Chương 233 Đồ nhi, đánh hết sức cho ta!
Năm loại kim loại của bộ chiến giáp này đều được luyện từ Linh kim cực phẩm đối ứng với ngũ hành.
Trong chiến giáp còn khắc rõ pháp trận tăng phúc cao cấp, có thể tăng thêm chiến lực.
Mặc bộ chiến giáp này vào, thực lực của Thẩm Thiên sẽ tăng gấp bội trong nháy mắt.
Đương nhiên, thực lực tăng gấp bội vẫn là thứ yếu, quan trọng nhất là rất ngầu!
Thời khắc này trên người Thẩm Thiên khoác Hoàng Kim Thánh giáp, toàn thân chiếu sáng rạng rỡ, Hỗn Nguyên Lôi Đình lấp lóe.
Áo choàng trắng nõn như tuyết từ trên vai rơi xuống, bay phấp phới thể hiện rõ phong cách!
Nhìn thiếu niên trước mắt, đôi mắt dưới tiên quang của Thần Tiêu Thánh chủ lóe lên tia kinh ngạc.
Một Thánh vương thiếu niên tốt, Thiên nhi mặc bộ chiến giáp này đúng là oai hùng tuyệt thế.
Phong thái như vậy đủ để tất cả Thánh nữ ở Đông Hoang khuynh đảo!
Dung mạo Thiên nhi không hề kém bổn tọa, hắn mặc bộ Thánh giáp này thật không đáng hổ thẹn!
Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Thiên nhi, cảm thấy như thế nào? Chiến giáp này có hợp ý con không?”
Thẩm Thiên gật đầu: “Tạ ơn sư tôn, chiến giáp này rất cường đại, đệ tử cảm thấy bây giờ toàn thân tràn đầy sức mạnh!”
Thẩm Thiên thi triển tiểu pháp thuật Thủy Kính thuật, thỏa mãn nhìn mình trong gương.
Toàn thân dưới sự bao phủ của Hoàng Kim Thánh giáp chỉ lộ ra dung nhan anh tuấn.
Lúc này cuối cùng Thẩm Thiên cũng thoát ra khỏi khúc mắc giữa tạo hình và uy lực.
Quả nhiên, trang bị mà không thể nào vừa đáp ứng yêu cầu đẹp mắt và thực dụng đều không đáng tiền!
Gì mà nói tạo hình của Huyền Vũ thuẫn và Huyền Vũ khôi xấu, ngươi nhìn thử Long Uyên Thánh giáp người ta đi.
Hoàng kim Thái Cực đồ trước ngực không phải tương đối ngầu sao? Thánh khí đúng là Thánh khí, nhất định phải đánh năm sao mới được!
Thần Tiêu Thánh Chủ nói: “Thiên nhi, con có muốn thử xem uy năng không? Nào, công kích bổn tọa đi!”
Nói xong câu này, trước mặt Thần Tiêu thánh chủ hiện ra hàng rào tiên quang màu vàng.
Thẩm Thiên khẽ gật đầu, chậm rãi duỗi tay phải của mình ra.
Từng tia Hỗn Nguyên Thần Lôi màu vàng đang không ngừng nhảy nhót trên đầu ngón tay Thẩm Thiên.
Những Hỗn Nguyên Thần Lôi này nhanh chóng ngưng tụ thành một Chưởng Tâm lôi khổng lồ to bằng đầu người.
Chưởng Tâm lôi mau chóng thu nhỏ lại, đến khi thu nhỏ bằng khoảng trái nhãn thì nhanh chóng bắn đi như laser.
Ầm!
Lôi đình trông chỉ lớn bằng trái nhãn bộc phát ra uy năng đáng sợ.
Hàng rào tiên quang đang không ngừng run rẩy, xuất hiện từng vết nứt.
Thần Tiêu Thánh Chủ khẽ gật đầu: “Một chiêu này, có thể giết chết Kim Đan kỳ.”
“Với tu vi của con mà có thể khống chế Chưởng Tâm lôi tinh diệu đến mức này là đã khá lắm rồi.”
“Nhưng theo vi sư thấy, chiêu này hẳn vẫn chưa phải cực hạn của Thiên nhi. Nào, hãy dùng hết sức đi!”
Thẩm Thiên rất kinh ngạc, bổn Thánh tử khó khăn nghiêm túc giả vờ như đã dốc hết sức lực như vậy, kết quả vẫn bị sư tôn vừa liếc mắt đã nhận ra chưa dùng hết sức, lợi hại!
