử nhìn gương mặt đầy mất mát của Đại Kim Phật, khẽ nói: “Sư tôn, đây là một giấc mộng, là đệ tử nằm mơ thôi.”
Đại Kim Phật lạnh lùng nhìn Khổ Đa Phật Tử, chậm rãi tung một Phật chưởng kim sắc rộng khoảng một trượng đánh hắn ta bay đi.
Tiếp theo, một Phật chưởng khác tay cầm tiểu mộc chùy, gõ mạnh lên đầu Khổ Đa ba cái.
Khổ Đa Phật Tử ôm đầu, kinh ngạc nói: “Sư tôn đang muốn tam canh truyền pháp sao?”
Thiên Tú phật chủ hờ hững nói: “Vi sư đang gõ mõ bằng đầu ngươi đấy!”
“Không học được Phật lý thiên cơ gì mà còn học cách nói dối, còn lừa gạt vi sư?”
“Vi sư từ nhỏ đã du lịch tứ hải nhìn khắp chúng sinh muôn màu, trí tuệ vững vàng, sẽ bị ngươi lừa sao?”
“Còn nói ngươi nằm mơ nữa à? Bình thường lo đọc nhiều kinh Phật một chút, nâng cao trí não, bớt chơi bời với Phương Thường đi!”
“Ngộ tính càng ngày càng thấp, người ta nói ra phật lý kinh thế như vậy mà con cũng không thể hiểu được hay sao mà phải hỏi vi sư có thật sự tuyệt không?”
“Có tuyệt hay không tự con quay về lĩnh ngộ không được sao? Sao bổn tọa có thể thu đứa ngốc này làm Phật tử cơ chứ?”
“Lui ra cho bản tọa, về nhìn tường sám hối ba tháng, chép “Đại Trí Tuệ Bồ Đề Diệu Thiện kinh”.”
Mặt Khổ Đa Phật Tử xụ xuống: “Không phải rất hay sao, sao còn phải chép lại?
Lôi m Phật chủ nhặt mộc chùy: “Nếu con có thể nói ra nó tuyệt chỗ nào thì sẽ không cần phải chép nữa.
Khổ Đa Phật Tử nhìn mõ chủy trong tay Lôi m Phật chủ càng lúc càng ứa ra mồ hôi lạnh: “Sư tôn tha mạng!”
Một chiêu Như Lai Thần Chưởng Phật chủ đã tóm được Khổ Đa Phật Tử, đánh hắn ta đi thẳng ra khỏi Đại Hùng bảo điện: “Nghiệt đồ, cút về nhìn tường đi!”
...
Phật chủ một tay ném Khổ Đa Phật Tử ra khỏi Đại Hùng bảo điện, trong lòng cuối cùng cũng cảm thất dễ chịu hơn một chút.
Thế giới tuyệt với như vậy, nếu bần tăng nóng nảy thế này thì cũng không tốt, không tốt.
Lôi m Phật chủ vận chuyển mấy chu thiên Diệu Thiện kinh, khí tức ngoài cơ thể một lần nữa bình ổn lại.
Có điều trong hư không hình như vẫn còn lưu lại chút vị chua mãi vẫn quanh quẩn chưa cách nào tản đi.
Lôi m Phật chủ ngồi xếp bằng, trong miệng không ngừng tự lẩm bẩm: “Thân là cây Bồ Đề? Bồ Đề vốn chẳng cây? Ai đúng ai sai?”
“Rốt cuộc nên tu trì bản thân rời xa hồng trần dơ bẩn, hay buông hết chấp niệm, hết thảy tùy duyên pháp?”
“Bồ Đề vốn sạch sẽ, gương sáng vốn sạch sẽ thì sao lại dính bụi trần? Đã sạch sẽ sao còn có bụi trần?”
“Có lẽ bổn tọa đã lạc lối, đi ngược lại với Phật lý chí cao sao?”
“Chấp nhất tu trì Phật tính vứt bỏ nhân tính, phải chăng cũng là chấp niệm?”
“Chẳng lẽ khổ nhiều mới thật sự là Bồ Đề đạo?”
...
Đóa hoa Brahma vàng giữa ngón tay Lôi m Phật chủ tàn lụi từng cánh từng cánh, dị tượng vô lượng sau lưng cũng đang sụp đổ.
Sinh và diệt, hai loại khí tức phật và ma đang không ngừng sinh diệt, luân hồi bên ngoài cơ thể Lôi m Phật chủ.
Cánh cửa của Đại Hùng bảo điện chậm rãi quan bế, giọng Lôi m Phật chủ vang lên.
“Từ nay trở đi bổn tọa bế quan tham thiền, không chứng thực được Bồ Đề không xuất quan!”
“Ngoài ra, tặng Thần Tiêu thánh tử Thẩm Thiên Đại Lôi m Phật lệnh!”
“Sa môn trên dưới, quỳ lạy đối đãi!”