Không hổ là sư tôn, xem ra ta nhất định phải dùng hết sức thật rồi!
Hai nắm đấm của Thẩm Thiên siết chặt, người mặc Long Uyên Thánh giáp, hai chân vững vàng đứng trung bình tấn.
Chỗ mi tâm của hắn, ấn ký lôi đình màu vàng và Thánh giáp cộng minh: “Tuân mệnh, sư tôn!”
Toàn thân Thẩm Thiên bốc cháy ngọn lửa màu vàng, huyết khí cùng lôi đình đồng thời thiêu đốt, hóa thân thành sức mạnh tinh thuần nhất.
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu thánh chủ dao động kịch liệt, giờ khắc này ông đã bị làm cho ngây người rồi.
Cái quỷ gì, loại khí thế này thật sự tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể có được sao?
Cho dù là khí thể song tu, cho dù có Hỗn Nguyên Thần Lôi, cho dù là Dương Lôi Thần thể, nhưng Trúc Cơ kỳ bộc phát ra khí cường độ này cũng không tránh khỏi quá mức kinh thế hãi tục, không thể tưởng tượng nổi rồi!
Vốn Thần Tiêu thánh chủ hỏi vậy chỉ để thăm dò thử xem, Thẩm Thiên có thể vượt qua được cực hạn, phát huy được thực lực mạnh hơn không.
Kết quả vừa thăm dò, tâm cảnh thái thượng vong tình suýt chút nữa đã bị vỡ nát, mẹ nó đây là Trúc Cơ kỳ sao?
Ngươi đi khắp các môn phái tu tiên lớn ở Đông Hoang xem có mấy Kim Đan kỳ có thể mạnh thế này chứ?
Lúc này Thẩm Thiên cũng không biết mình đã dọa sư tôn hoảng hốt rồi.
Trong lòng hắn đang lo Thần Tiêu thánh chủ bất mãn vì hắn giấu tài, cứ nghĩ sư tôn đã nhìn thấy bản thân.
Trên thực tế, Chưởng Tâm lôi trên đầu ngón tay trước đó chỉ là kỹ năng hạng A của Thẩm Thiên dùng để diệt trừ mấy tiểu quái thôi.
Lúc này, hắn đang không ngừng tích thế, đưa năng lượng của Nhất Nguyên Trọng Thủy, Phệ Tiên đằng, Nam Minh Ly Hoả cùng tràn vào trong Hỗn Nguyên Lôi đình.
Sau đó lại dùng thuật bạo khí bạo lôi, tăng cực hạn của bản thân, đây mới chính là trạng thái chiến đấu mạnh nhất thật sự của hắn.
Nói thẳng ra, nằm trong trạng thái này rốt cuộc Thẩm Thiên mạnh cỡ nào chính bản thân hắn cũng không rõ.
Giờ phút này Thẩm Thiên cảm giác mình đã đạt tới cực hạn, nhục thân sắp không chống đỡ được nữa rồi.
Một cỗ sức mạnh vô cùng dư thừa tràn ngập toàn thân hắn, lúc nào cũng có thể phun ra ngoài.
Loại cảm giác này khiến hắn không thể không phun trào. Hắn nhìn về phía Thánh chủ, hai tay kết hóa sau đó lại đặt tay ở hông.
Lôi đình kim sắc gần như vô cùng vô tận ngưng tụ trong tay Thẩm Thiên nhanh chóng thu nhỏ lại.
Thẩm Thiên khẽ quát: “Hỗn... Nguyên... Chưởng... Tâm... Lôi!!!”
Khi chữ “Lôi” vừa ra khỏi miệng, Thẩm Thiên đột nhiên đưa hai tay ra trước, lôi đình bộc phát!
Trong khoảnh khắc, ánh sáng kim sắc sáng chói tràn ngập toàn bộ Thánh Chủ điện, trong hư không lờ mờ ngưng hiện dị tượng hư ảnh của năm Thần thú.
Sóng xung kích lôi đình kim sắc mãnh liệt giống như biển gào thét phô thiên cái địa đánh về phía Thánh chủ.
Thẩm Thiên cảm thấy toàn thân như bị hút cạn sức lực, mắt đảo một vòng rồi ngồi liệt trên mặt đất.
Không được, đã dốc hết sức lực, không làm được tốt hơn nữa rồi.
Thế công ở cường độ này, hẳn là có thể...
Khiến sư tôn hài lòng rồi nhỉ!